Đây là tai bay vạ gió.
Lăng Hàn không có chọc ai gây ai, thậm chí hắn còn sửa cả hình dạng và linh hồn, nhưng vẫn bị người khác nhằm vào.
Khốn kiếp, hắn thật sự là nam nhân mở hào quang cừu hận hay sao?
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không sợ, hắn lườm nam tử trẻ tuổi kia.
- Hắc hắc, vị này mới tới, xưng hô như thế nào?
Nam tử trẻ tuổi kia từ tốn nói.
Lăng Hàn khoanh tay, hắn làm như không nghe thấy.
- Uy, thiếu gia nhà ta đang hỏi ngươi đấy?
Một tên tôi tớ nhịn không được quát lớn.
Nhưng Lăng Hàn vẫn không để ý tới.
- Ha ha, thật sự to gan, ngay cả ta nói cũng dám xem như gió bên tai?
Nam tử trẻ tuổi tức giận.
Lăng Hàn lúc này mới nói:
- Trước khi hỏi người khác, ngươi không tự giới thiệu về mình hay sao?
Một tia sát ý lưu chuyển trong mắt nam tử trẻ tuổi kia, hắn vẫn áp chế một chút và nói:
- Ta chính là Chu Mễ Dương.
Quả nhiên, gia hỏa này chính là Chu Mễ Dương.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Hàn Lâm.
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Lam sáng lên, nàng chẳng những đẹp đến mức kinh người, hơn nữa còn có trí tuệ cực cao, Hàn Lâm đảo lại chính là Lăng Hàn, mà nàng lại cảm thấy Lăng Hàn có cảm giác đã từng quen biết, bởi vậy, trong nội tâm nàng đã có mấy phần khẳng định, người trước mặt chính là Lăng Hàn ngụy trang.
Lực chú ý của Chu Mễ Dương vẫn nằm trên người Tống Lam, nữ tử này thật sự quá đẹp, đẹp tới mức tim hắn đập thình thịch, lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì hắn đã quyết định, nhất định phải lấy nàng làm thê tử.
Bởi vậy, phát hiện Tống Lam lại chú ý tới Lăng Hàn, nội tâm hắn đầy lửa giận.
- Muốn ngồi trên yến tiệc của bổn thiếu gia, ngươi phải chứng minh mình có thực lực như vậy.
Chu Mễ Dương lạnh lùng nói một câu, hắn muốn Lăng Hàn xấu mặt trước mặt mọi người, tận lực làm xấu hình tượng của đối phương.
Mục đích Lăng Hàn tới đây chính là tìm xem đám người Nữ Hoàng có ở đây hay không, nếu không có người ở đây, hắn tới đây làm gì?
Hắn khoát tay áo, xoay người rời đi.
Khốn kiếp, sợ rồi?
Sát ý của Chu Mễ Dương bốc cháy như lửa, gia hỏa này chạy vào diễu võ giương oai, kết quả mình vừa nổi giận thì hắn đã thoát đi, nào có đạo lý tiện nghi như vậy.
Hắn gật đầu với đại hán áo đen bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng đây là địa phương nào, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
Đại hán áo đen tung người nhảy lên, hắn đã ngăn cản trước mặt Lăng Hàn.
- Ngươi thuộc giống chó?
Lăng Hàn mở miệng.
Đây là ý gì?
Đại hán áo đen vô ý thức lắc đầu:
- Ta thuộc…
- Đã không phải là chó, tại sao ngươi muốn cản đường?
Lăng Hàn cắt lời đối phương.
Khốn kiếp!
Đại hán áo đen sững sờ, hắn kịp phản ứng, Lăng Hàn đang đùa giỡn hắn, đang mắng hắn là chó.
Hắn giận tím mặt, sau đó cất bước tới gần Lăng Hàn, sau đó hắn đánh ra một quyền.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn điểm ra một chỉ.
Quả đấm của tên áo đen lớn như cái bát, so với ngón tay thon dài của Lăng Hàn, hai bên chênh lệch quá xa. Khí thế song phương không giống nhau, một quyền của đại hán áo đen ngưng tụ lực lượng thiên địa vô tận, chiến lực doạ người, trái lại Lăng Hàn mềm nhũn không có một tia hỏa khí.
Rất nhiều người đã nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.
Bành!
Tiếng nổ vang lên, một người bị đánh bay ra ngoài, sau đó âm thanh nổ tung vang lên liên tục, thì ra có rất nhiều bức tường bị đụng nát.
Tất cả mọi người không tin vào mắt mình, người bị đánh bay không phải Lăng Hàn, mà là đại hán áo đen.
Tại sao lại như vậy?
Lăng Hàn thu ngón tay về, hắn cũng ngạc nhiên, bởi vì chó săn kia là cao thủ Tứ Đỉnh.
