Liên Ngọc Đường lui sang một bên, Lăng Hàn đứng ở cửa ra vào.
– Tiểu Hồng, bây giờ phải xem ngươi rồi.
Lăng Hàn nói, sau đó bố sung:
– Ngươi tuyệt đối không nên làm ra chuyện gì khác người, bằng không thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Tiểu Hồng Điểu rất muốn hại Lăng Hàn một chút, nhìn hắn xấu mặt, nhưng bị Lăng Hàn giật mình như thế, nàng run rẩy rùng mình vài cái.
Ngươi nên thành thật một chút.
Nàng bị Lăng Hàn nâng trong tay, sau đó duỗi hai cánh chạm vào cánh cửa.
Đôi mắt của nàng bắn ra hào quang rực rỡ, oanh một tiếng, cửa lớn cung điện bị mở ra.
A?
A!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bọn họ tiến đến bao lâu? Cả đám liên tục bận rộn suốt ngày, bọn họ phí bao nhiêu công sức. Lăng Hàn thì sao, người tới nơi này chưa tới nửa giờ, cánh cửa lớn đã mở ra.
Ngươi không phục không được!
– Liên biểu ca, cám ơn.
Đại Hắc Cẩu đưa tay đòi tiền cược của Liên Ngọc Đường.
Mặc dù Liên Ngọc Đường có một trăm cái khó chịu, nhưng ở trước mặt Trì Mộng Hàm, hắn có khả năng ném mặt mũi hay sao?
Hắn lấy ra Bích Liên quả, hắn ném sang Đại Hắc Cẩu.
Trong nội tâm có cảm giác, đám gia hỏa này không cần mặt mũi!
Đại Hắc Cẩu cười hì hì, lần này tu vi Tiểu Hàn tử lại tăng thêm một đoạn, đây là chuyện tốt.
Nhưng mọi người sững sờ, vội vàng lao vào trong cung điện.
Lăng Hàn cũng không vội vã rời đi, bởi vì hắn đã cho Tiểu Hồng Điểu đi vào trước, nếu có thể lấy chìa khóa tới tay, vậy thì thăm dò cung điện có ý nghĩa gì?
Trước mặt Chân Hoàng bí thuật dụ hoặc, cho dù là Liên Ngọc Đường cũng không cách nào bình tĩnh, hắn vội vàng nói với Trì Mộng Hàm:
– Biểu muội, chúng ta nên hành động.
Thực lực của hắn không thể lực áp mọi người nhưng phần lớn người là Đế tộc, hắn quá mức cường thế, sau khi ra ngoài khó tránh khỏi sẽ bị nhằm vào.
Đế tộc đã sớm đạt thành hiệp nghị, đoạt bảo trong di tích cổ có thể va chạm khí lực, nhưng nếu có một phương đã đạt được, các Đế tộc khác sẽ không ra tay.
Cũng bởi vì ước định này, tất cả Đế tộc mới từ đầu tới cuối duy trì quan hệ hảo hữu với nhau.
Trì Mộng Hàm cười nhạt một tiếng:
– Ta có lời muốn nói với Lăng Hàn, biểu ca ngươi đi vào trước đi.
Liên Ngọc Đường sầm mặt lại, còn nói riêng với nhau?
Trong lòng của hắn sinh ra sát cơ, nhưng trên mặt lại không mang theo chút biến hóa nào, chỉ gật đầu:
– Tốt, biểu muội cẩn thận một chút, dù sao nơi này rất nguy hiểm.
– Tốt, cảm ơn biểu ca.
Trì Mộng Hàm tươi cười gật đầu.
Mặc dù Liên Ngọc Đường muốn lưu lại làm bóng đen nhưng có thể không chịu nổi Chân Hoàng truyền thừa dụ hoặc, hiện tại vẫn phải tạm bỏ qua giai nhận, ngược lại về sau cứ giết Lăng Hàn là được.
Chờ Liên Ngọc Đường đi vào trong cung điện, Trì Mộng Hàm đi về phía Lăng Hàn.
– Tại sao các ngươi không đi vào?
Nàng hết sức tò mò, với hiểu rõ của nàng về đoàn người Lăng Hàn, bọn họ nhất định là kẻ tích cực nhất.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng:
– Tiểu Hồng đã tiến vào, một mình nàng là đủ.
– Xảy ra chuyện gì?
Trì Mộng Hàm hỏi.
Lăng Hàn nói chuyện xảy ra một lần, Trì Mộng Hàm lắc đầu, gia hỏa này cũng quá hư hỏng, đáng thương Liên Ngọc Đường bị hắn hãm hại.
– Đi vào giả vờ giả vịt một chút đi.
Bọn họ cũng tiến vào cung điện, Lăng Hàn đi tìm nơi hẻo lánh luyện hóa Bích Liên quả.
Đinh Thụ nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời chia tách với đám người Lăng Hàn, bởi vì hắn cũng là thiên chi kiêu tử, đi cùng với Lăng Hàn chỉ bị áp chế, hơn nữa còn tồn tại vấn đề phân phối tài nguyên.
Cho nên, hắn đơn độc hành động sẽ phù hợp, ngược lại tất cả xem cơ duyên, hắn cũng là có người có đại khí vận.
Lăng Hàn nuốt Bích Liên quả, hắn vận chuyển Đế kinh tiến hành luyện hóa.
Giữa thiên địa có lực lượng kỳ lạ bị hắn rút đi, trong thức hải, hai cái linh thân đang tiến hóa cực nhanh.
Đáng tiếc, khi luyện hóa dược lực xong, hắn vẫn không đạt tới nhị biến đỉnh phong.
Một viên Bích Liên quả vẫn còn thiếu không ít, ít nhất phải bốn viên mới có thể giúp hắn hoàn toàn tu thành một tiểu cảnh giới.
– Liên biểu ca còn chưa đủ ra sức.
Lăng Hàn tươi cười, nghĩ làm sao hãm hại gia hỏa này, kiếm nhiều chỗ tốt thêm một chút.
Lúc này lại thấy Tiểu Hồng Điểu bay trở về.
– Đại công cáo thành.
Nàng nói, quả nhiên, nàng lại lấy ra một cái chìa khóa.
Hai thanh.
Đám người Lăng Hàn đi lòng vòng trong cung điện, bố cục của nơi này không khác cung điện đầu tiên lắm, nhưng trên trụ đá khắc hoạ nhân vật chính là một con Khổng Tước.
– Lúc trước Khổng Tước không có thành Đế, hậu thế lại xuất hiện một Thánh Hoàng!
Lăng Hàn cảm khái nói.
Hắn đã quen biết với Khổng Tước Đế tộc, Bạch Ngân Đế tử Khổng Vô Dạng suýt nữa bị hắn đánh thành nhược trí.
Cũng không lâu lắm, đám người Liên Ngọc Đường nhao nhao trở về, xem vẻ mặt của bọn họ là biết không có thu hoạch được gì
Đương nhiên, nét mặt Lăng Hàn ngưng trọng, đương nhiên không thể lộ ra chân ngựa.
– Kỳ quái, lại là tòa cung điện trống không.
– Lãng phí chúng ta nhiều thời giờ như vậy!
Thật nhiều người đều phàn nàn, không thu hoạch được gì, lãng phí thời gian một cách vô ích.
Đương nhiên, cũng có thật nhiều người nhìn sang Lăng Hàn.
Nơi này do Lăng Hàn mở ra, hơn nữa tốc độ nhanh đến kinh người, có phải gia hỏa này rõ nơi này như lòng bàn tay?
Cho nên, cho dù có người khác đi vào trước, đồ vật mang tính then chốt vẫn bị Lăng Hàn đạt được.
Lăng Hàn chỉ làm như không biết, tất cả mọi người đã thăm dò hoàn tất, cũng không có cái gì nữa.
Trì Mộng Hàm đã gặp được Lăng Hàn, đương nhiên sẽ đi cùng với Lăng Hàn, Liên Ngọc Đường khẳng định không cam tâm cho nên đi theo.
Cho nên, chi đội ngũ bọn họ mặc dù đã không cói Đinh Thụ, nhưng lại thêm vào Trì Mộng Hàm và Liên Ngọc Đường, lại tăng thêm một người.
Bọn họ không tiếp tục đi dọc theo sông dung nham, mà là tính toán phương hướng và khoảng cách, sau đó đi tới nơi có khả năng là cung điện thứ ba.
Lăng Hàn lại giải thích với Trì Mộng Hàm: Khi mở ra tất cả cung điện, nói không chừng bình chướng sông dung nham sẽ biến mất.
Đây đúng là suy đoán của hắn, mà chìa khoá chính là dùng mở ra một ít bí tàng trong Chân Hoàng điện, đương nhiên hắn sẽ không nói.
Đối với Lăng Hàn suy đoán như vậy, cho dù là Liên Ngọc Đường cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, cũng không có nói lời phản đối, mà là yên lặng đi theo đám người Lăng Hàn.
Hắn bây giờ đang kìm nén, hắn muốn tìm cơ hội xử lý Lăng Hàn, lại không cho Trì Mộng Hàm nhìn ra đầu mối.
Tốt nhất là gặp bầy hung thú, như thế hắn chỉ cần ngáng chân là có thể giết Lăng Hàn, khi đó không có gì không tốt.
Ân, chờ mở ra tất cả cung điện.
Bọn họ đi được hai ngày, đột nhiên có tiếng rống lớn vang lên.
Mọi người đều run rẩy, nhưng không phải lộ ra vẻ sợ hãi, mà là hứng thú.
Hai ngày sau bọn họ nhìn thấy thực vật đỏ thẫm nhưng không có gặp được sinh linh nào, hiện tại đột nhiên nghe có một tiếng thú rống, ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy tức giận.
– Đi xem một chút.
Liên Ngọc Đường nói.
Tất cả mọi người không có phản đối, đi xem thì đi xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó.
Bọn họ lần theo tiếng thú rống, nhưng đi không bao xa đã thấy trên bầu trời xuất hiện bóng đen.