Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng trong nháy mắt, trung tâm hồ nổi lên gợn sóng, sau đó hóa thành một vòng xoáy, lại nhanh chóng mở rộng, đường kính ước chừng khoảng ba trượng.

Hàn khí đánh tới, mặt hồ trong nháy mắt đã bị băng phong.

- Đi!

Lăng Hàn lập tức nhảy ra ngoài, tay trái ôm Đại Oa Nhị Oa Tứ Oa, tay phải thì ôm Ngũ Oa Lục Oa Thất Oa, Tam Oa theo quy củ cũ, bám lấy cổ hắn. Phong Vân Phiêu phát động, hắn lập tức phát động tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh.

Hắn mang theo kình phong mãnh liệt phóng tới, chỉ trong nháy mắt hắn đã đi tới trung tâm hồ, sau đó nhảy xuống.

Trong lúc mơ hồ hắn nhìn thấy có một người từ bên trong hốc cây đi ra, rõ ràng là cách rất xa, hơn nữa cũng chỉ là một người mà thôi. Thế nhưng hắn lại cảm thấy được sát ý ngập trời, khiến cho da của hắn cũng mơ hồ có chút đau nhức.

Lúc này, thân ảnh của hắn đã xuống động băng, dựa vào tường băng, hắn nhanh chóng phóng xuống phía dưới.

Đáy hồ này thực sự rất sâu, chí ít hắn đã trượt được hai mươi giây thì rốt cuộc lúc này mới tới. Phía trước lại hiện ra một cái thông đạo khác.

Hắn không khỏi suy nghĩ, nếu lúc này nước hồ đột nhiên giải phong ấn, như vậy không phải hắn sẽ bị chết cóng ở phía dưới hay sao?

Xoát xoát xoát, lại có mấy người tuột xuống.

Đám người vừa đứng lên, trong mắt lập tức hiện lên vẻ cảnh giác.

Tất cả mọi người ở đây đều là đối thủ cạnh tranh, chỉ có một người có thể đại biểu cho ngọn núi thứ năm đi cạnh tranh vị trí sồ long mà thôi.

Một phút đồng hồ rất nhanh đã trôi qua, chỉ thấy nước hồ đang kết băng lập tức tan ra. Nhưng ở trong khu vực này giống như có một tầng lực lượng vô hình nâng nước hồ lên. Không ngờ lại có thể nhìn thấy nước hồ đang lưu động chầm chậm một cách rõ ràng, thế nhưng lại không có một giọt rơi xuống bên dưới.

Một người lặng lẽ đi vài bước, sau đó co cẳng chạy đi, dọc theo đường hầm ở dưới đáy hồ chạy như điên.

Những người khác thì nhao nhao bắt chước, trong nháy mắt đã đi hết, chỉ còn lại có một mình Lăng Hàn.

Lúc Lăng Hàn nhảy vào hồ băng, một bóng người cũng từ bên trong hốc cây đi ra, dùng ánh mắt lạnh như băng đảo qua đám người.

Ánh mắt của người này giống như thực chất, người bị hắn nhìn lên một cái đều cảm thấy máu tươi như là bị kết băng vậy, giống như ngay cả đi đường cũng không được. Mà làn da toàn thân cũng đau nhức từng đợt.

Người ở phụ cận bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn lại về phía người kia.

Đây là một người trẻ tuổi hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, toàn thân mặc áo trắng, không nhuốm bụi trần, tràn ngập khí chất phiêu dật.

- Nha, tiểu bạch kiểmở đâu ra, lớn lên lại xinh đẹp như vậy chứ?

Có người lập tức trêu chọc, đây là một nam tử trung niên ở phương diện nào đó có vấn đề hèn mọn, hắn nhìn chằm chằm vào mặt của người trẻ tuổi mặc áo trắng này, toát ra vẻ mặt khiến cho người ta buồn nôn.

- Móa, con mẹ nó, ngậm miệng lại, gia hỏa này là Đồng Miêu!

Có người nhận ra thân phận của người trẻ tuổi mặc áo trắng, lập tức quát tên nam tử trung niên hèn mọn.

- Chỉ là một tiểu bạch kiểm, có cái gì mà ngạc nhiên cơ chứ.

Nam tử trung niên hèn mọn hoàn toàn không có để ở trong lòng.

Lúc này, Đồng Miêu cũng đi tới về phía hắn.