Tứ Đỉnh lại làm tôi tớ cho kẻ khác?
Việc này chỉ có thể xuất hiện trong bí cảnh, sử dụng phương thức tiêu hao sinh mệnh thu hoạch tu vi tăng nhanh, thậm chí đạt tới độ cao của siêu cấp thiên tài.
- Tốt, rất tốt.
Chu Mễ Dương ngồi bất động nhưng ánh mắt lạnh như băng, sát khí như lửa.
- Đi vào địa bàn Chu gia ta còn dám càn rỡ, đúng là lợi hại!
Đây là một câu nói mát, xoát, một hàng binh sĩ xuất hiện, mặc dù đều là Trúc Cơ nhưng đều chấp nhất cầm trường mâu trong tay.
Lập tức, tất cả mọi người biến sắc.
Bọn họ đã nhìn thấy uy lực của trường mâu, nó phát ra công kích cực nhanh, không có bao nhiêu người trong Chú Đỉnh cảnh có thể tránh được, một khi trúng chiêu, nhẹ thì tê dại mất đi sức phản kháng, nặng thì trực tiếp bị đốt thành than cốc, cho nên cũng làm người ta kiêng kị.
Sở dĩ mọi người nguyện ý cho chút thể diện đến dự tiệc, một là muốn tìm hiểu tình hình nơi đây, thứ hai cũng muốn biết rõ về pháp khí trường mâu, nếu có thể mang ra khỏi bí cảnh, có thể tuỳ tiện giúp một thế lực mạnh hơn.
Lăng Hàn không quan tâm, thậm chí không có phát động thân pháp, hắn mặc kệ đám binh sĩ khóa chặt mình.
- Hàn Lâm, không nên đắc ý vong hình!
Tống Lam mở miệng, nói:
- Mọi người cũng không có ân oán gì, chỉ là một hồi hiểu lầm, không nên động thủ.
Nàng là sợ Lăng Hàn thật ngông cuồng, sợ hắn không biết uy lực của trường mâu, cho nên mới mở miệng nói chuyện, mặt ngoài đang quở mắng Lăng Hàn, kỳ thật đang giải vây cho hắn.
Nhưng Lăng Hàn không khả năng nghe nàng, Chu Mễ Dương càng cũng không buông tha “tình địch”.
Ngay sau đó mười trường mâu phát động công kích.
Lăng Hàn không tránh không né, hắn bị đánh trúng.
Tất cả mọi người lắc đầu, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao?
Bọn họ đều là rõ ràng, điện quang của trường mâu đáng sợ không gì sánh kịp, không nên vì người điều khiển là Trúc Cơ mà phớt lờ.
Nhìn xem, ngông cuồng sẽ gặp báo ứng.
Cho nên làm người không thể quá trang bức.
Điện mang tiêu tán, mọi người rất rung động, Lăng Hàn vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ, đừng nói hòa thành than cốc, toàn thân tê dại, ngay cả sợi tóc cũng không tán loạn.
Gặp quỷ rồi.
Ngươi là quái vật sao?
Tất cả mọi người há hốc mồm, đủ để nhét một cái bánh bao vào trong miệng.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Còn ai muốn ngăn cản ta rời đi hay không?
Sắc mặt Chu Mễ Dương âm trầm, rốt cuộc hắn đã đứng lên.
Không đứng lên không được, đầu tiên tay chân của hắn đã thất bại, pháp khí mất đi hiệu lực, hắn còn không ra tay, chẳng phải mặt mũi Chu gia sẽ mất hết?
- Trên người ngươi mặc hộ giáp kia đúng không.
Chu Mễ Dương nói, hắn không giật mình như mọi người chung quanh, hắn đoán được, Lăng Hàn cũng không phải miễn dịch lôi điện công kích, mà là mặc khôi giáp đặc chế kia.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Ta chính là Lôi Thần, trời sinh có thể điều khiển lôi đình, chơi thiểm điện trước mặt ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.
- Ha! Ha!
Chu Mễ Dương cười ha hả, hắn không tin.
Cho rằng hắn là ngớ ngẩn sao?
- Tiếp tục bắn cho ta.
Hắn nói:
- Cho dù mặc hộ giáp kia, sau khi tiếp nhận oanh kích nhiều lần cũng tan vỡ.
- Vâng.
Những binh lính kia khôi phục tinh thần, bọn họ tiêp tục điều khiển trường mâu, lúc này phát động công kích nhắm vào Lăng Hàn.
Tư tư tư, điện mang chớp loạn.
Lăng Hàn đứng chắp tay, thản nhiên nói:
- Đủ rồi chứ?
Không người nào để ý tới hắn, bọn họ liên tục phóng điện.
Cho rằng mình là bia ngắm sống hay sao?
Lăng Hàn hừ một tiếng, đưa tay ra.
Lăng Hàn không có chọc ai gây ai, thậm chí hắn còn sửa cả hình dạng và linh hồn, nhưng vẫn bị người khác nhằm vào.
Khốn kiếp, hắn thật sự là nam nhân mở hào quang cừu hận hay sao?
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không sợ, hắn lườm nam tử trẻ tuổi kia.
- Hắc hắc, vị này mới tới, xưng hô như thế nào?
Nam tử trẻ tuổi kia từ tốn nói.
Lăng Hàn khoanh tay, hắn làm như không nghe thấy.
- Uy, thiếu gia nhà ta đang hỏi ngươi đấy?
Một tên tôi tớ nhịn không được quát lớn.
Nhưng Lăng Hàn vẫn không để ý tới.
- Ha ha, thật sự to gan, ngay cả ta nói cũng dám xem như gió bên tai?
Nam tử trẻ tuổi tức giận.
Lăng Hàn lúc này mới nói:
- Trước khi hỏi người khác, ngươi không tự giới thiệu về mình hay sao?
Một tia sát ý lưu chuyển trong mắt nam tử trẻ tuổi kia, hắn vẫn áp chế một chút và nói:
- Ta chính là Chu Mễ Dương.
Quả nhiên, gia hỏa này chính là Chu Mễ Dương.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Hàn Lâm.
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Lam sáng lên, nàng chẳng những đẹp đến mức kinh người, hơn nữa còn có trí tuệ cực cao, Hàn Lâm đảo lại chính là Lăng Hàn, mà nàng lại cảm thấy Lăng Hàn có cảm giác đã từng quen biết, bởi vậy, trong nội tâm nàng đã có mấy phần khẳng định, người trước mặt chính là Lăng Hàn ngụy trang.
Lực chú ý của Chu Mễ Dương vẫn nằm trên người Tống Lam, nữ tử này thật sự quá đẹp, đẹp tới mức tim hắn đập thình thịch, lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì hắn đã quyết định, nhất định phải lấy nàng làm thê tử.
Bởi vậy, phát hiện Tống Lam lại chú ý tới Lăng Hàn, nội tâm hắn đầy lửa giận.
- Muốn ngồi trên yến tiệc của bổn thiếu gia, ngươi phải chứng minh mình có thực lực như vậy.
Chu Mễ Dương lạnh lùng nói một câu, hắn muốn Lăng Hàn xấu mặt trước mặt mọi người, tận lực làm xấu hình tượng của đối phương.
Mục đích Lăng Hàn tới đây chính là tìm xem đám người Nữ Hoàng có ở đây hay không, nếu không có người ở đây, hắn tới đây làm gì?
Hắn khoát tay áo, xoay người rời đi.
Khốn kiếp, sợ rồi?
Sát ý của Chu Mễ Dương bốc cháy như lửa, gia hỏa này chạy vào diễu võ giương oai, kết quả mình vừa nổi giận thì hắn đã thoát đi, nào có đạo lý tiện nghi như vậy.
Hắn gật đầu với đại hán áo đen bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng đây là địa phương nào, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
Đại hán áo đen tung người nhảy lên, hắn đã ngăn cản trước mặt Lăng Hàn.
- Ngươi thuộc giống chó?
Lăng Hàn mở miệng.
Đây là ý gì?
Đại hán áo đen vô ý thức lắc đầu:
- Ta thuộc…
- Đã không phải là chó, tại sao ngươi muốn cản đường?
Lăng Hàn cắt lời đối phương.
Khốn kiếp!
Đại hán áo đen sững sờ, hắn kịp phản ứng, Lăng Hàn đang đùa giỡn hắn, đang mắng hắn là chó.
Hắn giận tím mặt, sau đó cất bước tới gần Lăng Hàn, sau đó hắn đánh ra một quyền.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn điểm ra một chỉ.
Quả đấm của tên áo đen lớn như cái bát, so với ngón tay thon dài của Lăng Hàn, hai bên chênh lệch quá xa. Khí thế song phương không giống nhau, một quyền của đại hán áo đen ngưng tụ lực lượng thiên địa vô tận, chiến lực doạ người, trái lại Lăng Hàn mềm nhũn không có một tia hỏa khí.
Rất nhiều người đã nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.
Bành!
Tiếng nổ vang lên, một người bị đánh bay ra ngoài, sau đó âm thanh nổ tung vang lên liên tục, thì ra có rất nhiều bức tường bị đụng nát.
Tất cả mọi người không tin vào mắt mình, người bị đánh bay không phải Lăng Hàn, mà là đại hán áo đen.
Tại sao lại như vậy?
Lăng Hàn thu ngón tay về, hắn cũng ngạc nhiên, bởi vì chó săn kia là cao thủ Tứ Đỉnh.
Tứ Đỉnh lại làm tôi tớ cho kẻ khác?
Việc này chỉ có thể xuất hiện trong bí cảnh, sử dụng phương thức tiêu hao sinh mệnh thu hoạch tu vi tăng nhanh, thậm chí đạt tới độ cao của siêu cấp thiên tài.
- Tốt, rất tốt.
Chu Mễ Dương ngồi bất động nhưng ánh mắt lạnh như băng, sát khí như lửa.
- Đi vào địa bàn Chu gia ta còn dám càn rỡ, đúng là lợi hại!
Đây là một câu nói mát, xoát, một hàng binh sĩ xuất hiện, mặc dù đều là Trúc Cơ nhưng đều chấp nhất cầm trường mâu trong tay.
Lập tức, tất cả mọi người biến sắc.
Bọn họ đã nhìn thấy uy lực của trường mâu, nó phát ra công kích cực nhanh, không có bao nhiêu người trong Chú Đỉnh cảnh có thể tránh được, một khi trúng chiêu, nhẹ thì tê dại mất đi sức phản kháng, nặng thì trực tiếp bị đốt thành than cốc, cho nên cũng làm người ta kiêng kị.
Sở dĩ mọi người nguyện ý cho chút thể diện đến dự tiệc, một là muốn tìm hiểu tình hình nơi đây, thứ hai cũng muốn biết rõ về pháp khí trường mâu, nếu có thể mang ra khỏi bí cảnh, có thể tuỳ tiện giúp một thế lực mạnh hơn.
Lăng Hàn không quan tâm, thậm chí không có phát động thân pháp, hắn mặc kệ đám binh sĩ khóa chặt mình.
- Hàn Lâm, không nên đắc ý vong hình!
Tống Lam mở miệng, nói:
- Mọi người cũng không có ân oán gì, chỉ là một hồi hiểu lầm, không nên động thủ.
Nàng là sợ Lăng Hàn thật ngông cuồng, sợ hắn không biết uy lực của trường mâu, cho nên mới mở miệng nói chuyện, mặt ngoài đang quở mắng Lăng Hàn, kỳ thật đang giải vây cho hắn.
Nhưng Lăng Hàn không khả năng nghe nàng, Chu Mễ Dương càng cũng không buông tha “tình địch”.
Ngay sau đó mười trường mâu phát động công kích.
Lăng Hàn không tránh không né, hắn bị đánh trúng.
Tất cả mọi người lắc đầu, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao?
Bọn họ đều là rõ ràng, điện quang của trường mâu đáng sợ không gì sánh kịp, không nên vì người điều khiển là Trúc Cơ mà phớt lờ.
Nhìn xem, ngông cuồng sẽ gặp báo ứng.
Cho nên làm người không thể quá trang bức.
Điện mang tiêu tán, mọi người rất rung động, Lăng Hàn vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ, đừng nói hòa thành than cốc, toàn thân tê dại, ngay cả sợi tóc cũng không tán loạn.
Gặp quỷ rồi.
Ngươi là quái vật sao?
Tất cả mọi người há hốc mồm, đủ để nhét một cái bánh bao vào trong miệng.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Còn ai muốn ngăn cản ta rời đi hay không?
Sắc mặt Chu Mễ Dương âm trầm, rốt cuộc hắn đã đứng lên.
Không đứng lên không được, đầu tiên tay chân của hắn đã thất bại, pháp khí mất đi hiệu lực, hắn còn không ra tay, chẳng phải mặt mũi Chu gia sẽ mất hết?
- Trên người ngươi mặc hộ giáp kia đúng không.
Chu Mễ Dương nói, hắn không giật mình như mọi người chung quanh, hắn đoán được, Lăng Hàn cũng không phải miễn dịch lôi điện công kích, mà là mặc khôi giáp đặc chế kia.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Ta chính là Lôi Thần, trời sinh có thể điều khiển lôi đình, chơi thiểm điện trước mặt ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.
- Ha! Ha!
Chu Mễ Dương cười ha hả, hắn không tin.
Cho rằng hắn là ngớ ngẩn sao?
- Tiếp tục bắn cho ta.
Hắn nói:
- Cho dù mặc hộ giáp kia, sau khi tiếp nhận oanh kích nhiều lần cũng tan vỡ.
- Vâng.
Những binh lính kia khôi phục tinh thần, bọn họ tiêp tục điều khiển trường mâu, lúc này phát động công kích nhắm vào Lăng Hàn.
Tư tư tư, điện mang chớp loạn.
Lăng Hàn đứng chắp tay, thản nhiên nói:
- Đủ rồi chứ?
Không người nào để ý tới hắn, bọn họ liên tục phóng điện.
Cho rằng mình là bia ngắm sống hay sao?
Lăng Hàn hừ một tiếng, đưa tay ra.