- Không nên hiểu lầm.
Lăng Hàn khoát khoát tay, nói:
- Ngươi nhìn cổ của mình đi.
Cát Tường Thiên lấy băng kính ra, nàng nhìn vào, gương mặt xinh đẹp của nàng thay đổi.
Nhất định đã bị người ta bóp cổ qua, nhưng nàng lại không hay biết gì, cho nên trong nội tâm hoảng sợ.
Lăng Hàn cũng nghiêm túc, nữ tử này chính là Thánh Nữ Phật tộc, thực lực tuyệt đối không tầm thường, thậm chí nắm giữ Lục Tự Minh Vương chú hoàn chỉnh, nhưng lại bị “quỷ vật” bóp cổ không hay biết, chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Hắn quay người nhìn vào trong đại điện, muốn biết Khang Tinh Hải thế nào.
Hắn không phải lo lắng, mà là hiếu kì.
- Trên lưng của ngươi!
Bỗng nhiên Cát Tường Thiên lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo hàn ý.
Chẳng lẽ?
Lăng Hàn thả thần thức ra, hắn nhìn thấy trên lưng mình có dấu bàn tay, quần áo của hắn vỡ nát, trên lưng của hắn còn lưu lại chưởng ấn màu đen.
Nhìn kỹ, ngón tay dài kinh người, hoàn toàn không giống tay nhân loại.
Mẹ nó, nơi này có nháo quỷ hay sao?
Lăng Hàn nhìn về phía Cát Tường Thiên, Cát Tường Thiên cũng nhìn hắn, trong mắt sinh ra thần thái kiêng kị.
Có thể làm cho hai thiên kiêu trúng chiêu không hay biết, “hắc thủ” kia mạnh cỡ nào.
Hiện tại, Lăng Hàn càng muốn biết Khang Tinh Hải thế nào, gia hỏa này chưa từng xuất hiện, nếu quả thật có nháo quỷ, hắn biến thành cái gì?
Đạp, đạp, đạp, tiếng bước chân truyền đến.
Hiện tại trong đại điện chỉ có một mình Khang Tinh Hải, như vậy có tiếng bước chân khẳng định chính là của hắn.
Hắn và Cát Tường Thiên lui về sau vài bước, đây là cảnh giác với nguy hiểm không biết trước.
Qua một lát, một bóng người đi ra khỏi đại điện.
Là Khang Tinh Hải.
Tê!
Lăng Hàn và Cát Tường Thiên hít khí lạnh, Khang Tinh Hải vốn khí phách ngập trời, khí lượng phi phàm, nhưng bây giờ giống như trải qua một cơn bệnh nặng, hắn uể oải và suy sụp.
Hơn nữa, trên mặt hắn đầy chưởng ấn, tất cả đều là màu xanh.
Lại nhìn ánh mắt của hắn, hoàn toàn không có tiêu cự, ánh mắt đối phương vô thần giống như biến thành cái xác không hồn.
- Ta muốn giết ngươi!
Khang Tinh Hải nhìn Lăng Hàn, ánh mắt sáng lên, sau đó hắn nhìn về phía Cát Tường Thiên, trong mắt lộ ra khát vọng rất mạnh:
- Ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta!
A, gia hỏa này trúng tà?
Khang Tinh Hải nói muốn giết chính mình, Lăng Hàn không cảm thấy kỳ quái, đối phương lúc trước đã muốn động thủ. Hiện tại còn nói rõ muốn Cát Tường Thiên làm nữ nhân của hắn, việc này là không đúng.
Đây là dục vọng sâu trong nội tâm, cho dù suy nghĩ bẩn thỉu cũng giấu đi, tại sao lại nói ra?
Nhưng Khang Tinh Hải lại nói ra, không phải trúng tà thì là cái gì?
Chẳng lẽ gia hỏa này bị chơi đùa tâm thần suy sụp, tinh khí thần giảm lớn, thậm chí thần thức đã hỗn loạn?
Lăng Hàn nghĩ mà sợ, may mắn hắn chạy đi sớm một bước, không thì không chỉ có dấu chưởng ấn sau lưng như vậy, mà là muốn nguyên khí hao tổn rất lớn, thậm chí thần trí hỗn loạn.
- Giết!
Khang Tinh Hải lao tới chém giết, hắn tấn công Lăng Hàn.
Hắn là thiên kiêu bài danh ba mươi trên tinh võng, thực lực hắn rất phi phàm, hắn đánh ra một kích, ký hiệu nổ tung, ánh sáng bao phủ đầy trời.
Hiển nhiên hắn chọn sai đối thủ.
Lăng Hàn dùng sát khí oanh kích, cho dù Khang Tinh Hải đang ở trạng thái hỗn loạn, thân thể hắn run run vì sợ hãi.
Cát Tường Thiên định xuất thủ ngăn cản, nhưng thấy cảnh này thì nàng dừng bước, nàng nhìn sang Lăng Hàn, trong đôi mắt mang theo kinh ngạc.
Thủ đoạn chấn nhiếp lòng người này là sở trường của Phật tộc, cái gọi là phổ độ chúng sinh, kỳ thật chính là ảnh hưởng tâm linh của người khác.
Lăng Hàn lại làm được, mặc dù phương pháp không giống nhưng hiệu quả lại giống nhau.
Dù sao Khang Tinh Hải cũng là thiên kiêu trong thiên kiêu, sau khi ngẩn người đã khôi phục như thường, tiếp tục lao tới chém giết Lăng Hàn.
Lại đến lần nữa.
Khang Tinh Hải lại ngơ ngác một lúc, sau đó hắn lao tới.
Lại đến, lại đến, lại đến.
Cát Tường Thiên im lặng, Lăng Hàn quả nhiên đang đùa giỡn người khác, làm cho Khang Tinh Hải không ngừng lao tới và dừng lại, trên thực tế, chỉ cần hắn bắt được một cơ hội sẽ đánh bay Khang Tinh Hải.
Chơi nửa ngày, Lăng Hàn xuất ra một chưởng đánh Khang Tinh Hải đổ nhào trên mặt đất.
Hắn kiểm tra cẩn thận, sinh mệnh bản nguyên của Khang Tinh Hải tiêu hao rất nhiều, trong thức hải bị ý chí tà ác chiếm cứ, chỉ là một tàn phiến nhưng nó rất mạnh, trái tim Lăng Hàn đập nhanh.
Nhưng ý chí này đã ngủ say, nó không làm ra động tác gì.
Lăng Hàn kinh ngạc, ý chí này chỉ chiếm cứ thức hải của Khang Tinh Hải, nó không chủ động vận chuyển đã ảnh hưởng thần trí của Khang Tinh Hải, nếu ý chí đó chân chính khôi phục, chẳng phải có thể hoàn toàn thay thế Khang Tinh Hải sao?
- Thánh Nữ, ngươi lành nghề trừ tà.
Hắn nhường bước.
Cát Tường Thiên đi tới, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Khang Tinh Hải, thần thức quét qua, gương mặt xinh đẹp biến sắc, giống như nhận lấy kinh hãi.
Nữ nhân này nhất định che giấu thứ gì đó.
Bởi vì nơi này là miếu thờ Phật tộc, thậm chí tượng đá trước đó vận dụng Cửu Tự Chân Ngôn, nhưng nàng lại nói không có quan hệ tới Phật tộc, hiển nhiên nàng đang nói láo.
Có thể làm Thánh Nữ Phật tộc phải lên tiếng lừa dối, quan hệ trong đó quá lớn.
- Ta nói Thánh Nữ gì đó, có phải ngươi biết cái gì hay không?
Hắn hỏi.
Cát Tường Thiên vốn đang suy nghĩ chuyện khác, sau khi nghe xong, khóe miệng của nàng co giật, trên trán xuất hiện hắc tuyến.
Thánh Nữ gì đó?
Nàng có tên đấy.
- Không biết ngươi đang nói cái gì.
Nàng lắc đầu, sau đó thu tay về, nàng ngưng thần đặt ngón tay lên trán Khang Tinh Hải, miệng quát:
- Úm!
Lục Tự Minh Vương chú!
Lăng Hàn so sánh với sở học của mình, hắn lại phát hiện cả hai có khác biệt rất lớn.
Trên bản chất là giống nhau, một mạch tương thừa, nhưng trên uy lực, Lục Tự Minh Vương chú của Cát Tường Thiên còn mạnh hơn một mảng lớn.
Đây mới là Đế thuật chính tông?
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, Đế thuật làm sao có thể dễ dàng truyền?
Cho nên, di tích cổ Phật tộc trong Nguyệt Hoa tinh chỉ lưu lại truyền thừa Lục Tự Minh Vương chú không hoàn chỉnh, hơn nữa còn là bản thiếu, bằng không, trừ Hầu ca vì tình nghĩa huynh đệ cao hơn trời, ai sẽ truyền thụ Đế thuật?
Cho dù trong Đế tộc, Đế thuật chân chính cũng chỉ có thành viên hạch tâm mới có thể tu tập.
Lăng Hàn không chút biến sắc, hắn tiến hành suy nghĩ cặn kẽ, Lục Tự Minh Vương chú của đối phương cao minh ở đâu, có thể học trộm hay không.
Hắn có cơ sở, cũng không phải bắt đầu từ số không, cho nên có một ít khả năng.
- Ma!
Cát Tường Thiên lại vận dụng Lục Tự Minh Vương chú, hiển nhiên chỉ là một từ “Úm” không thể xua đi ý chí kinh khủng chiếm cứ thức hải của Khang Tinh Hải.
- Ni!
- Bá!
- Mễ!
- Hồng!
Nàng niệm từng chữ, sau đầu lại có phật quang xuất hiện, toàn thân có kim quang chiếu sáng giống như hóa thân thành một nữ Bồ Tát.
Nhưng sau khi niệm sáu chữ kia, chẳng những Khang Tinh Hải không khôi phục, trái ngược lại, bỗng nhiên hắn mở hai mắt ra, ánh mắt cực kỳ kinh khủng, giống như đao phủ đồ sát ngàn vạn sinh linh.
- Truyền nhân của A Hàm!
Hắn lạnh lùng nói ra.
Lăng Hàn khoát khoát tay, nói:
- Ngươi nhìn cổ của mình đi.
Cát Tường Thiên lấy băng kính ra, nàng nhìn vào, gương mặt xinh đẹp của nàng thay đổi.
Nhất định đã bị người ta bóp cổ qua, nhưng nàng lại không hay biết gì, cho nên trong nội tâm hoảng sợ.
Lăng Hàn cũng nghiêm túc, nữ tử này chính là Thánh Nữ Phật tộc, thực lực tuyệt đối không tầm thường, thậm chí nắm giữ Lục Tự Minh Vương chú hoàn chỉnh, nhưng lại bị “quỷ vật” bóp cổ không hay biết, chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Hắn quay người nhìn vào trong đại điện, muốn biết Khang Tinh Hải thế nào.
Hắn không phải lo lắng, mà là hiếu kì.
- Trên lưng của ngươi!
Bỗng nhiên Cát Tường Thiên lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo hàn ý.
Chẳng lẽ?
Lăng Hàn thả thần thức ra, hắn nhìn thấy trên lưng mình có dấu bàn tay, quần áo của hắn vỡ nát, trên lưng của hắn còn lưu lại chưởng ấn màu đen.
Nhìn kỹ, ngón tay dài kinh người, hoàn toàn không giống tay nhân loại.
Mẹ nó, nơi này có nháo quỷ hay sao?
Lăng Hàn nhìn về phía Cát Tường Thiên, Cát Tường Thiên cũng nhìn hắn, trong mắt sinh ra thần thái kiêng kị.
Có thể làm cho hai thiên kiêu trúng chiêu không hay biết, “hắc thủ” kia mạnh cỡ nào.
Hiện tại, Lăng Hàn càng muốn biết Khang Tinh Hải thế nào, gia hỏa này chưa từng xuất hiện, nếu quả thật có nháo quỷ, hắn biến thành cái gì?
Đạp, đạp, đạp, tiếng bước chân truyền đến.
Hiện tại trong đại điện chỉ có một mình Khang Tinh Hải, như vậy có tiếng bước chân khẳng định chính là của hắn.
Hắn và Cát Tường Thiên lui về sau vài bước, đây là cảnh giác với nguy hiểm không biết trước.
Qua một lát, một bóng người đi ra khỏi đại điện.
Là Khang Tinh Hải.
Tê!
Lăng Hàn và Cát Tường Thiên hít khí lạnh, Khang Tinh Hải vốn khí phách ngập trời, khí lượng phi phàm, nhưng bây giờ giống như trải qua một cơn bệnh nặng, hắn uể oải và suy sụp.
Hơn nữa, trên mặt hắn đầy chưởng ấn, tất cả đều là màu xanh.
Lại nhìn ánh mắt của hắn, hoàn toàn không có tiêu cự, ánh mắt đối phương vô thần giống như biến thành cái xác không hồn.
- Ta muốn giết ngươi!
Khang Tinh Hải nhìn Lăng Hàn, ánh mắt sáng lên, sau đó hắn nhìn về phía Cát Tường Thiên, trong mắt lộ ra khát vọng rất mạnh:
- Ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta!
A, gia hỏa này trúng tà?
Khang Tinh Hải nói muốn giết chính mình, Lăng Hàn không cảm thấy kỳ quái, đối phương lúc trước đã muốn động thủ. Hiện tại còn nói rõ muốn Cát Tường Thiên làm nữ nhân của hắn, việc này là không đúng.
Đây là dục vọng sâu trong nội tâm, cho dù suy nghĩ bẩn thỉu cũng giấu đi, tại sao lại nói ra?
Nhưng Khang Tinh Hải lại nói ra, không phải trúng tà thì là cái gì?
Chẳng lẽ gia hỏa này bị chơi đùa tâm thần suy sụp, tinh khí thần giảm lớn, thậm chí thần thức đã hỗn loạn?
Lăng Hàn nghĩ mà sợ, may mắn hắn chạy đi sớm một bước, không thì không chỉ có dấu chưởng ấn sau lưng như vậy, mà là muốn nguyên khí hao tổn rất lớn, thậm chí thần trí hỗn loạn.
- Giết!
Khang Tinh Hải lao tới chém giết, hắn tấn công Lăng Hàn.
Hắn là thiên kiêu bài danh ba mươi trên tinh võng, thực lực hắn rất phi phàm, hắn đánh ra một kích, ký hiệu nổ tung, ánh sáng bao phủ đầy trời.
Hiển nhiên hắn chọn sai đối thủ.
Lăng Hàn dùng sát khí oanh kích, cho dù Khang Tinh Hải đang ở trạng thái hỗn loạn, thân thể hắn run run vì sợ hãi.
Cát Tường Thiên định xuất thủ ngăn cản, nhưng thấy cảnh này thì nàng dừng bước, nàng nhìn sang Lăng Hàn, trong đôi mắt mang theo kinh ngạc.
Thủ đoạn chấn nhiếp lòng người này là sở trường của Phật tộc, cái gọi là phổ độ chúng sinh, kỳ thật chính là ảnh hưởng tâm linh của người khác.
Lăng Hàn lại làm được, mặc dù phương pháp không giống nhưng hiệu quả lại giống nhau.
Dù sao Khang Tinh Hải cũng là thiên kiêu trong thiên kiêu, sau khi ngẩn người đã khôi phục như thường, tiếp tục lao tới chém giết Lăng Hàn.
Lại đến lần nữa.
Khang Tinh Hải lại ngơ ngác một lúc, sau đó hắn lao tới.
Lại đến, lại đến, lại đến.
Cát Tường Thiên im lặng, Lăng Hàn quả nhiên đang đùa giỡn người khác, làm cho Khang Tinh Hải không ngừng lao tới và dừng lại, trên thực tế, chỉ cần hắn bắt được một cơ hội sẽ đánh bay Khang Tinh Hải.
Chơi nửa ngày, Lăng Hàn xuất ra một chưởng đánh Khang Tinh Hải đổ nhào trên mặt đất.
Hắn kiểm tra cẩn thận, sinh mệnh bản nguyên của Khang Tinh Hải tiêu hao rất nhiều, trong thức hải bị ý chí tà ác chiếm cứ, chỉ là một tàn phiến nhưng nó rất mạnh, trái tim Lăng Hàn đập nhanh.
Nhưng ý chí này đã ngủ say, nó không làm ra động tác gì.
Lăng Hàn kinh ngạc, ý chí này chỉ chiếm cứ thức hải của Khang Tinh Hải, nó không chủ động vận chuyển đã ảnh hưởng thần trí của Khang Tinh Hải, nếu ý chí đó chân chính khôi phục, chẳng phải có thể hoàn toàn thay thế Khang Tinh Hải sao?
- Thánh Nữ, ngươi lành nghề trừ tà.
Hắn nhường bước.
Cát Tường Thiên đi tới, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Khang Tinh Hải, thần thức quét qua, gương mặt xinh đẹp biến sắc, giống như nhận lấy kinh hãi.
Nữ nhân này nhất định che giấu thứ gì đó.
Bởi vì nơi này là miếu thờ Phật tộc, thậm chí tượng đá trước đó vận dụng Cửu Tự Chân Ngôn, nhưng nàng lại nói không có quan hệ tới Phật tộc, hiển nhiên nàng đang nói láo.
Có thể làm Thánh Nữ Phật tộc phải lên tiếng lừa dối, quan hệ trong đó quá lớn.
- Ta nói Thánh Nữ gì đó, có phải ngươi biết cái gì hay không?
Hắn hỏi.
Cát Tường Thiên vốn đang suy nghĩ chuyện khác, sau khi nghe xong, khóe miệng của nàng co giật, trên trán xuất hiện hắc tuyến.
Thánh Nữ gì đó?
Nàng có tên đấy.
- Không biết ngươi đang nói cái gì.
Nàng lắc đầu, sau đó thu tay về, nàng ngưng thần đặt ngón tay lên trán Khang Tinh Hải, miệng quát:
- Úm!
Lục Tự Minh Vương chú!
Lăng Hàn so sánh với sở học của mình, hắn lại phát hiện cả hai có khác biệt rất lớn.
Trên bản chất là giống nhau, một mạch tương thừa, nhưng trên uy lực, Lục Tự Minh Vương chú của Cát Tường Thiên còn mạnh hơn một mảng lớn.
Đây mới là Đế thuật chính tông?
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, Đế thuật làm sao có thể dễ dàng truyền?
Cho nên, di tích cổ Phật tộc trong Nguyệt Hoa tinh chỉ lưu lại truyền thừa Lục Tự Minh Vương chú không hoàn chỉnh, hơn nữa còn là bản thiếu, bằng không, trừ Hầu ca vì tình nghĩa huynh đệ cao hơn trời, ai sẽ truyền thụ Đế thuật?
Cho dù trong Đế tộc, Đế thuật chân chính cũng chỉ có thành viên hạch tâm mới có thể tu tập.
Lăng Hàn không chút biến sắc, hắn tiến hành suy nghĩ cặn kẽ, Lục Tự Minh Vương chú của đối phương cao minh ở đâu, có thể học trộm hay không.
Hắn có cơ sở, cũng không phải bắt đầu từ số không, cho nên có một ít khả năng.
- Ma!
Cát Tường Thiên lại vận dụng Lục Tự Minh Vương chú, hiển nhiên chỉ là một từ “Úm” không thể xua đi ý chí kinh khủng chiếm cứ thức hải của Khang Tinh Hải.
- Ni!
- Bá!
- Mễ!
- Hồng!
Nàng niệm từng chữ, sau đầu lại có phật quang xuất hiện, toàn thân có kim quang chiếu sáng giống như hóa thân thành một nữ Bồ Tát.
Nhưng sau khi niệm sáu chữ kia, chẳng những Khang Tinh Hải không khôi phục, trái ngược lại, bỗng nhiên hắn mở hai mắt ra, ánh mắt cực kỳ kinh khủng, giống như đao phủ đồ sát ngàn vạn sinh linh.
- Truyền nhân của A Hàm!
Hắn lạnh lùng nói ra.