Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng đã đi vào cổ điện, tại sao đột nhiên có ánh sao sáng ngời?

Lăng Hàn kinh ngạc, hiện tại hắn đang đứng trong tinh không, nơi xa có đầy sao, ánh sao chiếu lên người hắn lạnh lùng như nước.

A, rõ ràng hắn không vận dụng bất cứ thân pháp gì, cũng không có đạp lên quy tắc, vì cái gì hắn có thể đứng trong tinh không?

Đây không phải tinh không chân chính.

Lăng Hàn nhanh chân rời đi, quả nhiên, hư không giống như hóa thành thực chất, hắn bước đi rất dễ dàng.

Nhưng sau khi đi vài bước, chỉ thấy một vì sao bộc phát hào quang kinh người, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt Lăng Hàn, tất cả đều là ánh sao tạo thành, có một loại mỹ cảm không nói ra lời.

Nhưng người do ánh sao tạo thành xuất quyền tấn công Lăng Hàn.

Chiến? Đến đây!

Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn tấn công người ánh sao, hắn không sợ hãi.

Bành, hắn và người ánh sao đấu một quyền, hắn kinh ngạc, lực lượng của người ánh sao không kém gì hắn, càng có tám đạo quy tắc.

Đây chính là chiến lực sánh ngang thế hệ hoàng kim.

Nhưng trước mặt Lăng Hàn lại không xem là gì.

Hắn cũng không hề sử dụng toàn lực, nhưng từng quyền nổ tung, chỉ mười chiêu mà thôi, hắn đánh nát người ánh sao.

A?

Hắn phát hiện, ngôi sao phát sáng lúc trước bắn ra một tia sáng vào người của hắn, trực tiếp tiến vào thức hải và tẩm bổ Đạo quả thụ.

Ban đầu là một cây giống, bây giờ lại hơi lớn lên một chút.

A, tiên khí?

Ngay sau đó ngôi sao sắp biến mất.

Lăng Hàn nhìn sang, chỉ thấy ngôi sao đó tối đi rất nhiều, có lẽ sau vài lần như thế sẽ không còn sáng nữa.

Nói cách khác, đã sớm có người tiến vào nơi này mới có cơ hội đạt được ánh sao thoải mái, phía sau, cho dù có người tới cũng không đạt được cơ duyên.

Lăng Hàn cười một tiếng, sảng khoái.

Hắn tiếp tục đi tới, hắn lại gặp một ngôi sao phát sáng, sau đó, ánh sao hình người tái hiện.

Thực lực không kém bao nhiêu.

Lăng Hàn nghênh đón, ba quyền hai cước đánh bại người ánh sao.

Đánh nhau cùng cấp, ai là đối thủ của hắn?

Sau khi tiêu diệt người ánh sao, Đạo quả của hắn lại trưởng thành.

Hắn cười ha ha, sau khi liên tiếp quét ngang, không ngừng có tiên khí làm dịu, Đạo quả của hắn trưởng thành với tốc độ kinh người.

Đế lộ, không hổ là vùng đất tạo hóa.

Lăng Hàn vốn có một ít chênh lệch với thế hệ hoàng kim, giống như đám người Lâm Hiên đã bước vào Tôn Giả, nhưng thông qua dạng gặp gỡ này, hắn hoàn toàn có thể đuổi kịp và vượt qua rất nhiều thế hệ hoàng kim.

Hiện tại Lăng Hàn đã có thể không sợ áp chế.

Chiến đấu liên tục, tốc độ giải quyết đối thủ của hắn quá nhanh, chỉ tốn một ngày, hắn đã đi tới phần cuối, chỉ thấy phía trước có đường ra.

Hắn cảm thấy tiếc nuối, kết thúc như vậy?

Mặc dù Đạo quả thụ khỏe mạnh nhưng vẫn chưa kết ra Đạo quả, còn kém một chút.

Hắn thử lui lại, nhưng lúc này không có người ánh sao xuất hiện.

Không có biện pháp, hắn phải đi tới.

Hắn đi vào trong thông đạo, hắn nhìn thấy phía trước là một ngôi sao, trên đó có từng mộ phần cao ngất, có mộ bia cao tới ngàn trượng, nấm mồ to lớn như núi, có mộ bia đã nứt, cũng không biết bị năm tháng ăn mòn hay bị đứt gãy trong chiến đấu.

Sẽ có âm hồn hay cương thi bước ra?

Lăng Hàn tràn đầy chờ mong, hắn nhanh chân đi vào mộ viên.

Nơi này có gió vi vu, âm trầm nhưng không thấy có địch nhân xuất hiện.

Ách, được rồi.

Lăng Hàn cảm thấy thất vọng, hiện tại hắn khát vọng chiến đấu, bởi vì chiến đấu giết địch ở chỗ này sẽ có rất nhiều chỗ tốt.

Hắn đi qua từng ngôi mộ, ánh mắt nhìn xem đang chôn người nào.

Nhưng mà, những mộ bia đều giống nhau, có bia không có chữ.

Nơi này mai táng đều là người vô danh?

Lăng Hàn có xúc động đào mộ, nơi này thực sự chôn người sao?

Hắn áp chế xúc động này, nếu như nơi này thực sự có cổ nhân an nghỉ, những người này không thù không oán với hắn, hắn cũng không đi đào mộ người ta, hắn không muốn người chết không được bình an.

Càng đi sâu vào mộ viên, hoàn cảnh càng tối tăm và lạnh lẽo.

Sau khi đi cả buổi, phía trước xuất hiện lối ra mộ viên, có lẽ phải nói là lối vào..

Làm cho Lăng Hàn kinh ngạc chính là, nơi này có một ngôi nhà tranh.

Không biết bên trong có người hay không?

Lăng Hàn đi tới, hắn thấy nhà tranh mở ra, có một lão giả áo xám bước ra ngoài.

– Đại mộng ngàn năm.

Lão giả áo xám duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó mới nhìn thấy Lăng Hàn, dường như hắn mới phát hiện Lăng Hàn, trên mặt còn mang theo kinh ngạc.

– Người trẻ tuổi, ngươi chạy đến nơi đây làm cái gì?

Lão giả này hoàn toàn nhìn không thấu!

Thánh Nhân?

Nhưng Thánh Nhân không phải không thể tiến vào Đế lộ sao?

Chẳng lẽ, đột phá ở nơi này?

Trong lúc nhất thời, ý niệm trong lòng Lăng Hàn sinh ra nhanh như tia chớp, nhưng hắn lại cười nói:

– Vãn bối chỉ đi ngang qua.

– Nha.

Lão giả áo xám gật đầu.

– Đúng vậy, nơi này là mộ địa, ngươi tuổi còn trẻ, chạy tới nơi này làm cái gì?

Lăng Hàn cảm thấy hiếu kì, hắn hỏi:

– Tiền bối, nơi này mai táng người nào, vì cái gì có bia nhưng không có chữ?

Lão giả áo xám nhìn vào sâu trong mộ viên, lo lắng nói:

– Nơi này mai táng cũng không phải là người, mà là năm tháng.

– Năm tháng?

Lăng Hàn không thể lý hiểu nổi, năm tháng cũng có thể mai táng?

Mặc dù có cách nói này nhưng cũng chỉ là ví von, cũng không có ai thật sự xây mộ viên.

– Ha ha, nếu gặp lão phu, xem như ngươi có chút duyên phận.

Lão giả áo xám cười nói.

– Đến, người trẻ tuổi, lão phu mời ngươi uống một ly.

– Đa tạ tiền bối.

Lăng Hàn cười một tiếng.

Lão giả áo xám mang theo Lăng Hàn tiến vào nhà tranh, nơi này đồ dùng trong nhà thật đơn giản, cũng chỉ có một cái giường và một cái bàn đá, ngoài ra còn có một băng ghế đá mà thôi.

Lão giả áo xám bảo Lăng Hàn ngồi trên băng ghế đá, chính mình thì ngồi ở trên giường, sau đó không biết hắn lấy đâu ra bầu rượu và hai cái chén và đặt lên băng ghế đá.

Lăng Hàn cầm bầu rượu lên, hắn rót cho mình và lão giả áo xám một chén.

A?

Hắn nhìn rượu dịch, rượu này đục ngầu, cũng không ngửi được mùi rượu.

– Thế nào, ngại rượu không tốt sao?

Lão giả áo xám cười nói.

– Bề ngoài không được tốt lắm.

Lăng Hàn ăn ngay nói thật.

– Ha ha.

Lão giả áo xám cười to, hắn nắm lấy chén rượu, trong đôi mắt già nua mang theo nhớ lại, sau đó giơ lên.

– Một ly kính trời, một ly kính đất, một ly kính năm tháng.

Sau đó, hắn uống một hơi cạn sạch.

Lăng Hàn do dự một chút, cũng cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

A?

Bỗng nhiên Lăng Hàn có cảm giác hơi men ập tới, trong nháy mắt đã ngất ngây, với tu vi và thể phách của hắn cũng không thể chống đỡ, hắn nằm sấp trên mặt bàn, cũng nhanh chóng phát ra tiếng ngáy.

– Trằn trọc mấy đời, cũng nên làm liều một phen.

Lão giả áo xám rời khỏi nhà tranh, sau đó hắn quay đầu nhìn bầu rượu trên bàn.

– Tiểu tử, ngươi thật sự có vận khí, từ xưa đến nay, người có thể uống được rượu Tuế Nguyệt gộp lại không đủ mười người.

– Hôm nay xem như kết thiện duyên!

Hắn một chân bước ra, kim quang đại đạo trải rộng và biến mất vô tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK