Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các môn đồ Đại Đế đều lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, sát khí ẩn động.

Theo bọn họ nghĩ, chỉ là một gã hộ vệ, cho dù giết thì thế nào, dám làm càn trước mặt bọn họ?

– Ha ha, thành Chân Long thật hiếm thấy, lúc trước có một Cửu Vương, hiện tại có kẻ không biết tôn ti

như ngươi!

Tên môn đồ Đại Đế lúc trước lạnh lùng nói, hắn gọi là Quách Minh, là môn đồ thứ sáu của thành Chu

Yếm.

Lăng Hàn khó chịu:

– Biết nói tiếng người không?

– Còn dám phách lối?

Tất cả mọi người kinh ngạc, gia hỏa này không có đầu óc sao?

Chỉ là hộ vệ, dựa vào cái gì mạnh miệng với môn đồ Đại Đế?

Hay cũng không phải hộ vệ của Cửu Vương thành Chân Long, cho dù Cửu Vương quét ngang Thánh

Nhân cảnh, bọn họ sẽ nhìn hộ vệ hung hăng càn quấy hay sao?

Hừ!

– Dám bất kính với chúng ta, là ngươi tự ăn ác quả!

Quách Minh nói, hắn vươn tay bắt lấy Lăng Hàn, hắn muốn ném Lăng Hàn lên gốc dây leo khô kia.

Lăng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, khốn kiếp, muốn ẩn danh cũng không được.

Vì cái gì hắn luôn bị người ta phá rối khi đang ẩn danh hay giả mạo kẻ khác?

Ngươi xem, lần này hắn không phải rất điệu thấp sao, cũng không có chủ động gây sự.

– Chẳng lẽ ta rất chói mắt?

Hắn thì thào nói.

Lúc này, bàn tay của Quách Minh đã đánh tới, nhưng khi hắn muốn ném Lăng Hàn thì lại lúng túng,

bởi vì hắn phát hiện Lăng Hàn không nhúc nhích tí nào, căn bản không bị xách lên nổi

Tê, tại sao?

Quách Minh sửng sốt một chút, sau đó hắn phát lực nhưng không thành.

Lập tức, hắn cảm thấy mặt nóng rát.

Người ta cũng không có hoàn thủ, chính mình lại không thể làm gì, mặt mũi còn đâu?

Hắn lại vươn tay khác ra bắt lấy Lăng Hàn, sau đó hét lớn một tiếng, hắn muốn ném Lăng Hàn ra bên

ngoài.

Nhưng mà, vẫn là không được.

Lăng Hàn vẫn đứng ở nơi đó giống như dưới chân mọc rễ.

Quách Minh chấn kinh, chẳng lẽ tu vi của hộ vệ này cao hơn mình?

Hắn đã là Thánh Nhân thất tinh, cho dù Lăng Hàn là Thánh Nhân cửu tinh, nhưng với thiên phú của

hắn, chẳng lẽ còn không áp chế nổi sao?

– Ngươi nên đi thôi.

Lăng Hàn xuất thủ, hắn ném thân thể Quách Minh bay ra ngoài, sau đó nặng nề đụng vào đại thụ.

Trong quá trình bay đi, hắn nhìn thấy Quách Minh biến sắc, giống như nhận lấy kinh hãi to lớn, sau khi

chạm vào gốc cây thì hắn muốn lao nhanh xuống đất, đáng tiếc, đã chậm.

Tư, một đạo lôi đình màu tím từ dây leo bổ xuống, lôi đình đánh trúng Quách Minh.

Quách Minh muốn tránh nhưng tốc độ của lôi đình nhanh hơn hắn quá nhiều, hắn không thể làm gì?

– A!

Hắn kêu la thảm thiết, toàn thân đều bốc khói, trên thân còn có mùi thịt bay ra.

Tư, tư, tư, lôi đình màu tím đánh xuống liên tiếp, dù trên người Quách Minh mặc Bạch Ngân chiến giáp

tăng phòng ngự lên cực lớn cũng vô dụng, lôi đình màu tím giống như không nhìn phòng ngự, chúng

trực tiếp đả kích thân thể của hắn.

Sau mấy lần như thế, Quách Minh nằm trên mặt đất, trên người còn có khói bốc lên.

– Có bảy thành chín sao?

Lăng Hàn phán đoán, đây là phán đoán của ăn hàng chuyên nghiệp.

Xoát, lúc này các môn đồ Đại Đế khác đều nhìn sang.

– Ngươi là ai?

An Hà Minh hỏi, trong giọng nói mang theo một tia thận trọng, tất cả đều khiếp sợ không nói thành lời.

Hắn phất tay ném Quách Minh ra ngoài, ném dễ dàng như ném giấy lộn, kẻ này có thực lực cường đại

cỡ nào?

Hộ vệ có thể mạnh như vậy sao?

Lăng Hàn thở dài, nói:

– Các ngươi biết rõ ta ghét nhất là cái gì không?

Chúng ta làm sao biết?

Mặc dù trong lòng nói như vậy, nhưng An Hà Minh vẫn nén xúc động xuất thủ và hỏi:

– Là cái gì?

– Chính là người khác làm sụp đổ bố trí của ta!

Lăng Hàn nhổ nước bọt và nói.

– Các ngươi nên hiểu ta hao tâm tổn trí suy nghĩ, che dấu thân phận tiến vào nội bộ địch nhân, kết quả

lại bởi vì việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà lộ thân phận.

Mẹ nó, ngươi nhổ nước bọt làm gì?

An Hà Minh hừ một tiếng:

– Quả nhiên, ngươi là giả mạo!

Không chỉ Lăng Hàn, còn có tiện cẩu và Hầu Tử, thằn lằn kia nữa, bọn họ đang nghĩ tại sao khẩu vị của

Chân Long Đại Đế nặng như vậy, có thể thu môn đồ như thế?

Lăng Hàn cười nói:

– Nếu các ngươi làm sập bố trí của ta, ta chỉ có thể diệt khẩu tất cả các ngươi.

Tâm hắn niệm khẽ động, hóa thành nguyên bản bộ dáng.

Chuyện này không thể bị người ta nhận ra, dù sao hoàn toàn không giống “Cửu Vương”.

An Hà Minh cười ha ha:

– Ngươi cho rằng chính mình là ai?

Trừ Cửu Vương yêu nghiệt vô biên ra, trên đời này còn có người thứ hai, có thể dùng sức một mình quét

ngang bảy đại vương bài sao?

Không có! Đây là chuyện không thể nào!

– Bắt lấy hắn, khảo vấn lai lịch của hắn!

– Ân!

Các môn đồ Đại Đế đều gật đầu, mỗi người lộ ra hung quang.

– Đến!

Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, hắn vô cùng xem thường bọn họ.

– Cùng tiến lên!

An Hà Minh kêu lên, thực lực của đối phương không yếu, hắn không dám xem thường.

Cho nên, vì lý do an toàn nên phải liên thủ.

Hưu hưu hưu, mọi người lao ra ngoài.

Lăng Hàn thở dài, hắn mất hứng thú.

Trước đó, bảy đại vương bài liên thủ chiến hắn, hắn cũng giải quyết nhẹ nhõm.

Hiện tại thế nào?

Thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng nơi này chỉ có bốn tên vương bai, chẳng phải đang nói thực

lực mạnh yếu càng lớn hơn trước hay sao?

Lăng Hàn đưa tay, cũng không thấy tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu, xuất thủ huyền diệu cỡ nào, hắn

khẽ vươn tay đã bắt lấy một người, sau đó, xèo, hắn ném về phía gốc dây leo già.

Tư, lôi đình màu tím lại đánh vào người này.

Lăng Hàn không tiếp tục xuất thủ, hắn chỉ né tránh, sau đó quan sát tình hình.

Không lâu lắm, người kia nằm bất động trên mặt đất, mà lôi đình cũng không tiếp tục bổ hắn.

Lại đến.

Lăng Hàn tùy ý ném một người về phía gốc cây khô.

Vẫn giống như trước, lôi đình đánh xuống, người kia kêu thảm không thôi.

Hắn không quan tâm nhưng đám người An Hà Minh lại lâm vào khủng hoảng.

Bị bọn họ vây công, Lăng Hàn còn có thể nhẹ nhõm như thế, có thể nói Lăng Hàn như vào chỗ không

người.

Đối thủ này. . . Là ma quỷ sao?

Làm sao bây giờ?

Bọn họ nhìn nhau, trong lòng sinh ra hàn khí rất mạnh.

– Tế Thánh khí!

Bọn họ vận dụng Thánh khí tấn công Lăng Hàn.

Nhưng mà, bọn họ có thể lật ngược tình thế hay sao?

Lăng Hàn đấm ra một quyền, chẳng những ánh sáng của Thánh khí biến mất, ngay cả Thánh khí cũng

bị hủy hoại!

Đây, đây là quái vật gì!

– Ngươi đến là ai!

– Là Đại Đế sao?

Tất cả mọi người là cảm giác lông tơ dựng đứng, trừ Đại Đế ra, còn có ai mạnh như thế?

Lăng Hàn lắc đầu, hắn liên tục xuất thủ, hắn không ngừng ném người về phía dây leo, không ai có thể

bỏ chạy.

Cường đại như hắn đã có một tia uy thế Chuẩn Đế.

Hắn cười cười và ném người về phía cây khô:

– Thế nào, biết rõ cái gì gọi là phong thủy luân chuyển chưa?

Mọi người đều im lặng, bọn họ lúc trước ép Lăng Hàn đến gần cây khô lại không có thực hiện được,

ngươi căn bản không phải người bị hại, nói phong thủy luân chuyển là thế nào?

Không chỉ như thế, Lăng Hàn đánh bại nhục thể và giày vò tinh thần của bọn họ.

Chuyện này người nào nha!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK