Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhị Oa lắc đầu:

- Cái này, trí nhớ của con cũng rất mơ hồ, nghĩ không ra được a.

Dù sao tên điểu nhân này cũng vô cùng kinh khủng, trước mắt người đạp vào tiên đồ cũng chỉ có hai người —— Yêu Hoàng và Trần Phong Viêm. Hai vị này không có mặt, như vậy ai cũng không trấn áp được tên điểu nhân này.

Chi, có lẽ người chim này một mực nằm hồi phục ở bên trong cung điện dưới lòng đất, theo địa cung xuất thế, hắn mới xuất thế theo a. Hay là hắn bị vây ở chỗ này, bởi vì một loại áp chế hoặc là trận pháp nào đó bị ma diệt cho nên hắn mới thoát khốn a?

Lăng Hàn nghĩ đến thử yêu trong động quật nào đó, cũng không biết tên kia bị nhốt ở trong đó bao nhiêu năm, rốt cuộc mới trốn thoát đi được ra ngoài.

Thử yêu tuyệt đối đã bước lên tiên đồ, thế nhưng lại bị Trần Phong Viêm dùng một kích đánh chết.

Từ điểm đó mà nói, hẳn tên điểu nhân này cũng không phải là đối thủ của Trần Phong Viêm a.

Chỉ là Trần Phong Viêm sao lại có khả năng trùng hợp như vậy, đột nhiên chạy đến nơi này cơ chứ?

- Đành phải rút lui vậy.

Lăng Hàn thì thào nói, nắm Nhị Oa sau đó lập tức chạy.

- Cạc cạc cạc, bản tọa bị vây lâu như vậy, vừa vặn bắt các ngươi để nhét kẽ răng một chút!

Trên bầu trời, hai cánh điểu nhân không ngừng đjâp, ánh mắt đảo qua, hắn quả quyết không có đi về bên kia vách núi.

—— nơi đó không ra được, cho nên cũng không cần phải gấp gáp.

Hắn bay nhào đến, cầu gỗ còn chưa có gãy hết, người trên cầu vừa mới rơi xuống thì lại bị hắn mở miệng khẽ hút một cái, lập tức rơi vào trong miệng.

Rõ ràng hắn chỉ cao lớn gấp hai ba lần so với người bình thường, thế nhưng người bị hắn hút tới bên miệng sẽ tự động bị thu nhỏ lại, chỉ cần một ngụm là đã có thể nuốt vào.

Bởi vậy, hắn một đường bay đi cũng một đường thôn phệ. Khi hắn bay đến một bên cầu khác thì chí ít đã có mấy chục người bị hắn nuốt sống.

Đám người này bị dọa đến mức khiếp đảm, không ngờ điểu nhân này lại ăn sống nhân loại, hơn nữa thực lực cực kỳ mạnh mẽ, công kích gì đánh tới cũng giống như gãi ngứa vậy, hắn ta căn bản không quan tâm, trực tiếp ngụm nuốt một người.

Không ai còn có dũng khí chiến đấu nữa, không có một người nào mà không nhao nhao chạy trốn.

Điểu nhân no nê ợ một cái, sau đó liếm môi nói:

- Đừng sợ, bản tọa đã ăn no rồi, tạm thời không ăn các ngươi —— cạc cạc cạc, trước cứ nuôi nhốt, chờ đói bụng lại ăn!

Hắn nhào lên, bắt đầu bắt người.

Lập tức, người ngã ngựa đổ, một mảnh tiếng kêu loạn vang vọng.

Tất cả mọi người đang chạy, lúc này không cần chạy nhanh nhất, chỉ cần nhanh hơn so với phần lớn người thì đằng sau cũng có đủ người bị điểu nhân bắt a.

Điểu nhân vừa mới nghĩ vậy thì sưu một cái đã chui vào trời cao, sau khi hạ xuống cũng đã xuất hiện ở lối vào địa cung.

Cứ như vậy, đóng cửa đánh chó, ai cũng đừng hòng chạy.

Lăng Hàn thấy điểu nhân bay lên trên không thì hắn đã biết rõ gia hỏa này có suy nghĩ tụ tập một đám người lại. Hắn vội vàng thoát khỏi đám người, lẻn đến trong bụi cây rồi trực tiếp tiến vào Dưỡng Nguyên Hồ Lô.

Đây chính là một cái Hồ Lô, đặt ở trong bụi cây, vô cùng ẩn nấp kín đáo a.

Hắn quyết định cứ chậm rãi chờ đợi, mà tên điểu nhân kia cũng không có khả năng vĩnh viễn trông chừng hắn.

