Không lâu lắm, đám người Cát Tường Thiên chạy ra khỏi đại điện.
Hiển nhiên, ngọn đèn lại tắt lần nữa.
Thấy một mình Lăng Hàn ngồi xếp bằng bên ngoài giống như lĩnh hội cái gì đó, không ít người cười lạnh.
Ở đây đều là thiên kiêu vô thượng nhưng có ai nhớ kỹ Thánh thuật?
Ngươi giả vờ cái gì chứ?
Chỉ có Cát Tường Thiên và Tống Lam đều rung động, cũng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
Nữ tính tính cách nhẵn nhụi, lại thêm các nàng có sức quan sát xuất sắc, các nàng trước đó nhận ra, Lăng Hàn tới cực muộn nhưng lại hoàn thành ghi nhớ Thập Bát La Hán Thủ, bắt đầu ra ngoài lĩnh hội.
Tính toán thời gian một chút, thậm chí còn ngắn hơn Phong Kế Hành rất nhiều.
Hiện tại, Lăng Hàn là người đi ra đầu tiên.
Gia hỏa này dẫn đầu nắm giữ Thánh thuật?
- Giả thần giả quỷ!
Một thanh niên khinh thường nói ra, hắn là cường giả Thất Đỉnh, bài danh tinh võng sáu mươi bảy, tên là Mạc Nguyên Vũ.
Lăng Hàn làm như không nghe thấy, hắn đang lĩnh ngộ mấu chốt.
- Tiểu tử, ngươi rất trâu bò đúng không, dám không coi ai ra gì!
Mạc Nguyên Vũ nhanh chân đi tới gần Lăng Hàn, kẻ này không có tiếng tăm gì, hiện tại dám làm ra vẻ trước mặt ta, ai cho ngươi dũng khí như vậy?
Ngươi thật lĩnh ngộ sao? Đừng giả bộ, Phong Kế Hành còn chưa nắm giữ sơ bộ, ngươi tính toán là cái gì.
Hắn tới gần và xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.
Một chưởng này cũng không nặng, bởi vì hắn không có động sát cơ.
Oanh!
Có người lướt tới ngăn cản Mạc Nguyên Vũ.
A?
Chờ nhìn thấy rõ người này, tất cả mọi người kinh hãi, bởi vì người đó chính là Tống Lam, mỹ nhân bài danh thứ chín Tuyệt Sắc bảng.
Nàng xuất thủ giúp Lăng Hàn?
Phong Kế Hành nhìn vào trong mắt, con ngươi của hắn co rút rất mạnh.
Hắn thân là đệ nhất nhân trong Chú Đỉnh cảnh Bắc Thiên vực, tự nhiên cũng có kiêu ngạo của mình, bởi vậy hắn rất có hứng thú với Tống Lam nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài —— Cát Tường Thiên dung mạo khí chất không kém, nhưng dù sao người ta cũng là Thánh Nữ Phật tộc, quả thật không tiện ra tay.
Cho nên, hắn khẳng định càng muốn thân cận với Tống Lam.
Nhưng Tống Lam rất khách khí với hắn, biểu hiện rất thưởng thức hắn nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hiện tại, Tống Lam lại xuất thủ vì nam nhân khác, việc này càng làm Phong Kế Hành cảm thấy ngoài ý muốn, càng sinh ra cảm giác ghen ghét.
Nữ nhân của hắn, trong nội tâm chỉ có một mình hắn, không cho phép có nam nhân khác.
- Tống tiên tử!
Mạc Nguyên Vũ kinh ngạc không gì sánh được, nói:
- Vì sao ngươi…
Không chờ hắn nói xong, Tống Lam đã nói:
- Vị nhân huynh này đang lĩnh ngộ mấu chốt, ngươi không nên quấy rầy mới tốt.
Mạc Nguyên Vũ lại giật mình và ghen tị, ai không thích mỹ nữ, nhất là thiếu nữ tuyệt sắc như Tống Lam, nhưng bây giờ Tống Lam lại che chở Lăng Hàn như thế, việc này làm hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn tuổi trẻ khí thịnh, nói:
- Tống tiên tử, ngươi không nên bị hắn lừa gạt, ngay cả Phong huynh cũng không thể lĩnh ngộ Thánh thuật, tiểu tử này dựa vào cái gì học được? Cho nên, hắn đang giả vờ giả vịt mà thôi.
Nghe hắn nhắc tới mình, Phong Kế Hành càng không thoải mái.
Hắn là tồn tại cỡ nào, ai xứng so sánh với hắn?
Hơn nữa, cũng không phải so sánh ưu điểm của hắn, mà là nói hắn còn chưa nắm giữ Thánh thuật, việc này càng làm hắn cảm thấy khó chịu.
Tống Lam lắc đầu:
- Hắn cũng không có chọc tới ngươi, cần gì hùng hổ dọa người?
Mạc Nguyên Vũ xấu hổ cười nói:
- Nếu Tống tiên tử biện hộ thay hắn, quên đi.
Thời điểm ngọn đèn sáng lên, mọi người lại tiến vào trong điện, tiếp tục quan sát Thánh thuật.
Nhưng Mạc Nguyên Vũ cố ý rơi lại phía sau mấy bước, chờ tất cả mọi người tiến vào đại điện, hắn dừng bước, sau đó quay người đi tới gần Lăng Hàn.
Hắn không dễ dàng bỏ qua cho Lăng Hàn.
Gia hỏa này từ đầu tới cuối không nói một tiếng, làm ra vẻ cao thâm khó lường.
- Tiểu tử, nơi này đã không có người khác, không cần giả bộ nữa.
Mạc Nguyên Vũ lạnh lùng nói ra.
Lăng Hàn không để ý tới, hắn đang lĩnh ngộ.
- Tốt, xem ngươi giả bộ thế nào!
Mạc Nguyên Vũ xuất thủ, hắn tấn công Lăng Hàn, lần này không có ai ngăn cản hắn.
Hắn đánh một chưởng rơi vào khoảng không.
A?
Mạc Nguyên Vũ sững sờ, thời điểm hắn xuất chưởng, đột nhiên Lăng Hàn đưa tay đập lên mặt đất, thân thể hắn dời sang chỗ khác, vừa vặn tránh thoát chưởng lực của hắn.
Con mẹ nó.
Quả nhiên, không phải đang lĩnh ngộ, rõ ràng đang lưu ý chính mình.
- Tốt, tiểu tử ngươi thật sự ghê tởm!
Mạc Nguyên Vũ tiếp tục xuất thủ tấn công Lăng Hàn.
Nhưng mỗi lần chưởng lực hoặc quyền lực đánh tới, Lăng Hàn luôn có thể tránh thoát vừa đúng, lửa giận của Mạc Nguyên Vũ càng ngày càng lớn.
Không trị được ngươi?
Hắn không còn đả kích tinh chuẩn như ban đầu, mà là mở rộng phạm vi công kích, một kích của hắn ngưng tụ kình lực và hòa thành một nắm đấm màu xanh to lớn, thậm chí còn lớn hơn gian phòng và tấn công Lăng Hàn.
Ta xem ngươi trốn thế nào.
Đả kích phạm vi càng lớn, uy lực khẳng định càng nhỏ, bởi vì lực lượng phân tán, việc này rất dễ hiểu, cho nên càng là cao thủ càng không dùng biện pháp này, đồng thời có thể đánh bại đối thủ, tự nhiên không thể lãng phí lực lượng.
Nhưng Mạc Nguyên Vũ hiện tại chỉ muốn đánh Lăng Hàn, phá đi dáng vẻ trang bức của đối phương.
Cho nên, hắn không quan tâm lãng phí lực lượng, càng không quan tâm Lăng Hàn có bị thương hay không.
Oanh, hắn xuất quyền đánh tới.
Lăng Hàn thở dài, hắn thật sự không muốn cắt ngang ngộ đạo.
Khốn nạn.
Hắn đứng lên, nếu ngươi muốn ăn đòn, như vậy ta thành toàn sẽ cho ngươi.
Bành, hắn xuất quyền va chạm với một quyền màu xanh kia, mặc dù cả hai lớn nhỏ cách nhau rất lớn, nhưng một kích của hắn lại đánh vỡ quyền lực màu xanh, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
- Ha ha, rốt cục ngươi không giả bộ!
Mạc Nguyên Vũ cảm thấy mình đạt được thắng lợi to lớn.
Nhìn đi, ngươi còn giả vờ được hay không.
- Giả bộ con mẹ ngươi!
Lăng Hàn tức giận quát lớn, hắn bị cắt ngang quá trình ngộ đạo, hắn tức giận có thể nghĩ.
Ngươi bị bệnh tâm thần, ta ở chỗ này lĩnh hội thì liên quan gì tới ngươi, một lần quấy rầy không tính, ngươi còn liên tục ngăn cản?
Đúng là muốn ăn đòn.
- Hừ, ngươi thật to gan, dám nói năng lỗ mãng với ta!
Mạc Nguyên Vũ tức giận.
Vừa rồi hắn không dùng toàn lực, hơn nữa cũng là công kích phạm vi lớn, cho nên mặc dù Lăng Hàn tuỳ tiện phá một quyền của hắn, hắn cũng không xem trọng cỡ nào.
Xèo, Lăng Hàn lao đến.
- Ha ha, tìm…
Mạc Nguyên Vũ cười to, hắn còn chưa nói ra chữ “chết”, hắn đã bị Lăng Hàn đánh ngã.
Tại sao lại nhanh như vậy?
Vào lúc này hắn ngạc nhiên.
Nhưng hắn là cường giả Thất Đỉnh, thiên kiêu bài danh tinh võng sáu mươi bảy, hiện tại không nhìn thấy một đấm của đối phương, hơn nữa còn bị đánh ngã.
Hắn muốn phản kích, nhưng, ầm ầm ầm, nắm đấm đánh tới tấp, hắn kêu la thảm thiết, cũng không có lực lượng phản kích.
Mỗi quyền đánh xuống, bí lực hắn vừa ngưng tụ đã bị đánh tan, hắn phản kích thế nào?
- A…
Hắn chỉ có thể kêu la thảm thiết, sau khi trúng mấy trăm quyền, cuối cùng hắn đau đớn ngất đi.
Hiển nhiên, ngọn đèn lại tắt lần nữa.
Thấy một mình Lăng Hàn ngồi xếp bằng bên ngoài giống như lĩnh hội cái gì đó, không ít người cười lạnh.
Ở đây đều là thiên kiêu vô thượng nhưng có ai nhớ kỹ Thánh thuật?
Ngươi giả vờ cái gì chứ?
Chỉ có Cát Tường Thiên và Tống Lam đều rung động, cũng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
Nữ tính tính cách nhẵn nhụi, lại thêm các nàng có sức quan sát xuất sắc, các nàng trước đó nhận ra, Lăng Hàn tới cực muộn nhưng lại hoàn thành ghi nhớ Thập Bát La Hán Thủ, bắt đầu ra ngoài lĩnh hội.
Tính toán thời gian một chút, thậm chí còn ngắn hơn Phong Kế Hành rất nhiều.
Hiện tại, Lăng Hàn là người đi ra đầu tiên.
Gia hỏa này dẫn đầu nắm giữ Thánh thuật?
- Giả thần giả quỷ!
Một thanh niên khinh thường nói ra, hắn là cường giả Thất Đỉnh, bài danh tinh võng sáu mươi bảy, tên là Mạc Nguyên Vũ.
Lăng Hàn làm như không nghe thấy, hắn đang lĩnh ngộ mấu chốt.
- Tiểu tử, ngươi rất trâu bò đúng không, dám không coi ai ra gì!
Mạc Nguyên Vũ nhanh chân đi tới gần Lăng Hàn, kẻ này không có tiếng tăm gì, hiện tại dám làm ra vẻ trước mặt ta, ai cho ngươi dũng khí như vậy?
Ngươi thật lĩnh ngộ sao? Đừng giả bộ, Phong Kế Hành còn chưa nắm giữ sơ bộ, ngươi tính toán là cái gì.
Hắn tới gần và xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.
Một chưởng này cũng không nặng, bởi vì hắn không có động sát cơ.
Oanh!
Có người lướt tới ngăn cản Mạc Nguyên Vũ.
A?
Chờ nhìn thấy rõ người này, tất cả mọi người kinh hãi, bởi vì người đó chính là Tống Lam, mỹ nhân bài danh thứ chín Tuyệt Sắc bảng.
Nàng xuất thủ giúp Lăng Hàn?
Phong Kế Hành nhìn vào trong mắt, con ngươi của hắn co rút rất mạnh.
Hắn thân là đệ nhất nhân trong Chú Đỉnh cảnh Bắc Thiên vực, tự nhiên cũng có kiêu ngạo của mình, bởi vậy hắn rất có hứng thú với Tống Lam nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài —— Cát Tường Thiên dung mạo khí chất không kém, nhưng dù sao người ta cũng là Thánh Nữ Phật tộc, quả thật không tiện ra tay.
Cho nên, hắn khẳng định càng muốn thân cận với Tống Lam.
Nhưng Tống Lam rất khách khí với hắn, biểu hiện rất thưởng thức hắn nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hiện tại, Tống Lam lại xuất thủ vì nam nhân khác, việc này càng làm Phong Kế Hành cảm thấy ngoài ý muốn, càng sinh ra cảm giác ghen ghét.
Nữ nhân của hắn, trong nội tâm chỉ có một mình hắn, không cho phép có nam nhân khác.
- Tống tiên tử!
Mạc Nguyên Vũ kinh ngạc không gì sánh được, nói:
- Vì sao ngươi…
Không chờ hắn nói xong, Tống Lam đã nói:
- Vị nhân huynh này đang lĩnh ngộ mấu chốt, ngươi không nên quấy rầy mới tốt.
Mạc Nguyên Vũ lại giật mình và ghen tị, ai không thích mỹ nữ, nhất là thiếu nữ tuyệt sắc như Tống Lam, nhưng bây giờ Tống Lam lại che chở Lăng Hàn như thế, việc này làm hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn tuổi trẻ khí thịnh, nói:
- Tống tiên tử, ngươi không nên bị hắn lừa gạt, ngay cả Phong huynh cũng không thể lĩnh ngộ Thánh thuật, tiểu tử này dựa vào cái gì học được? Cho nên, hắn đang giả vờ giả vịt mà thôi.
Nghe hắn nhắc tới mình, Phong Kế Hành càng không thoải mái.
Hắn là tồn tại cỡ nào, ai xứng so sánh với hắn?
Hơn nữa, cũng không phải so sánh ưu điểm của hắn, mà là nói hắn còn chưa nắm giữ Thánh thuật, việc này càng làm hắn cảm thấy khó chịu.
Tống Lam lắc đầu:
- Hắn cũng không có chọc tới ngươi, cần gì hùng hổ dọa người?
Mạc Nguyên Vũ xấu hổ cười nói:
- Nếu Tống tiên tử biện hộ thay hắn, quên đi.
Thời điểm ngọn đèn sáng lên, mọi người lại tiến vào trong điện, tiếp tục quan sát Thánh thuật.
Nhưng Mạc Nguyên Vũ cố ý rơi lại phía sau mấy bước, chờ tất cả mọi người tiến vào đại điện, hắn dừng bước, sau đó quay người đi tới gần Lăng Hàn.
Hắn không dễ dàng bỏ qua cho Lăng Hàn.
Gia hỏa này từ đầu tới cuối không nói một tiếng, làm ra vẻ cao thâm khó lường.
- Tiểu tử, nơi này đã không có người khác, không cần giả bộ nữa.
Mạc Nguyên Vũ lạnh lùng nói ra.
Lăng Hàn không để ý tới, hắn đang lĩnh ngộ.
- Tốt, xem ngươi giả bộ thế nào!
Mạc Nguyên Vũ xuất thủ, hắn tấn công Lăng Hàn, lần này không có ai ngăn cản hắn.
Hắn đánh một chưởng rơi vào khoảng không.
A?
Mạc Nguyên Vũ sững sờ, thời điểm hắn xuất chưởng, đột nhiên Lăng Hàn đưa tay đập lên mặt đất, thân thể hắn dời sang chỗ khác, vừa vặn tránh thoát chưởng lực của hắn.
Con mẹ nó.
Quả nhiên, không phải đang lĩnh ngộ, rõ ràng đang lưu ý chính mình.
- Tốt, tiểu tử ngươi thật sự ghê tởm!
Mạc Nguyên Vũ tiếp tục xuất thủ tấn công Lăng Hàn.
Nhưng mỗi lần chưởng lực hoặc quyền lực đánh tới, Lăng Hàn luôn có thể tránh thoát vừa đúng, lửa giận của Mạc Nguyên Vũ càng ngày càng lớn.
Không trị được ngươi?
Hắn không còn đả kích tinh chuẩn như ban đầu, mà là mở rộng phạm vi công kích, một kích của hắn ngưng tụ kình lực và hòa thành một nắm đấm màu xanh to lớn, thậm chí còn lớn hơn gian phòng và tấn công Lăng Hàn.
Ta xem ngươi trốn thế nào.
Đả kích phạm vi càng lớn, uy lực khẳng định càng nhỏ, bởi vì lực lượng phân tán, việc này rất dễ hiểu, cho nên càng là cao thủ càng không dùng biện pháp này, đồng thời có thể đánh bại đối thủ, tự nhiên không thể lãng phí lực lượng.
Nhưng Mạc Nguyên Vũ hiện tại chỉ muốn đánh Lăng Hàn, phá đi dáng vẻ trang bức của đối phương.
Cho nên, hắn không quan tâm lãng phí lực lượng, càng không quan tâm Lăng Hàn có bị thương hay không.
Oanh, hắn xuất quyền đánh tới.
Lăng Hàn thở dài, hắn thật sự không muốn cắt ngang ngộ đạo.
Khốn nạn.
Hắn đứng lên, nếu ngươi muốn ăn đòn, như vậy ta thành toàn sẽ cho ngươi.
Bành, hắn xuất quyền va chạm với một quyền màu xanh kia, mặc dù cả hai lớn nhỏ cách nhau rất lớn, nhưng một kích của hắn lại đánh vỡ quyền lực màu xanh, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
- Ha ha, rốt cục ngươi không giả bộ!
Mạc Nguyên Vũ cảm thấy mình đạt được thắng lợi to lớn.
Nhìn đi, ngươi còn giả vờ được hay không.
- Giả bộ con mẹ ngươi!
Lăng Hàn tức giận quát lớn, hắn bị cắt ngang quá trình ngộ đạo, hắn tức giận có thể nghĩ.
Ngươi bị bệnh tâm thần, ta ở chỗ này lĩnh hội thì liên quan gì tới ngươi, một lần quấy rầy không tính, ngươi còn liên tục ngăn cản?
Đúng là muốn ăn đòn.
- Hừ, ngươi thật to gan, dám nói năng lỗ mãng với ta!
Mạc Nguyên Vũ tức giận.
Vừa rồi hắn không dùng toàn lực, hơn nữa cũng là công kích phạm vi lớn, cho nên mặc dù Lăng Hàn tuỳ tiện phá một quyền của hắn, hắn cũng không xem trọng cỡ nào.
Xèo, Lăng Hàn lao đến.
- Ha ha, tìm…
Mạc Nguyên Vũ cười to, hắn còn chưa nói ra chữ “chết”, hắn đã bị Lăng Hàn đánh ngã.
Tại sao lại nhanh như vậy?
Vào lúc này hắn ngạc nhiên.
Nhưng hắn là cường giả Thất Đỉnh, thiên kiêu bài danh tinh võng sáu mươi bảy, hiện tại không nhìn thấy một đấm của đối phương, hơn nữa còn bị đánh ngã.
Hắn muốn phản kích, nhưng, ầm ầm ầm, nắm đấm đánh tới tấp, hắn kêu la thảm thiết, cũng không có lực lượng phản kích.
Mỗi quyền đánh xuống, bí lực hắn vừa ngưng tụ đã bị đánh tan, hắn phản kích thế nào?
- A…
Hắn chỉ có thể kêu la thảm thiết, sau khi trúng mấy trăm quyền, cuối cùng hắn đau đớn ngất đi.