Nam tử trung niên này chính là sát thủ Chiến Thần cung.
Từ sáo lộ đối phương xuất thủ là có thể nhìn ra được, dù sao Lăng Hàn cũng ở trong Chiến Thần cung một đoạn thời gian, dù sao hắn cũng là hạt giống.
Lúc này, lại có hai tên nam tử chạy tới, một là đại hán trung niên, hắn tỏa ra khí chất bưu hãn không gì sánh được, một người khác là thiếu niên, mặt mũi đầy ngây thơ, nhưng lại mang theo một tia ngạo khí.
- Tiểu Hàn tử!
Hai người này phân biệt dùng thần thức truyền âm kêu lên.
Lăng Hàn gật đầu, đây là Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu.
- Tốt rồi! Lăng Hàn, ngươi tự chui đầu vào lưới sao?
Một người nói ra, hắn nhanh chân tới gần Lăng Hàn.
Đế tử, Lâm Vân.
Đây chính là thế hệ bạch ngân, hơn nữa đã bước vào đệ ngũ hình, thực lực mạnh đến mức không có cách nào tưởng tượng nổi.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn đã nắm giữ Tinh Bộ, còn gì phải sợ?
- Lão Hắc, thằn lằn, chuẩn bị chạy đi.
Hắn sử dụng thần thức truyền âm.
- Tại sao ngươi lại lộ thân phận ra ngoài, không thì chúng ta có thể đục nước béo cò.
Đại Hắc Cẩu không cam lòng nói.
- Đúng thế.
Tiểu Thanh Long cũng nói, bọn họ đã giấu diếm thân phận rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng bị người ta phát hiện, hơn nữa, lượng lớn Tiến Hóa quả sắp xuất hiện, đây là thời điểm phát hiện.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta cảm thấy đây là cái bẫy, không nên bị lòng tham che mờ đôi mắt.
- Lăng Hàn!
Lâm Vân hét lớn một tiếng, hắn tràn đầy lửa giận, đối phương lại dám không nhìn chính mình.
- Đúng đúng đúng, ta không bị điếc, nghe được rất rõ ràng.
Lăng Hàn mới nói với hắn một câu.
- Muốn chết!
Lâm Vân sắp động thủ, nhưng vào lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng hoan hô.
Tình huống như thế nào?
- Cấm chế đã mở.
Tiếng hoan hô như nước thủy triều.
Lâm Vân sững sờ, sau đó hắn hừ một tiếng, nói:
- Xem như số ngươi gặp may.
So sánh với nhau, Tiến Hóa quả càng trọng yếu hơn, quan hệ tới việc hắn có thể nhanh chóng đạt tới đệ lục hình hay không, thậm chí có hi vọng xung kích đệ thất hình.
Nếu có thể đạt tới đệ thất hình, hắn có thể rút ngắn khoảng cách với thế hệ hoàng kim, còn nếu có thể tiến thêm một bước, đạt tới đệ bất hình, vậy hắn sẽ không thua gì thế hệ hoàng kim.
Cho nên, Tiến Hóa quả trong mắt hắn biến thành đồ vật trọng yếu không gì sánh bằng, thậm chí có thể tạm thời buông tha Lăng Hàn.
Đế tử đều tiến vào trong hang động, nhất là thế hệ bạch ngân, từ xưa tới nay bọn họ có địa vị xấu hổ, bọn họ cấp thiết cải biến hơn so với bất cứ người nào khác.
Lăng Hàn không có động, thậm chí còn đè xuống Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu.
- Ngươi cảm ứng được cái gì?
Trì Mộng Hàm chạy tới, nàng có thân hình thướt tha rung động lòng người.
Tiểu la lỵ tóc bạc cùng Trì Đáo cũng ở đây, bọn họ đều có thể kiềm chế không có xông vào hang núi trước tiên thì đúng là hiếm cố.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:
- Nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Trì Đáo gãi gãi đầu:
- Nơi này hội tụ nhiều Đế tộc như vậy, ai dám động đến chúng ta?
Bởi vì làm thế chẳng khác gì đắc tội với tất cả Đế tộc, từng Thánh Nhân mang theo Đế binh tới, thử hỏi trong thiên hạ có ai gánh được?
- Không biết, đây chỉ một loại trực giác.
Lăng Hàn nói.
- Tỷ phu, ngươi biến thành nữ nhân lúc nào?
Tiểu la lỵ tóc bạc nói ra.
- Tiểu nha đầu, không phải chỉ có nữ nhân mới có trực giác.
Đại Hắc Cẩu nói.
- Chuẩn bị rút lui, ta luôn cảm thấy nơi này dày đặc sát cơ.
Lăng Hàn nói.
- Ha ha ha, đúng là trực giác lợi hại, không hổ là thiên tài có thể sánh ngang thế hệ hoàng kim trong truyền thuyết.
Một giọng nói vang lên, thậm chí còn có tiếng vỗ tai.
Ai?
Đám người Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một đoàn người từ ngoài sơn cốc đi vào.
Không nhiều, chỉ có chín người, người cầm đầu chính là một lão giả, mày trắng râu bạc trắng, khí tức không hiện, cũng không biết rõ mạnh là yếu, nhưng tám người sau lưng hắn không thiếu cường giả cấp Giáo Chủ cấp!
Tê, nơi không phỉa cấm võ giả ngoài Chân Ngã cảnh tiến vào hay sao, tại sao lại xuất hiện bốn tên Giáo Chủ, ba tên Hóa Linh Chân Quân, chỉ có một tên là Chân Ngã cảnh, hắn khoảng hai mươi tuổi, sinh mệnh bốc lên hừng hực.
- Đông Phương gia chủ!
Trì Mộng Hàm mở miệng, nàng thi lễ với lão giả tóc bạc kia, hắn chỉ hơi khom người mà thôi, ý nghĩa rất rõ ràng.
Đây là tự nhiên, nàng chính là Đế nữ, ai có thể xứng đáng nhận đại lễ của nàng?
Lăng Hàn kinh ngạc, lão giả này là người cầm quyền của Đông Phương gia tộc?
Khó trách đối phương có thể tiến vào, Thiên Không đảo cho do bọn họ quản lý, cho nên, bọn họ khẳng định sẽ có biện pháp tiến vào.
Vấn đề là, vì cái gì?
Lão giả lông mày trắng, hắn tên là Đông Phương Bạch, đó là đại năng cấp Tôn Giả, hắn đã sống hơn chín vạn năm, trên lý luận hắn cách thọ nguyên khô cạn đã không xa, tùy thời có thể hóa đạo chết đi.
Hắn cười nhạt một tiếng:
- Nghe nói quý nữ Đông Lâm Đế tộc đẹp tuyệt đương thời, quả nhiên phong thái động lòng người.
Trì Mộng Hàm nhíu mày, ngươi là một tiền bối, ngươi nói thế trước mặt nàng là không ổn.
- Tin tức Bách Hoa cốc là các ngươi tung ra ngoài?
Lăng Hàn lại trực tiếp hỏi.
Ánh mắt Đông Phương Bạch ánh mắt nhìn lên người Lăng Hàn, trong mắt hơi lộ ra một vệt vẻ kinh ngạc, hắn thống khoái gật đầu:
- Không tệ.
- Vì cái gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Cái này sao, nói đến liền dài ra. Đông Phương Bạch cười nói.
- Thời gian còn nhiều, tiền bối không ngại nói từ từ.
Lăng Hàn cũng cười:
- Nhìn ra được, vì thế tiền bối đã chuẩn bị cực kỳ lâu, chuyện bây giờ sắp thành, không chia sẻ một chút chẳng phải không thú vị hay sao?
- Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi thật thú vị, giết người thú vị như ngươi thật đáng tiếc.
Đông Phương Bạch cười nói.
Trì Mộng Hàm căng thẳng, Đông Phương gia tộc chôn giấu sát cơ?
Nàng không nhịn được nói:
- Đông Phương gia chủ, ngươi cũng không nên quên, nơi này có bao nhiêu Đế tộc, chớ có dẫn họa sát thân cho Đông Phương gia!
- Tiểu nha đầu, ngươi đang uy hiếp bản tôn sao?
Đông Phương Bạch lắc đầu:
- Tiểu tử kia nói không sai, bản tôn đã chuẩn bị cho ngày hôm nay quá lâu rồi, không nói ra chia sẻ với ngươi khác, ta cảm giác thành tựu sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Hắn bắt đầu nói.
- Thiên Không đảo này vốn do Đông Phương gia tộc ta phát hiện, nhưng không thể gạt được bao nhiêu năm thì bị người ta phát hiện.
- Ha ha, lúc trước, Đế tộc vì tranh đoạt đảo này đã ra tay đánh nhau, nhưng ai cũng không có chú ý tới tâm tình của Đông Phương gia chúng ta!
- Các ngươi đánh xong, nhưng Đông Phương gia tộc chúng ta cũng tổn thương thảm trọng!
- Đến cuối cùng, các ngươi chỉ nói một câu, đó là cho Đông Phương gia ta tiếp tục quản lý Thiên Không đảo, nhưng căn bản không hỏi tới một chút vì việc này mà Đông Phương gia tộc chúng ta đã chết bao nhiêu người.
- Đế tộc các ngươi, cao cao tại thượng không cho phép người ta trái ý hay sao?
- Ha ha, nói dễ nghe, Thiên Không đảo do Đông Phương gia tộc ta quản lý, nhưng trên thực tế, từ đó về sau, con cháu Đông Phương gia tộc đời đời kiếp kiếp đều thành nô bộc của các ngươi.
- Chúng ta không cam lòng!
- Các ngươi chỉ kiểm tra Thiên Không đảo đơn giản, làm sao có thể thăm dò vượt qua chúng ta, những kẻ đời đời kiếp kiếp ở lại nơi này?
- Trước đời của bản tôn, chúng ta phát hiện một kiện bí bảo ở chỗ này.
- Tiên Thiên Thạch Linh!
Từ sáo lộ đối phương xuất thủ là có thể nhìn ra được, dù sao Lăng Hàn cũng ở trong Chiến Thần cung một đoạn thời gian, dù sao hắn cũng là hạt giống.
Lúc này, lại có hai tên nam tử chạy tới, một là đại hán trung niên, hắn tỏa ra khí chất bưu hãn không gì sánh được, một người khác là thiếu niên, mặt mũi đầy ngây thơ, nhưng lại mang theo một tia ngạo khí.
- Tiểu Hàn tử!
Hai người này phân biệt dùng thần thức truyền âm kêu lên.
Lăng Hàn gật đầu, đây là Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu.
- Tốt rồi! Lăng Hàn, ngươi tự chui đầu vào lưới sao?
Một người nói ra, hắn nhanh chân tới gần Lăng Hàn.
Đế tử, Lâm Vân.
Đây chính là thế hệ bạch ngân, hơn nữa đã bước vào đệ ngũ hình, thực lực mạnh đến mức không có cách nào tưởng tượng nổi.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn đã nắm giữ Tinh Bộ, còn gì phải sợ?
- Lão Hắc, thằn lằn, chuẩn bị chạy đi.
Hắn sử dụng thần thức truyền âm.
- Tại sao ngươi lại lộ thân phận ra ngoài, không thì chúng ta có thể đục nước béo cò.
Đại Hắc Cẩu không cam lòng nói.
- Đúng thế.
Tiểu Thanh Long cũng nói, bọn họ đã giấu diếm thân phận rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng bị người ta phát hiện, hơn nữa, lượng lớn Tiến Hóa quả sắp xuất hiện, đây là thời điểm phát hiện.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta cảm thấy đây là cái bẫy, không nên bị lòng tham che mờ đôi mắt.
- Lăng Hàn!
Lâm Vân hét lớn một tiếng, hắn tràn đầy lửa giận, đối phương lại dám không nhìn chính mình.
- Đúng đúng đúng, ta không bị điếc, nghe được rất rõ ràng.
Lăng Hàn mới nói với hắn một câu.
- Muốn chết!
Lâm Vân sắp động thủ, nhưng vào lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng hoan hô.
Tình huống như thế nào?
- Cấm chế đã mở.
Tiếng hoan hô như nước thủy triều.
Lâm Vân sững sờ, sau đó hắn hừ một tiếng, nói:
- Xem như số ngươi gặp may.
So sánh với nhau, Tiến Hóa quả càng trọng yếu hơn, quan hệ tới việc hắn có thể nhanh chóng đạt tới đệ lục hình hay không, thậm chí có hi vọng xung kích đệ thất hình.
Nếu có thể đạt tới đệ thất hình, hắn có thể rút ngắn khoảng cách với thế hệ hoàng kim, còn nếu có thể tiến thêm một bước, đạt tới đệ bất hình, vậy hắn sẽ không thua gì thế hệ hoàng kim.
Cho nên, Tiến Hóa quả trong mắt hắn biến thành đồ vật trọng yếu không gì sánh bằng, thậm chí có thể tạm thời buông tha Lăng Hàn.
Đế tử đều tiến vào trong hang động, nhất là thế hệ bạch ngân, từ xưa tới nay bọn họ có địa vị xấu hổ, bọn họ cấp thiết cải biến hơn so với bất cứ người nào khác.
Lăng Hàn không có động, thậm chí còn đè xuống Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu.
- Ngươi cảm ứng được cái gì?
Trì Mộng Hàm chạy tới, nàng có thân hình thướt tha rung động lòng người.
Tiểu la lỵ tóc bạc cùng Trì Đáo cũng ở đây, bọn họ đều có thể kiềm chế không có xông vào hang núi trước tiên thì đúng là hiếm cố.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:
- Nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Trì Đáo gãi gãi đầu:
- Nơi này hội tụ nhiều Đế tộc như vậy, ai dám động đến chúng ta?
Bởi vì làm thế chẳng khác gì đắc tội với tất cả Đế tộc, từng Thánh Nhân mang theo Đế binh tới, thử hỏi trong thiên hạ có ai gánh được?
- Không biết, đây chỉ một loại trực giác.
Lăng Hàn nói.
- Tỷ phu, ngươi biến thành nữ nhân lúc nào?
Tiểu la lỵ tóc bạc nói ra.
- Tiểu nha đầu, không phải chỉ có nữ nhân mới có trực giác.
Đại Hắc Cẩu nói.
- Chuẩn bị rút lui, ta luôn cảm thấy nơi này dày đặc sát cơ.
Lăng Hàn nói.
- Ha ha ha, đúng là trực giác lợi hại, không hổ là thiên tài có thể sánh ngang thế hệ hoàng kim trong truyền thuyết.
Một giọng nói vang lên, thậm chí còn có tiếng vỗ tai.
Ai?
Đám người Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một đoàn người từ ngoài sơn cốc đi vào.
Không nhiều, chỉ có chín người, người cầm đầu chính là một lão giả, mày trắng râu bạc trắng, khí tức không hiện, cũng không biết rõ mạnh là yếu, nhưng tám người sau lưng hắn không thiếu cường giả cấp Giáo Chủ cấp!
Tê, nơi không phỉa cấm võ giả ngoài Chân Ngã cảnh tiến vào hay sao, tại sao lại xuất hiện bốn tên Giáo Chủ, ba tên Hóa Linh Chân Quân, chỉ có một tên là Chân Ngã cảnh, hắn khoảng hai mươi tuổi, sinh mệnh bốc lên hừng hực.
- Đông Phương gia chủ!
Trì Mộng Hàm mở miệng, nàng thi lễ với lão giả tóc bạc kia, hắn chỉ hơi khom người mà thôi, ý nghĩa rất rõ ràng.
Đây là tự nhiên, nàng chính là Đế nữ, ai có thể xứng đáng nhận đại lễ của nàng?
Lăng Hàn kinh ngạc, lão giả này là người cầm quyền của Đông Phương gia tộc?
Khó trách đối phương có thể tiến vào, Thiên Không đảo cho do bọn họ quản lý, cho nên, bọn họ khẳng định sẽ có biện pháp tiến vào.
Vấn đề là, vì cái gì?
Lão giả lông mày trắng, hắn tên là Đông Phương Bạch, đó là đại năng cấp Tôn Giả, hắn đã sống hơn chín vạn năm, trên lý luận hắn cách thọ nguyên khô cạn đã không xa, tùy thời có thể hóa đạo chết đi.
Hắn cười nhạt một tiếng:
- Nghe nói quý nữ Đông Lâm Đế tộc đẹp tuyệt đương thời, quả nhiên phong thái động lòng người.
Trì Mộng Hàm nhíu mày, ngươi là một tiền bối, ngươi nói thế trước mặt nàng là không ổn.
- Tin tức Bách Hoa cốc là các ngươi tung ra ngoài?
Lăng Hàn lại trực tiếp hỏi.
Ánh mắt Đông Phương Bạch ánh mắt nhìn lên người Lăng Hàn, trong mắt hơi lộ ra một vệt vẻ kinh ngạc, hắn thống khoái gật đầu:
- Không tệ.
- Vì cái gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Cái này sao, nói đến liền dài ra. Đông Phương Bạch cười nói.
- Thời gian còn nhiều, tiền bối không ngại nói từ từ.
Lăng Hàn cũng cười:
- Nhìn ra được, vì thế tiền bối đã chuẩn bị cực kỳ lâu, chuyện bây giờ sắp thành, không chia sẻ một chút chẳng phải không thú vị hay sao?
- Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi thật thú vị, giết người thú vị như ngươi thật đáng tiếc.
Đông Phương Bạch cười nói.
Trì Mộng Hàm căng thẳng, Đông Phương gia tộc chôn giấu sát cơ?
Nàng không nhịn được nói:
- Đông Phương gia chủ, ngươi cũng không nên quên, nơi này có bao nhiêu Đế tộc, chớ có dẫn họa sát thân cho Đông Phương gia!
- Tiểu nha đầu, ngươi đang uy hiếp bản tôn sao?
Đông Phương Bạch lắc đầu:
- Tiểu tử kia nói không sai, bản tôn đã chuẩn bị cho ngày hôm nay quá lâu rồi, không nói ra chia sẻ với ngươi khác, ta cảm giác thành tựu sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Hắn bắt đầu nói.
- Thiên Không đảo này vốn do Đông Phương gia tộc ta phát hiện, nhưng không thể gạt được bao nhiêu năm thì bị người ta phát hiện.
- Ha ha, lúc trước, Đế tộc vì tranh đoạt đảo này đã ra tay đánh nhau, nhưng ai cũng không có chú ý tới tâm tình của Đông Phương gia chúng ta!
- Các ngươi đánh xong, nhưng Đông Phương gia tộc chúng ta cũng tổn thương thảm trọng!
- Đến cuối cùng, các ngươi chỉ nói một câu, đó là cho Đông Phương gia ta tiếp tục quản lý Thiên Không đảo, nhưng căn bản không hỏi tới một chút vì việc này mà Đông Phương gia tộc chúng ta đã chết bao nhiêu người.
- Đế tộc các ngươi, cao cao tại thượng không cho phép người ta trái ý hay sao?
- Ha ha, nói dễ nghe, Thiên Không đảo do Đông Phương gia tộc ta quản lý, nhưng trên thực tế, từ đó về sau, con cháu Đông Phương gia tộc đời đời kiếp kiếp đều thành nô bộc của các ngươi.
- Chúng ta không cam lòng!
- Các ngươi chỉ kiểm tra Thiên Không đảo đơn giản, làm sao có thể thăm dò vượt qua chúng ta, những kẻ đời đời kiếp kiếp ở lại nơi này?
- Trước đời của bản tôn, chúng ta phát hiện một kiện bí bảo ở chỗ này.
- Tiên Thiên Thạch Linh!