- Cha, con ra ngoài thám thính tình huống.

Lục Oa không nhìn thấy gì lên tiếng nói.

Lăng Hàn gật đầu, Lục Oa vẫn là người đáng tin cậy nhất:

- Cẩn thận một chút, không nên cách người chim kia quá gần.

- Ừm.

Lục Oa gật đầu, mặc dù nàng trời sinh thần dị. Thế nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, chiến lực cũng chỉ có thể địch nổi Minh Văn cảnh, đối với cường giả cấp bậc lên tiên đồ, nhất định nàng không địch lại nổi.

Lăng Hàn ở trong Hồ Lô chờ đợi, cũng may bên trong không thiếu đồ ăn thức uống, chỉ là mỗi một người trong đám anh em hồ lô đều là người biết ăn, mà đầu sắc trư kia cũng rất biết ăn, cho nên cũng chỉ có thể chống đỡ được thời gian mấy ngày mà thôi.

Qua gần nửa ngày sau, Lục Oa trở về, nói qua tình huống trước mắt.

Có điểu nhân kia thủ vệ, bất kể là người từ bên trong chạy đi, hay là ở bên ngoài chạy vào, tất cả đều bị hắn cầm tù. Dưới uy bức lợi dụ đã thành thủ hạ của điểu nhân, trái lại lại còn giúp hắn tiến hành lùng bắt những nhân loại khác.

Lại một ngày sau, điểu nhân tuyên bố, hắn chính thức trở thành chủ nhân của toà địa cung này, tự xưng là Ngạo Thiên Đại Vương. Đây là Ngạo Thiên cung, tất cả người ở bên trong cung điện dưới lòng đất đều phải ở dưới Ngạo Thiên cung, người không chịu quy thuận, giết!

Bên trong những người bị bắt có kẻ hèn nhát, thoáng cái đã hàng, cũng có người xương cứng, bị điểu nhân kia nuốt sống.

Hình ảnh tàn nhẫn như vậy khiến cho những người còn chưa quyết định còn lại bị hù dọa, cả đám nhao nhao đầu hàng.

Thậm chí điểu nhân kia còn buông lời, muốn tổ chức đại quân công phạt đế đô, trở thành bá chủ Huyền Bắc quốc, thay mặt cho Trần Phong Viêm.

Theo Lục Oa nói, ngay cả chính Thất hoàng tử cũng quy hàng.

Chuyện này rất dễ lý giải, Thất hoàng tử chính là kiêu hùng, cũng không phải là liệt sĩ gì cả, đương nhiên hắn biết rõ đạo lý đại trượng phu co được dãn được.

Chỉ là hoàng tử cũng vô sỉ đầu hàng như vậy, chuyện này tự nhiên cũng mang đến ảnh hưởng cực kém. Tin tức này còn bị điểu nhân cố ý tản ra ngoài, tạo thế cho Ngạo Thiên cung.

Lăng Hàn không biết sau khi tin tức này truyền về đế đô sẽ tạo thành xung kích lớn cỡ nào. Thế nhưng hắn tin tưởng, đoán chừng Thất hoàng tử sẽ không có khả năng kế thừa đế vị được nữa.

Trần Phong Viêm cả đời kiêu ngạo, sao lại để cho một tên hèn nhát ngồi lên hoàng vị cơ chứ?


Hắn lại đợi mấy ngày, sau đó ra khỏi Hồ Lô, nghênh ngang đi tới bên ngoài cung điện.


Hiện tại tất cả mọi người trong cung điện đã trở thành thủ hạ của điểu nhân, vậy đương nhiên đều là người một nhà, huống hồ trải qua mấy ngày như vậy, ai có thể nhận biết toàn bộ người trong cung cơ chứ?


Bởi vậy, Lăng Hàn một đường đi qua, không ngờ lại không có ai nổi lên lòng nghi ngờ đối với hắn.


Mãi tới khi hắn đi tới lối đi ra khỏi địa cung.


Mặc dù có rất nhiều người đầu hàng, thế nhưng có mấy người là thật tâm quy thuận chứ?


Cho nên ở chỗ lối ra vào này cũng có chó săn trung thực của điểu nhân tọa trấn.


Lăng Hàn liếc mắt một cái, hắn phát hiện ra mấy người kia hắn cũng không nhận ra. Thế nhưng hắn không biết, cũng không đồng nghĩa đối phương cũng không biết hắn, dù sao hiện tại hắn cũng là nhân vật nổi danh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK