Mặt thẹo há hốc mồm, nhưng nói dối có sơ hở quá lớn, hắn cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn cảm thán và nói:
- Kỳ thật ta thật giao thủ với Lục Kỳ, nhưng khi đó ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, hơn nữa còn đi với người khác, lại bị Lục Kỳ dùng một đạo kiếm khí hủy dung.
Lời này có độ chân thật cao hơn nhiều.
Kỳ thật Lăng Hàn không muốn truy cứu người này có từng giao thủ với Lục Kỳ hay không, hắn chỉ hiếu kỳ mới hỏi một câu mà thôi.
Hắn cười một tiếng:
- Nghe ngươi nói như vậy, giống như bây giờ không phải là vô danh tiểu tốt?
- Đúng thế.
Mặt thẹo nói.
- Xin hỏi vị cao nhân này xưng hô như thế nào?
Lăng Hàn cười nói.
- Tại hạ Lý Tự Toán.
Mặt thẹo vừa động động cái cổ đã bị mũi kiếm sượt qua, lập tức có máu tươi chảy ra ngoài, hắn rụt cổ lại, hình tượng mất hết.
Lăng Hàn vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Đến, nói những gì ngươi biết về Bạch Liên bí cảnh cho ta nghe.
Lý Tự Toán không dám giấu diếm cái gì, hắn nói tất cả những gì mình biết cho Lăng Hàn nghe.
Thực lực của hắn có thể nói là bình thường, nhưng trong một xuất thân gia tộc rất mạnh, cho nên hắn có tư cách tiến vào bí cảnh, bởi vì hắn vẫn nói khoác đã từng giao thủ với Lục Kỳ, cho nên ngược lại cũng có chút thanh danh, bằng không chỉ có mặt mũi gia tộc là chưa đủ.
Lăng Hàn kinh ngạc, khoác lác cũng có thể thổi ra một tư cách, người này đúng là có chút bản sự.
Sau khi nói hồi lâu, Lăng Hàn gật gật đầu:
- Ngươi có thể đi.
- Thực?
Lý Tự Toán vui mừng, hắn có phần không thể tưởng tượng nổi.
- Chẳng lẽ, ngươi còn muốn lưu lại?
Lăng Hàn cười nói.
- Ha ha, cảm ơn, cảm ơn.
Lý Tự Toán vội vàng khom người nói cảm ơn, sau đó chuồn mất.
Lăng Hàn sẽ không đặt tiểu nhân vật như vậy trong lòng, nhưng từ lời của đối phương, hắn đã hiểu hơn về bí cảnh này.
Hắn cũng tiếp tục lên đường, qua hai ngày sau, hắn đã đi tới cuối hoang nguyên.
Trong thời gian hai ngày này, hắn cũng gặp phải một số người, nhưng đều không phát sinh xung đột, bởi vì không dính đến bảo vật, có rất ít người thích đi gây sự, dù sao người kiêu ngạo bá đạo cũng không nhiều.
Điểm cuối hoang nguyên chính là Hỏa Diệm sơn.
Đây không phải ngọn núi bốc cháy hừng hực, mà là đầy lỗ thủng, thỉnh thoảng còn có hỏa diễm bộc phát ra ngoài và bay cao hai ba trượng.
Oanh, oanh, oanh, từng đạo hỏa diễm liên tiếp giống như đang diễn tấu một khúc nhạc phổ.
Lăng Hàn không lập tức đi lên, hắn dừng lại quan sát một lúc, hắn nhin f thấy trong núi lửa có ký hiệu vỡ vụn.
Sách, lực phá hoại không giống nhau.
Lăng Hàn mở màn sáng tinh thần ra, sau đó hắn đi lên phía trước, hắn đứng bất động, oanh, một đạo hỏa diễm phun ra, màn sáng tinh thần bị đốt ra một lỗ thủng, sau đó hỏa diễm lại đánh về phía hắn.
Hắn đã có chuẩn bị, vội vàng thả người nhảy tránh hỏa diễm.
Còn tốt, lực phá hoại hỏa diễm lớn nhưng tốc độ dâng trào lại không nhanh.
Nhưng màn sáng tinh thần khó ngăn cản một kích, uy lực hỏa diễm là cấp bậc Sinh Đan, thậm chí Sinh Đan cảnh cũng có thể bị trọng thương.
Trên núi có đầy lỗ thủng, thỉnh thoảng có một đạo hỏa diễm lao ra, quả thực khó lòng phòng bị.
Trừ phi có thể tìm ra quy luật trong đó.
Lăng Hàn đứng bất động nhưng hai mắt của hắn nhìn tất cả cảnh vật chung quanh.
Hắn đang tiến hành phân tích và tính toán, nhưng hỏa diễm dâng trào giống như có vận luật nhưng lại biến hóa, giống như vĩnh viễn sẽ không lặp lại.
Nhưng thời điểm Lăng Hàn nhức đầu, hắn lại là kinh ngạc phát hiện, có người lấy hai khối đá phân biệt cột vào dưới chân, sau đó bước vào núi lửa.
Cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, hỏa diễm phun ra ngoài nhưng không thể đốt cháy hai khối đá.
Mặc dù dáng vẻ người đó rất buồn cười nhưng lại là thuận lợi đi đường xa.
Lăng Hàn thấy rõ ràng, có rất nhiều hòn đá như thế trên hoang nguyên.
Hắn thở dài, đây chính là kinh nghiệm.
Quay người về hoang nguyên, Lăng Hàn thu hồi hai khối tảng đá bỏ vào pháp khí không gian, nghĩ nghĩ, hắn lại cầm thêm mấy khối, vạn nhất đốt lâu bị hỏng thì sao?
Hắn trở về, hắn làm theo người kia và đi lên núi.
Oanh, một đạo hỏa diễm xông ra, hỏa diễm đốt cháy hòn đá trong nháy mắt.
Lăng Hàn vội vàng phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hiểm mà lại hiểm tránh né một kích của hỏa diễm.
Hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn suýt bị hỏa diễm đánh trọng thương.
Vì cái gì hắn lại không làm được?
Lăng Hàn cầm tảng đá khác trên pháp khí không gian, hắn ném từng khối vào lỗ thủng.
Oanh, ba. Oanh, ba. Oanh, ba.
Từng khối bị đốt cháy, Lăng Hàn tức giận đến mức ném các tảng đá còn lại ra ngoài.
Ba, ba, ba, ba, tiếng nổ tung vang lên không dứt, những tảng đá kia vỡ vụn.
Chờ chút.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn vào một tảng đá, nó không có vỡ nát, mà là trấn áp một lỗ thủng.
Hắn phí chút thủ đoạn thu hồi tảng đá kia trở về.
Tảng đá kia có cái gì đặc biệt hay sao?
Lăng Hàn nhìn kỹ, hắn nhanh chóng phát hiện trên tảng đá kia có một vằn đen nhỏ.
Đây cũng là mấu chốt sao?
Lăng Hàn quay trở lại hoang nguyên, hắn xem xét cẩn thận, quả nhiên, phần lớn tảng đá đều không có vằn đen.
Hắn tìm ra mấy khối đá có vằn đen, hắn mang về Hỏa Diệm sơn nếm thử, quả nhiên, tảng đá có vằn đen cũng có thể trấn áp lỗ thủng.
Khó trách người trước không kiêng kị như thế, hắn đã tìm ra cách vượt qua Hỏa Diệm sơn, thì ra người kia không phải hào phóng, mà là cố ý hãm hại hắn.
Có ai nghĩ tới phải quan sát tảng đá chứ?
Nếu không phải Lăng Hàn phản ứng rất nhanh, hắn bây giờ đã bị trọng thương hoặc chết rồi.
Đúng là gia hỏa âm hiểm.
Lăng Hàn nhớ lại diện mạo của người kia.
Tốt, về sau gặp được, khẳng định sẽ đánh hắn no đòn.
Lăng Hàn cũng không cần cột đá vào chân, hai chân hắn sinh ra hấp lực kéo tảng đá mấy ngàn cân đi như bay.
Xèo, hắn lao nhanh trên Hỏa Diệm sơn.
Hỏa Diệm sơn có độ rộng kinh người, nhưng chiều sâu của nó có hạn Lăng Hàn chỉ vượt qua hai đỉnh núi là tới sa mạc.
Hắn lao về phía trước, hai tảng đá bị thiêu đốt nhiều lần đã hư hỏng nhiều, nếu tốc độ của hắn chậm hơn một chút, nhất định phải thay tảng đá mới.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Lăng Hàn tiếp tục đi tới.
Sa mạc này cực lớn, mặt trời như treo trên bầu trời, ánh nắng hừng hực biến nơi này thành lò lửa, cho dù tu vi Lăng Hàn cao thâm nhưng mồ hôi vẫn đổ như mưa, đi không bao lâu đã có cảm giác mất nước.
Khốn kiếp, chịu không được.
Hắn mở màn sáng tinh thần ra, hắn phát hiện nhiệt độ giảm xuống không ít.
Nhưng Lăng Hàn phát hiện, loại nhiệt độ cao này có tính phá hư màn sáng quá mạnh, hắn nhất định phải liên tục bổ sung năng lượng cho màn sáng.
Nếu như hắn không có bí lực dự trữ vô hạn, hắn thật sự không chịu nổi tiêu hao như vậy, nhưng bây giờ lại không quan trọng, tiêu hao một chút tính là gì?
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn cảm thán và nói:
- Kỳ thật ta thật giao thủ với Lục Kỳ, nhưng khi đó ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, hơn nữa còn đi với người khác, lại bị Lục Kỳ dùng một đạo kiếm khí hủy dung.
Lời này có độ chân thật cao hơn nhiều.
Kỳ thật Lăng Hàn không muốn truy cứu người này có từng giao thủ với Lục Kỳ hay không, hắn chỉ hiếu kỳ mới hỏi một câu mà thôi.
Hắn cười một tiếng:
- Nghe ngươi nói như vậy, giống như bây giờ không phải là vô danh tiểu tốt?
- Đúng thế.
Mặt thẹo nói.
- Xin hỏi vị cao nhân này xưng hô như thế nào?
Lăng Hàn cười nói.
- Tại hạ Lý Tự Toán.
Mặt thẹo vừa động động cái cổ đã bị mũi kiếm sượt qua, lập tức có máu tươi chảy ra ngoài, hắn rụt cổ lại, hình tượng mất hết.
Lăng Hàn vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Đến, nói những gì ngươi biết về Bạch Liên bí cảnh cho ta nghe.
Lý Tự Toán không dám giấu diếm cái gì, hắn nói tất cả những gì mình biết cho Lăng Hàn nghe.
Thực lực của hắn có thể nói là bình thường, nhưng trong một xuất thân gia tộc rất mạnh, cho nên hắn có tư cách tiến vào bí cảnh, bởi vì hắn vẫn nói khoác đã từng giao thủ với Lục Kỳ, cho nên ngược lại cũng có chút thanh danh, bằng không chỉ có mặt mũi gia tộc là chưa đủ.
Lăng Hàn kinh ngạc, khoác lác cũng có thể thổi ra một tư cách, người này đúng là có chút bản sự.
Sau khi nói hồi lâu, Lăng Hàn gật gật đầu:
- Ngươi có thể đi.
- Thực?
Lý Tự Toán vui mừng, hắn có phần không thể tưởng tượng nổi.
- Chẳng lẽ, ngươi còn muốn lưu lại?
Lăng Hàn cười nói.
- Ha ha, cảm ơn, cảm ơn.
Lý Tự Toán vội vàng khom người nói cảm ơn, sau đó chuồn mất.
Lăng Hàn sẽ không đặt tiểu nhân vật như vậy trong lòng, nhưng từ lời của đối phương, hắn đã hiểu hơn về bí cảnh này.
Hắn cũng tiếp tục lên đường, qua hai ngày sau, hắn đã đi tới cuối hoang nguyên.
Trong thời gian hai ngày này, hắn cũng gặp phải một số người, nhưng đều không phát sinh xung đột, bởi vì không dính đến bảo vật, có rất ít người thích đi gây sự, dù sao người kiêu ngạo bá đạo cũng không nhiều.
Điểm cuối hoang nguyên chính là Hỏa Diệm sơn.
Đây không phải ngọn núi bốc cháy hừng hực, mà là đầy lỗ thủng, thỉnh thoảng còn có hỏa diễm bộc phát ra ngoài và bay cao hai ba trượng.
Oanh, oanh, oanh, từng đạo hỏa diễm liên tiếp giống như đang diễn tấu một khúc nhạc phổ.
Lăng Hàn không lập tức đi lên, hắn dừng lại quan sát một lúc, hắn nhin f thấy trong núi lửa có ký hiệu vỡ vụn.
Sách, lực phá hoại không giống nhau.
Lăng Hàn mở màn sáng tinh thần ra, sau đó hắn đi lên phía trước, hắn đứng bất động, oanh, một đạo hỏa diễm phun ra, màn sáng tinh thần bị đốt ra một lỗ thủng, sau đó hỏa diễm lại đánh về phía hắn.
Hắn đã có chuẩn bị, vội vàng thả người nhảy tránh hỏa diễm.
Còn tốt, lực phá hoại hỏa diễm lớn nhưng tốc độ dâng trào lại không nhanh.
Nhưng màn sáng tinh thần khó ngăn cản một kích, uy lực hỏa diễm là cấp bậc Sinh Đan, thậm chí Sinh Đan cảnh cũng có thể bị trọng thương.
Trên núi có đầy lỗ thủng, thỉnh thoảng có một đạo hỏa diễm lao ra, quả thực khó lòng phòng bị.
Trừ phi có thể tìm ra quy luật trong đó.
Lăng Hàn đứng bất động nhưng hai mắt của hắn nhìn tất cả cảnh vật chung quanh.
Hắn đang tiến hành phân tích và tính toán, nhưng hỏa diễm dâng trào giống như có vận luật nhưng lại biến hóa, giống như vĩnh viễn sẽ không lặp lại.
Nhưng thời điểm Lăng Hàn nhức đầu, hắn lại là kinh ngạc phát hiện, có người lấy hai khối đá phân biệt cột vào dưới chân, sau đó bước vào núi lửa.
Cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, hỏa diễm phun ra ngoài nhưng không thể đốt cháy hai khối đá.
Mặc dù dáng vẻ người đó rất buồn cười nhưng lại là thuận lợi đi đường xa.
Lăng Hàn thấy rõ ràng, có rất nhiều hòn đá như thế trên hoang nguyên.
Hắn thở dài, đây chính là kinh nghiệm.
Quay người về hoang nguyên, Lăng Hàn thu hồi hai khối tảng đá bỏ vào pháp khí không gian, nghĩ nghĩ, hắn lại cầm thêm mấy khối, vạn nhất đốt lâu bị hỏng thì sao?
Hắn trở về, hắn làm theo người kia và đi lên núi.
Oanh, một đạo hỏa diễm xông ra, hỏa diễm đốt cháy hòn đá trong nháy mắt.
Lăng Hàn vội vàng phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hiểm mà lại hiểm tránh né một kích của hỏa diễm.
Hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn suýt bị hỏa diễm đánh trọng thương.
Vì cái gì hắn lại không làm được?
Lăng Hàn cầm tảng đá khác trên pháp khí không gian, hắn ném từng khối vào lỗ thủng.
Oanh, ba. Oanh, ba. Oanh, ba.
Từng khối bị đốt cháy, Lăng Hàn tức giận đến mức ném các tảng đá còn lại ra ngoài.
Ba, ba, ba, ba, tiếng nổ tung vang lên không dứt, những tảng đá kia vỡ vụn.
Chờ chút.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn vào một tảng đá, nó không có vỡ nát, mà là trấn áp một lỗ thủng.
Hắn phí chút thủ đoạn thu hồi tảng đá kia trở về.
Tảng đá kia có cái gì đặc biệt hay sao?
Lăng Hàn nhìn kỹ, hắn nhanh chóng phát hiện trên tảng đá kia có một vằn đen nhỏ.
Đây cũng là mấu chốt sao?
Lăng Hàn quay trở lại hoang nguyên, hắn xem xét cẩn thận, quả nhiên, phần lớn tảng đá đều không có vằn đen.
Hắn tìm ra mấy khối đá có vằn đen, hắn mang về Hỏa Diệm sơn nếm thử, quả nhiên, tảng đá có vằn đen cũng có thể trấn áp lỗ thủng.
Khó trách người trước không kiêng kị như thế, hắn đã tìm ra cách vượt qua Hỏa Diệm sơn, thì ra người kia không phải hào phóng, mà là cố ý hãm hại hắn.
Có ai nghĩ tới phải quan sát tảng đá chứ?
Nếu không phải Lăng Hàn phản ứng rất nhanh, hắn bây giờ đã bị trọng thương hoặc chết rồi.
Đúng là gia hỏa âm hiểm.
Lăng Hàn nhớ lại diện mạo của người kia.
Tốt, về sau gặp được, khẳng định sẽ đánh hắn no đòn.
Lăng Hàn cũng không cần cột đá vào chân, hai chân hắn sinh ra hấp lực kéo tảng đá mấy ngàn cân đi như bay.
Xèo, hắn lao nhanh trên Hỏa Diệm sơn.
Hỏa Diệm sơn có độ rộng kinh người, nhưng chiều sâu của nó có hạn Lăng Hàn chỉ vượt qua hai đỉnh núi là tới sa mạc.
Hắn lao về phía trước, hai tảng đá bị thiêu đốt nhiều lần đã hư hỏng nhiều, nếu tốc độ của hắn chậm hơn một chút, nhất định phải thay tảng đá mới.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Lăng Hàn tiếp tục đi tới.
Sa mạc này cực lớn, mặt trời như treo trên bầu trời, ánh nắng hừng hực biến nơi này thành lò lửa, cho dù tu vi Lăng Hàn cao thâm nhưng mồ hôi vẫn đổ như mưa, đi không bao lâu đã có cảm giác mất nước.
Khốn kiếp, chịu không được.
Hắn mở màn sáng tinh thần ra, hắn phát hiện nhiệt độ giảm xuống không ít.
Nhưng Lăng Hàn phát hiện, loại nhiệt độ cao này có tính phá hư màn sáng quá mạnh, hắn nhất định phải liên tục bổ sung năng lượng cho màn sáng.
Nếu như hắn không có bí lực dự trữ vô hạn, hắn thật sự không chịu nổi tiêu hao như vậy, nhưng bây giờ lại không quan trọng, tiêu hao một chút tính là gì?