- Tiểu bạch kiểm, ngươi muốn làm gì? Có phải không phụchay không? Hắc hắc, cẩn thận đại gia làm cho ngươi không thở ra hơi nha?

Nam tử trung niên hèn mọn cười nói, cũng không có cố kỵ một chút nào.

- Tên điên, ngươi tự mình tìm đường chết a!

Người bên cạnh hắn vội vàng tránh ra.

Lúc này, nam tử trung niên hèn mọn mới ý thức được cókhả năng mình đã trêu chọc vào một tồn tạicực mạnh. Thế nhưng hắn vẫn không có để ở trong lòng, bởi vì hắn làtồn tại Khai Khiếu cảnh, đặt ở trong lao tù không đáng kể chút nào, thế nhưng ở bên ngoài, đây đã làtồn tại rất mạnh rồi.

Tiểu bạch kiểm này nhìn qua cũng chỉ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, có thể lợi hại hơn hắn sao?

Xoát, một đạo kiếm quang xẹt qua.

Nam tử trung niên hèn mọn có chút ngơ ngác, nhưng sau một khắc, cả người hắn đã chia làm hai nửa, rơi về hai bên phải trái, máu tươi chảy đầy đất.

Hít, tên này chết rồi?

Người xung quanh đều ngạc nhiên, ai cũng không có nắm bắt được Đồng Miêu vung ra một kiếm này nhưthế nào, thế nhưng gã trung niên bỉ ổi kia lại mất mạng. Mà người kia là Khai Khiếu cảnh a, trước đã quấy rối qua rất nhiều người mà còn có thể sống sót nhảy loạn, thực lực thế nào không cần phải nghĩ.

Rốt cuộc Đồng Miêu này là ai a, cũng quá mạnh mẽ đi.

- Hắn là con thứ ba của tông chủ Hoành Thiên tông!

Có người nói ra địa vị của Đồng Miêu.

- Hít, Hoành Thiên tông!

Không ít người liên tụckinh hô.

- Đây chính là tông môn toàn người điên, tất cả đều là biến thái thị sát.

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút.

Đồng Miêu thu kiếm, nhưng vừa mới thu thì lại một lần nữa lấy ra thanh kiếm, nhìn chằm chằm lên trên thân kiếm, chỉ thấy phía trên có dấu vế tmột giọt máu.

- Máu bẩn thỉu!

Hắn thấp giọng nói, khi lại lần nữa ngẩng đầu lên thì hai mắt đã trở nên đỏ tươi, tản ra sát ý mãnh liệt.

Sưu, hắn giết ra ngoài, một kiếm đảo qua, phốc, đã có đầu của một người bị hắn mạnh mẽ chém xuống.

Kiếm đi nhẹ nhàng, vốn không thích hợp dùng để chém, thế nhưng mà thanh kiếm này sắc bén quá mức, mà lực lượng của Đồng Miêu cũng quá cường đại, một kiếm chém tới là đã nhìn thấy đầu bay ra, sau đó máu tươi trực phun ra.


Hắn cũng không nhìn một chút nào, thân thể bay lượn, đại khai sát giới, từng cái đầu người bay lên, không có ai là địch của hắn.


Đầu tiên đám người này chống cự một chút, thế nhưng nhiều người như vậy liên thủ cũng vô dụng, vẫn bị một kiếm của hắn thỏa thích giết chóc. Bởi vậy, rất nhanh ý chí chiến đấu của đám người đã hỏng, nhao nhao chạy tán loạn.


Đồng Miêu chỉ biết đại khai sát giới, hắn căn bản không quản người khác có chọc tới chính mìnhhay không, hắn vẫn vung kiếm giết người, theo máu tươi văng khắp nơi, kiện áo trắng kia của hắn cũng dần dần bị nhuộm đỏ. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không thèm để ý, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười, khiếp ngườikhông gì sánh được.


Thật sự là một tên biến thái, một người điên, một ma quỷ.


Chỉ mất mười mấy phút mà thôi, người ở nơi này trên cơ hồ đã bị hắn giết sạnh sành sanh.


Bởi vì phía trước không có đường, chỉ có thể lui về hốc cây, dẫntới trải qua trận đại đồ sátnày chỉ có mấy người còn sống sót.


Nơi này chỉ còn lại có một người, Đồng Miêu cầm kiếm cô lập, hắn nhắm mắt lại, hít thở thật sâu mùi máu tươi trong không khí, trên mặt hiện lên vẻ hưởng thụ, giống như đã nghiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK