Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhìn thấy rất nhiều người nhưng thích biểu hiện nhưTriệu Khôn lại là độc nhất vô nhị.
Đại Hắc Cẩu lén lút lấy tượng đất ra, sau đó bắt đầu làm mấy chuyện xấu.
- Ồ?
Triệu Khôn kêu lên, người không tự chủ đứng lên sau đó lắc lư cái mông.
- Không phải ta! Ta không làm thế!
Hắn vội vàng nói, hắn giải thích với Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, hắn không phải người có yêu thích kỳ lạ như thế, nhưng thân thể của hắn đang vặn vẹo và nhảy múa.
Đại Hắc Cẩu sợ hãi:
- Ngươi có ý gì, ngươi muốn “đẩy” Cẩu gia sao?
Triệu Khôn rất bất lực, hắn không thể giải thích, lại không có người bức bách chính mình nhưng hắn lại tự động nhảy múa, giống như trong thiên địa có một loại quy tắc nào đó bảo hắn phải làm như vậy.
Hắn muốn khóc, nếu vấn đề này truyền ra ngoài, hắn còn có mặt mũi nào làm người?
Đại Hắc Cẩu nói:
- Nếu Triệu huynh hào hứng cao như vậy, đến, gia sẽ truyền hình ảnh trực tiếp lên tinh võng.
- Không!
Triệu Khôn vội vàng nói, mắt thấy Đại Hắc Cẩu sắp truyền hình ảnh của mình lên tinh võng, hắn vỗ mạnh vào người mình, bành, thân thể hắn bay ra khỏi xe.
Biến cố quá đột ngột, chiếc xe dừng lại, xa phu kinh hãi:
- Các ngươi làm gì thiếu chủ?
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhìn nhau, bọn họ nhún vai giả vờ thành người vô tội.
- Không liên quan đến bọn họ!
Triệu Khôn nói vọng về, hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân nhảy múa liên tục, tên xa phu đổ mồ hôi lạnh, thiếu chủ trúng tà hay sao?
Lăng Hàn nhìn sang Đại Hắc Cẩu, truyền âm nói:
- Đủ rồi.
Lúc này Đại Hắc Cẩu mới chưa thỏa mãn thu hồi tượng đất, nó còn chưa chơi chán.
Nhưng không sao, trên tiệc tối khẳng định có rất nhiều người có hứng chơi với nó.
Triệu Khôn đi trở lại, hắn chào Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, nói:
- Chuyện hôm nay, kính xin hai vị giữ bí mật thay ta!
- Yên tâm.
Đại Hắc Cẩu vỗ ngực, nói:
- Miệng gia nghiêm lắm, ngươi xem, gia chưa bao giờ nói nhiều, ta sẽ không nói Đế nữ Đông Lâm Đế tộc ưa thích Lăng Hàn nha?
Triệu Khôn đổ mồ hôi lạnh, kẻ này lắm miệng như thế, hắn làm sao yên tâm?
Lăng Hàn cười cười:
- Hắn chỉ nói đùa thôi, không có việc gì.
Triệu Khôn thở ra một hơi, Lăng Hàn còn đáng tin hơn Đại Hắc Cẩu nhiều lắm.
Xe ngựa đi thêm một hồi, lúc này đi vào địa bàn của Đông Lâm Đế tộc.
Tuy được xây dựng tạm thời nhưng ai dám không đặt Đế tộc vào mắt?
- Đỗ xe!
Lúc này có người từ trên cao đáp xuống, đó là nam tử trung niên tu vi Sinh Đan cảnh, chờ xe ngựa dừng lại, hắn nói:
- Giao thư mời ra đây.
Triệu Khôn vội vàng đi tới, ôm quyền nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ Triệu Khôn, tại hạ có vị tộc huynh, tên…
- Thư mời!
Nam tử trung niên kia trầm giọng nói ra, hắn cắt lời Triệu Khôn:
- Không có thư mời, lập tức thối lui!
Triệu Khôn vội vàng bảo xa phu cho xe lui về phía sau, sau đó nhìn về phía Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, cười nói:
- Yên tâm, yên tâm, ta đã liên hệ với tộc huynh, mời hắn ra mặt, nói không chừng các ngươi cũng có thể đi vào.
Nhìn ver mặt đắc chí của hắn, hận không thể lập tức bay lên trời.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đều cười cười, ngươi tiếp tục biểu hiện đi.
Triệu Khôn mở liên tiếp khí ra, hắn nói chuyện với tộc huynh của mình, đây là cấp bậc thần thức, không cần nói chuyện.
Nhưng Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu thấy rõ ràng, sắc mặt gia hỏa này khó coi như sắp chảy thành nước
Không cần phải nói cũng biết đã có chuyện xảy ra, hiển nhiên thằng này không vào được.
Qua một lúc, đột nhiên sắc mặt Triệu Khôn vui mừng, sau đó hắn cắt đứt liên tiếp khí.
- Tộc huynh của ta sẽ tới nhanh thôi.
Hắn nói ra.
- Bà con xa.
Đại Hắc Cẩu bổ sung nói.
Lúc này sắc mặt Triệu Khôn tối sầm, khốn kiếp, không cần ngươi bổ sung rõ ràng như vậy.
Qua một hồi, một bóng người từ xa bay tới, sau đó đứng bên cạnh xe ngựa.
Ồ!
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhìn xem, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quá trùng hợp.
Lưu Phương.
Bà con xa của Triệu Khôn lại là Lưu Phương.
- Tộc huynh!
Triệu Khôn vội vàng nghênh đón, vẻ mặt tươi cười.
Lưu Phương không có chú ý tới Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, hắn mắt cao hơn đầu, hắn cần gì quan tâm hai tên vô danh tiểu tốt?
- Đi theo ta!
Lưu Phương nói ra.
- Tộc huynh, ta còn có hai vị bằng hữu, có thể dẫn hắn đi cùng hay không?
Triệu Khôn cũng rất phong độ, đương nhiên cũng có thể là tật xấu thích biểu hiện phát tác, muốn mang Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đi vào, sau đó thưởng thức vẻ mặt “khiếp sợ” của bọn họ.
Ân, nhất định là thích biểu hiện.
Lưu Phương cau mày, hắn cũng chỉ là đệ tử Thánh Địa, tuy bài danh tinh võng hiển hách, nhưng đối với Đế tộc mà nói lại không đủ nhìn.
Xem mặt mũi bà con xa, hắn mặt dạn mày dày đi cầu người, lúc này mới đạt được một danh ngạch, có thể mang Triệu Khôn đi vào nhưng ngươi thật cho rằng Đế tộc là nhà hắn sao, muốn tiện thể dẫn bao nhiêu người thì dẫn bao nhiêu người?
- Câm miệng!
Hắn trách mắng, sau đó hắn mới nhìn sang Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, hắn muốn xem hai tên vô liêm sỉ kia là ai.
- Là các ngươi!
Ánh mắt đảo qua, hắn giật mình.
- Có vui không?
Đại Hắc Cẩu khoát tay, nói:
- Có ngoài ý muốn không?
- Tộc huynh, ngươi biết bọn họ?
Triệu Khôn đi tới, hắn cẩn thận hỏi thăm, trong mắt hắn Lưu Phương giống như thần linh, tinh võng bài danh tốp một trăm, càng bị Thánh Địa thu làm đệ tử, hắn rất trâu bò đấy.
Lưu Phương cười lạnh, căn bản không để ý tới Triệu Khôn, thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng muốn đi vào? Ha ha, thật sự buồn cười, hai tên nhà quê không biết tới từ đâu.
Nơi này chính là địa bàn của Đông Lâm Đế tộc, cho nên hắn không có ra tay, bằng không chính là không cho Đế tộc mặt mũi, hắn không dám chọc vào sai lầm như vậy. Dù sao hắn đã quyết định, chờ Chân Long uyên mở ra, hắn sẽ giết hai người này bên trong.
Chỉ chờ thêm vài ngày, hắn không vội.
- Ai, cần gì làm ra cảm giác ưu việt chứ, cũng không sợ bị vẽ mặt.
Đại Hắc Cẩu lắc đầu.
Ba!
Đúng lúc này có một tiếng tát tai giòn tan vang lên, Lưu Phương bị tát liên tục, mà người tát hắn chính là bản thân hắn.
- Tộc, tộc huynh!
Triệu Khôn kinh hô, sau đó hoảng sợ nhìn Đại Hắc Cẩu, gia hỏa này có mỏ quạ đen sao?
Lưu Phương cũng ngây người, hắn mờ mịt nhìn tay phải của bản thân, vừa rồi không biết tại sao, tay phải không bị khống chế tát vào mặt mình, không hề dấu hiệu, giống như mình bị điên.
Nhưng kế tiếp còn xảy ra chuyện khó tin hơn, hắn lại duỗi tay đặt vào giữa hai chân Triệu Khôn, thậm chí hắn còn bóp nhẹ một cái.
Lần này tên nam tử trung niên Sinh Đan cảnh của Đông Lâm Đế tộc té từ không trung xuống đất!
Khốn kiếp, cay mắt quá, ta sắp nôn rồi!
Đại Hắc Cẩu lén lút lấy tượng đất ra, sau đó bắt đầu làm mấy chuyện xấu.
- Ồ?
Triệu Khôn kêu lên, người không tự chủ đứng lên sau đó lắc lư cái mông.
- Không phải ta! Ta không làm thế!
Hắn vội vàng nói, hắn giải thích với Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, hắn không phải người có yêu thích kỳ lạ như thế, nhưng thân thể của hắn đang vặn vẹo và nhảy múa.
Đại Hắc Cẩu sợ hãi:
- Ngươi có ý gì, ngươi muốn “đẩy” Cẩu gia sao?
Triệu Khôn rất bất lực, hắn không thể giải thích, lại không có người bức bách chính mình nhưng hắn lại tự động nhảy múa, giống như trong thiên địa có một loại quy tắc nào đó bảo hắn phải làm như vậy.
Hắn muốn khóc, nếu vấn đề này truyền ra ngoài, hắn còn có mặt mũi nào làm người?
Đại Hắc Cẩu nói:
- Nếu Triệu huynh hào hứng cao như vậy, đến, gia sẽ truyền hình ảnh trực tiếp lên tinh võng.
- Không!
Triệu Khôn vội vàng nói, mắt thấy Đại Hắc Cẩu sắp truyền hình ảnh của mình lên tinh võng, hắn vỗ mạnh vào người mình, bành, thân thể hắn bay ra khỏi xe.
Biến cố quá đột ngột, chiếc xe dừng lại, xa phu kinh hãi:
- Các ngươi làm gì thiếu chủ?
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhìn nhau, bọn họ nhún vai giả vờ thành người vô tội.
- Không liên quan đến bọn họ!
Triệu Khôn nói vọng về, hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân nhảy múa liên tục, tên xa phu đổ mồ hôi lạnh, thiếu chủ trúng tà hay sao?
Lăng Hàn nhìn sang Đại Hắc Cẩu, truyền âm nói:
- Đủ rồi.
Lúc này Đại Hắc Cẩu mới chưa thỏa mãn thu hồi tượng đất, nó còn chưa chơi chán.
Nhưng không sao, trên tiệc tối khẳng định có rất nhiều người có hứng chơi với nó.
Triệu Khôn đi trở lại, hắn chào Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, nói:
- Chuyện hôm nay, kính xin hai vị giữ bí mật thay ta!
- Yên tâm.
Đại Hắc Cẩu vỗ ngực, nói:
- Miệng gia nghiêm lắm, ngươi xem, gia chưa bao giờ nói nhiều, ta sẽ không nói Đế nữ Đông Lâm Đế tộc ưa thích Lăng Hàn nha?
Triệu Khôn đổ mồ hôi lạnh, kẻ này lắm miệng như thế, hắn làm sao yên tâm?
Lăng Hàn cười cười:
- Hắn chỉ nói đùa thôi, không có việc gì.
Triệu Khôn thở ra một hơi, Lăng Hàn còn đáng tin hơn Đại Hắc Cẩu nhiều lắm.
Xe ngựa đi thêm một hồi, lúc này đi vào địa bàn của Đông Lâm Đế tộc.
Tuy được xây dựng tạm thời nhưng ai dám không đặt Đế tộc vào mắt?
- Đỗ xe!
Lúc này có người từ trên cao đáp xuống, đó là nam tử trung niên tu vi Sinh Đan cảnh, chờ xe ngựa dừng lại, hắn nói:
- Giao thư mời ra đây.
Triệu Khôn vội vàng đi tới, ôm quyền nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ Triệu Khôn, tại hạ có vị tộc huynh, tên…
- Thư mời!
Nam tử trung niên kia trầm giọng nói ra, hắn cắt lời Triệu Khôn:
- Không có thư mời, lập tức thối lui!
Triệu Khôn vội vàng bảo xa phu cho xe lui về phía sau, sau đó nhìn về phía Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, cười nói:
- Yên tâm, yên tâm, ta đã liên hệ với tộc huynh, mời hắn ra mặt, nói không chừng các ngươi cũng có thể đi vào.
Nhìn ver mặt đắc chí của hắn, hận không thể lập tức bay lên trời.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đều cười cười, ngươi tiếp tục biểu hiện đi.
Triệu Khôn mở liên tiếp khí ra, hắn nói chuyện với tộc huynh của mình, đây là cấp bậc thần thức, không cần nói chuyện.
Nhưng Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu thấy rõ ràng, sắc mặt gia hỏa này khó coi như sắp chảy thành nước
Không cần phải nói cũng biết đã có chuyện xảy ra, hiển nhiên thằng này không vào được.
Qua một lúc, đột nhiên sắc mặt Triệu Khôn vui mừng, sau đó hắn cắt đứt liên tiếp khí.
- Tộc huynh của ta sẽ tới nhanh thôi.
Hắn nói ra.
- Bà con xa.
Đại Hắc Cẩu bổ sung nói.
Lúc này sắc mặt Triệu Khôn tối sầm, khốn kiếp, không cần ngươi bổ sung rõ ràng như vậy.
Qua một hồi, một bóng người từ xa bay tới, sau đó đứng bên cạnh xe ngựa.
Ồ!
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhìn xem, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quá trùng hợp.
Lưu Phương.
Bà con xa của Triệu Khôn lại là Lưu Phương.
- Tộc huynh!
Triệu Khôn vội vàng nghênh đón, vẻ mặt tươi cười.
Lưu Phương không có chú ý tới Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, hắn mắt cao hơn đầu, hắn cần gì quan tâm hai tên vô danh tiểu tốt?
- Đi theo ta!
Lưu Phương nói ra.
- Tộc huynh, ta còn có hai vị bằng hữu, có thể dẫn hắn đi cùng hay không?
Triệu Khôn cũng rất phong độ, đương nhiên cũng có thể là tật xấu thích biểu hiện phát tác, muốn mang Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đi vào, sau đó thưởng thức vẻ mặt “khiếp sợ” của bọn họ.
Ân, nhất định là thích biểu hiện.
Lưu Phương cau mày, hắn cũng chỉ là đệ tử Thánh Địa, tuy bài danh tinh võng hiển hách, nhưng đối với Đế tộc mà nói lại không đủ nhìn.
Xem mặt mũi bà con xa, hắn mặt dạn mày dày đi cầu người, lúc này mới đạt được một danh ngạch, có thể mang Triệu Khôn đi vào nhưng ngươi thật cho rằng Đế tộc là nhà hắn sao, muốn tiện thể dẫn bao nhiêu người thì dẫn bao nhiêu người?
- Câm miệng!
Hắn trách mắng, sau đó hắn mới nhìn sang Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, hắn muốn xem hai tên vô liêm sỉ kia là ai.
- Là các ngươi!
Ánh mắt đảo qua, hắn giật mình.
- Có vui không?
Đại Hắc Cẩu khoát tay, nói:
- Có ngoài ý muốn không?
- Tộc huynh, ngươi biết bọn họ?
Triệu Khôn đi tới, hắn cẩn thận hỏi thăm, trong mắt hắn Lưu Phương giống như thần linh, tinh võng bài danh tốp một trăm, càng bị Thánh Địa thu làm đệ tử, hắn rất trâu bò đấy.
Lưu Phương cười lạnh, căn bản không để ý tới Triệu Khôn, thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng muốn đi vào? Ha ha, thật sự buồn cười, hai tên nhà quê không biết tới từ đâu.
Nơi này chính là địa bàn của Đông Lâm Đế tộc, cho nên hắn không có ra tay, bằng không chính là không cho Đế tộc mặt mũi, hắn không dám chọc vào sai lầm như vậy. Dù sao hắn đã quyết định, chờ Chân Long uyên mở ra, hắn sẽ giết hai người này bên trong.
Chỉ chờ thêm vài ngày, hắn không vội.
- Ai, cần gì làm ra cảm giác ưu việt chứ, cũng không sợ bị vẽ mặt.
Đại Hắc Cẩu lắc đầu.
Ba!
Đúng lúc này có một tiếng tát tai giòn tan vang lên, Lưu Phương bị tát liên tục, mà người tát hắn chính là bản thân hắn.
- Tộc, tộc huynh!
Triệu Khôn kinh hô, sau đó hoảng sợ nhìn Đại Hắc Cẩu, gia hỏa này có mỏ quạ đen sao?
Lưu Phương cũng ngây người, hắn mờ mịt nhìn tay phải của bản thân, vừa rồi không biết tại sao, tay phải không bị khống chế tát vào mặt mình, không hề dấu hiệu, giống như mình bị điên.
Nhưng kế tiếp còn xảy ra chuyện khó tin hơn, hắn lại duỗi tay đặt vào giữa hai chân Triệu Khôn, thậm chí hắn còn bóp nhẹ một cái.
Lần này tên nam tử trung niên Sinh Đan cảnh của Đông Lâm Đế tộc té từ không trung xuống đất!
Khốn kiếp, cay mắt quá, ta sắp nôn rồi!