Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này chưa từng có, chiếc thuyền trông không bắt mắt nhưng là bí bảo tham gia Thanh Thiên tông tự tay luyện chế, đừng nói sóng nước, dù là đại năng Thăng Nguyên cảnh oanh kích thì thuyền cũng ngăn cản được một lúc.

Thiếu nữ áo trắng trầm ngâm nói:

- Chẳng lẽ là Bạch di sắp hóa thành chân long?

Thiếu nữ áo xanh vừa kinh vừa mừng:

- Thật không tiểu thư? Nếu Bạch đại nhân hóa thành chân long chẳng phải là sắp thành Tiên Vương?

Thiếu nữ áo trắng cau mày, trong ấn tượng của nàng thì Bạch di còn kém một chút mới thành chân long được, sao đột nhiên vượt qua được rồi? Nếu không phải Bạch di thì sao dậy sóng như thế? Trong hồ Thiên Bảo Bạch di là bá chủ Chí Tôn duy nhất, thực lực mạnh đến mức phụ thân của thiếu nữ áo trắng hết sức kiêng dè. Trừ Bạch di ra ai dám làm mưa làm gió trong hồ?

Bùm!

Từng lớp sóng dâng lên hình thành vòng xoáy giữa hồ.

Kỳ lạ là trong hồ có một đống đại yêu, tiểu yêu nhưng không một con nào xuất hiện.

Rất bình thường, vì bọn họ nhờ Lăng Hàn mới tiến hóa nhanh, được mở ra linh trí, nên tất nhiên tràn ngập kính sợ hơi thở của hắn. Giờ Lăng Hàn tỉnh lại, động ý niệm là các sinh linh đều quỳ lạy, làm sao dám xuất hiện?

Trên mặt hồ, chủ tỳ thiếu nữ áo trắng chỉ biết bấu chặt mép thuyền ổn định thân hình, không thì sẽ bị rớt xuống nước.

Bọn họ như trải qua sóng thần, trong đầu không suy nghĩ cái gì được, chỉ còn lại một suy nghĩ là đừng để rớt xuống hồ.

Qua thật lâu, có lẽ là một kỷ nguyên, có lẽ chỉ là trong khoảnh khắc, mặt hồ đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Thiếu nữ áo xanh vỗ ngực bồm bộp, không chút lo lắng mạnh tay quá đập dẹp gò núi:

- Làm tiểu tỳ sợ muốn chết.

Thiếu nữ áo xanh nhìn hướng thiếu nữ áo trắng:

- Tiểu thư có sao không?

Thiếu nữ áo trắng lắc đầu, trải qua cơn bảo mà ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh. Thiếu nữ áo trắng nhìn hồ lớn, ngay từ khi còn nhỏ mỗi ngày nàng sẽ chơi thuyền giây lát, nhưng giờ thì hồ nước cho nàng cảm giác thật xa lạ.

Thiếu nữ áo trắng ngạc nhiên chỉ vào một chỗ mặt hồ:

- Ủa? Huyền Y nhìn chỗ đó xem có phải có người không?

Thiếu nữ áo xanh lắc đầu nói:

- Chắc tiểu thư hoa mắt rồi, nơi này làm sao có người được.

Thiếu nữ áo xanh thô thần kinh ngoác miệng cười nói:

- Trừ tiểu thư ra yêu quái trong hồ Thiên Bảo không cho phép người ngoài đặt chân vào, nếu phát hiện sẽ bị xé thành mảnh nhỏ ngay. Mấy trăm năm trước nhi tử của thất trưởng lão lén xuống hồ kiếm chút báu vật, kết quả bị xé nhỏ. Thất trường lão muốn khai chiến nhưng bị tông chủ đại nhân đè xuống. Xông loạn hồ Thiên Bảo có chết cũng vô ích.

Thiếu nữ áo trắng biết việc đó, nhưng nàng vẫn chỉ hướng kia:

- Ngươi hãy xem kỹ đi.

Thiếu nữ áo xanh miễn cưỡng giương mắt nhìn, sau đó giật bắn người suýt lăn xuống thuyền, may mắn thiếu nữ áo trắng kịp vươn tay kéo nàng lại.

Nàng trông thấy cái gì?

Một nam nhân!

Quỷ!

Vẻ mặt thiếu nữ áo xanh kinh hoàng. Chuyện gì vậy? Trong hồ có người, còn mở to mắt, không phải quỷ thì là gì? Người đi vào hồ thường đều bị xé nhỏ, ngoại lệ duy nhất là tiểu thư bên cạnh nàng.

Hai nữ nhân thấy sâu trong hồ xuất hiện một đống sinh linh. Có cá tinh, tôm tinh, cua tinh các loại, có lẽ thủy yêu nguyên hồ Thiên Bảo đều đi ra.

Thiếu nữ áo trắng nói:

- Ta đi cứu người!

Không đợi thiếu nữ áo xanh ngăn cản thiếu nữ áo trắng đã nhảy vào hồ, bơi hướng nam nhân đó.

Thiếu nữ áo trắng biết mình sẽ không bị yêu vật trong hồ tổn thương, nhưng nam nhân kia thì khác. Hình như hắn chọc giận nguyên hồ Thiên Bảo, thật nhiều yêu linh đi ra. Thiếu nữ áo trắng lo âu sợ hãi.

Thiếu nữ áo xanh chỉ kịp kêu một tiếng:

- Tiểu thư!

Thiếu nữ áo xanh cũng muốn nhảy vào hồ, nhưng nàng biết chỉ có tiểu thư mới bơi trong hồ được, nếu nàng xuống hồ thì chỉ có con đường chết. Vì vậy thiếu nữ áo xanh chỉ có thể chờ trên thuyền, hy vọng tiểu thư sẽ như thường ngày bình an trở về.

Nhưng thiếu nữ áo xanh không quá chắc chắn, vì yêu linh trong nước quá đông, nhìn khiến người run.

Lăng Hàn ngạc nhiên, hắn thấy hai nữ nhân trên mặt hồ, nhưng với độ cao hiện giờ của hắn đâu thèm quan tâm họ. Lăng Hàn không sử dụng lực lượng gì, theo cơn sóng đi. Đống thủy yêu bên dưới thì đơn giản, Lăng Hàn giúp đám thủy yêu mở ra linh trí, đi hướng đường tu luyện, con nào dám không kính hắn như thần?

Lăng Hàn đang định rời đi, đám thủy yên đưa tiễn hắn. Nhưng vì hơi thở của Lăng Hàn quá đáng sợ, các thủy yêu không dám phát ra tiếng, chỉ có thể im lặng đưa tiễn.

Nữ nhân này định cứu mình?

Lăng Hàn bị xúc động. Nàng thật lương thiện, cũng rất có can đảm. Trông thấy rậm rạp đại quân thủy yêu như thế ai không cuống cuồng bỏ chạy? Càng đừng nói vào nguy hiểm cứu người.

Thấy thiếu nữ áo trắng đến gần, đám thủy yêu lộ ra địch ý.

Bọn chúng bẩm sinh gần gũi thiếu nữ kia nên mới để nàng từ bé chơi đùa trong hồ, xem như đồng bạn. Nhưng nếu liên quan đến Lăng Hàn thì khác hẳn.

Đó là lão tổ của chúng, là khởi nguồn, đồ đằng của chúng, sao cho phép khinh nhờn?

Thiếu nữ áo trắng hoảng sợ, nàng thấy đám thủy yêu lộ ra sát ý. Thiếu nữ áo trắng bẩm sinh rất nhạy bén với hơi thở này, phản ứng đầu tiên là xoay người tựu chạy.

Nhưng thiếu nữ áo trắng nhìn hướng Lăng Hàn, nàng cắn răng tiếp tục lặn xuống, bắt lấy một cánh tay của hắn liều mạng nổi lên mặt nước.

Đám thủy yêu muốn ra tay, nhưng Lăng Hàn phát ra hơi thở cường đại khiến chúng nó không dám nhúc nhích.

Rào!

Thiếu nữ áo trắng nổi lên mặt nước, nhảy người đáp xuống thuyền.

Thiếu nữ áo xanh vỗ ngực liên hồi:

- Tiểu thư hù chết tiểu tỳ!

Thật khiến người lo lắng thiếu nữ áo xanh chà đạp như vậy hoài gò đất sớm muộn gì sẽ thành đất trũng.

Thiếu nữ áo trắng nhìn mặt hồ, đám thủy yêu ngừng lại cách ba mươi trượng dưới nước, chúng nó không áp sát nhưng cũng không giải tán, nhìn nàng chằm chằm.

Thiếu nữ áo trắng thầm run, chưa từng thấy đám thủy yêu có phản ứng như vậy bao giờ.

Thiếu nữ áo trắng nói:

- Đi!

Thiếu nữ áo xanh vội đồng ý, lái thuyền:

- Vâng!

Giờ thiếu nữ áo trắng mới có rảnh nhìn hướng Lăng Hàn, lúc nàng nhảy lên thuyền nhỏ cũng ném hắn lên thuyền.

Nhìn một cái làm thiếu nữ áo trắng suýt trượt chân.

Vì vẻ mặt Lăng Hàn dửng dưng như không, còn cười.


Ngươi có biết mình suýt chết không?


Thiếu nữ áo trắng hừ một tiếng, nói:


- Ngươi không phải đệ tử của bản tông!


Lăng Hàn lắc đầu nói:


- Không.


Lăng Hàn chỉ dùng thần thức quét qua đã bao trùm nguyên Thanh Thiên tông, từng tiếng nói cử động của mọi người đều như trước mắt hắn.


Chỉ giây lát Lăng Hàn đã biết tình huống gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK