Lăng Hàn cũng không có một chút yếu thế nói:
- Hảo hán hà tất nhắc lại dũng cảm năm đó? Khi ta bước vào Tiên Vương, diệt Tiên Vương tầng chín tất nhiên cũng chỉ là một việc nhỏ.
- Ha ha ha ha!
Kỷ Vô Danh đột nhiên cười to, lắc lắc đầu nói.
- Ngươi cho rằng ai cũng có thể trở thành Tiên Vương tầng chín sao? Có thể bước vào cảnh giới này, đều là Đế trong Đế, mỗi một vị đều là nhân vật khoáng cổ tuyệt kim.
- Được, không đề cập tới dũng cảm năm đó.
Hắn thu hồi cười to, ánh mắt ngưng ở trên người Lăng Hàn.
- Bảo vật trên người của ngươi có thể giao ra rồi.
- Kỷ Vô Danh, ta cũng rất chờ mong cùng ngươi giao thủ lần nữa.
Lăng Hàn hào hùng vạn trượng.
- Ngươi? Chỉ có một con đường chết mà thôi!
Kỷ Vô Danh giết tới, trong tay đã có thêm một trường kiếm màu xanh, phía trên lạc ấn một phù hiệu cổ xưa, tỏa ra uy thế chí cao vô thượng.
Trường kiếm màu xanh trong suốt như lưu ly, phù hiệu cổ điển mơ hồ phát quang, có khí thế đáng sợ chặt đứt thiên địa.
Lăng Hàn nhất thời phát lên báo động mãnh liệt, chỉ cảm thấy nếu như mình bị một kiếm này chém trúng, cắt ở trên tay, tay đoạn, cắt ở trên chân, chân đoạn, cắt ở trên cổ, vậy liền chết.
Hắn không dám đón đỡ, dưới chân liền điểm, phát động Điện Thiểm, thân hình vội vàng thối lui, như chớp giật.
Nhưng hắn lùi nhanh, Kỷ Vô Danh truy kích cũng không chậm chút nào, trường kiếm màu xanh vung vẩy, chém ra từng đạo từng đạo Kiếm Khí đáng sợ, xoạt xoạt xoạt, không gian cắt đến vụn vặt, phát ra gào thét, thật giống như muốn vỡ diệt.
Thanh kiếm này... quá bất phàm.
- Đây là Đoạn Tình Kiếm.
Kỷ Vô Danh từ tốn nói.
- Năm xưa ta bước vào Tiên Vương thì rèn đúc Tiên Khí, theo ta chinh chiến nhiều năm, có điều, khi ta bước vào Tiên Vương tầng chín, liền bắt đầu chôn Đoạn Tình Kiếm.
- Vì chém phá thể phách của ngươi, ta cố ý lấy Đoạn Tình Kiếm ra, ngươi nên cảm thấy vinh quang.
Tiên Khí!
Trong lòng Lăng Hàn bừng tỉnh, chẳng trách hắn phát lên một hồi rung động, tuyệt đối không thể để cho thanh kiếm này đụng, hóa ra là Tiên Khí.
May là Kỷ Vô Danh cũng không cách nào thôi phát uy lục của Tiên Kiếm, bằng không Tiên Khí bạo phát, đừng nói Lăng Hàn chỉ là Phân Hồn nho nhỏ, ngay cả đại năng Thăng Nguyên Cảnh cũng chỉ có bị một kiếm chém chết.
Ở trong tay của Kỷ Vô Danh, Tiên Khí cũng chỉ là lợi khí cực kỳ sắc bén, không gì không xuyên thủng, không thể xưng là Tiên Khí chân chính.
Đương nhiên, nếu có thể trắng trợn không kiêng dè phát động, Lăng Hàn là có Thiên Tôn Bảo khí, nếu như Tam Giới Tháp phát uy, e là ngay cả Tiên Vương cũng chỉ có thể hô cứu mạng.
Là như vậy a?
- Không sai, nếu như ta phát uy, ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng không phải đối thủ!
Tiểu Tháp ngạo nhiên nói, nhưng một câu kế tiếp liền để Lăng Hàn thất vọng.
- Có điều, thứ nhất ta trọng thương chưa lành, thứ hai không thể để cho mấy lão quái vật kia phát hiện, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.
Dựa vào muội muội ngươi a!
Lăng Hàn lắc đầu, Tiểu Tháp cũng quá vô căn cứ.
Hắn không ngừng né tránh, tình cờ cũng viễn trình nổ ra Trọng Quyền, cho Kỷ Vô Danh chút áp lực, kỳ thật thực lực của bọn họ bây giờ đã tương đối tiếp cận, chỉ có chân chính đánh nhau tay đôi mới có uy lực.
Bởi vậy, Lăng Hàn oanh quyền như thế chỉ có thể thoáng ngăn cản Kỷ Vô Danh một hồi, hoàn toàn không có cách nào thay đổi cục diện hắn chịu đòn.
Làm sao ngang hàng Đoạn Tình Kiếm?
Lăng Hàn suy tư, dùng Tiên Ma Kiếm chặn?
Không được!
Hắn lập tức lắc đầu, hiện tại Tiên Ma Kiếm chỉ tương đương Tứ Tinh chuẩn Tiên Khí, ở trước mặt Tiên Kiếm chân chính, tuyệt đối là một trảm liền đoạn.
Vậy làm sao chặn?
Bản Nguyên trùng kích?
Lăng Hàn vẫn lắc đầu, đối phó đối thủ mạnh như Kỷ Vô Danh, nhất định phải kéo khoảng cách của song phương đến đủ gần, vậy phóng đại chiêu mới có thể tạo thành hiệu quả, bằng không chỉ có thể tạo thành vết thương nhẹ.
- Ngươi rất bất phàm, đặt ở mấy triệu năm trước, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử, dốc lòng bồi dưỡng, đem tất cả hi vọng áp ở trên người của ngươi.
Kỷ Vô Danh vung kiếm mà đi, bạch y tung bay, phong thái cảm động.
- Đáng tiếc, ta đã không phải ta lúc đó!
Kỷ Vô Danh ngắt một kiếm quyết, nhất thời kiếm ý như nước thủy triều, Kiếm Khí như sóng, cuồng cắt về phía Lăng Hàn.
Đừng xem chỉ là Kiếm Khí, nhưng kia là Tiên Binh đánh ra, mỗi một đạo đều cực kỳ đáng sợ.
Phốc, phốc, phốc, những kiếm khí này quá dày, Lăng Hàn làm sao cũng không cách nào hoàn toàn trốn đi, nhất thời tay, chân, bụng dưới đều bị đánh trúng, có máu tươi chảy ra.
Hắn không khỏi ngơ ngác, cái này vẫn là kết quả sau khi hắn chủ động vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, tăng lên phòng ngự cực lớn, nếu không, những kiếm khí này sẽ chém hắn thành vụn vặt.
Tiên Khí chính là Tiên Khí, cho dù là ở trạng thái ngủ say, có thể vẻn vẹn chỉ là tí tẹo khí tức lưu chuyển đều là cực kỳ đáng sợ.
Chẳng trách Tiên Vương cao cao tại thượng, chính là Thăng Nguyên Cảnh cũng chỉ có thể cúng bái, thực sự là quá mạnh mẽ.
- Hiện tại, ngươi có thể chết!
Kỷ Vô Danh uy nghiêm đáng sợ nói, mặt hắn không hề có cảm xúc, muốn bóp chết siêu cấp thiên kiêu này.
Xoạt, một kiếm chém qua, như một ngọn núi vĩnh hằng thiên địa, muốn phá diệt tất cả.
Lăng Hàn gào thét, đột nhiên phất lên một quyền, đánh về phía Đoạn Tình Kiếm.
Ánh mắt của Kỷ Vô Danh ngưng lại, tiểu tử này là mất tâm điên rồi sao, lại muốn lấy thân thể máu thịt chống đỡ Tiên Binh? Ngươi coi mình là Tiên Vương sao?
Xoảng!
Đoạn Tình Kiếm chém tới nắm đấm của Lăng Hàn, nhưng bùng ra một đạo hào quang có thể nhìn thẳng, chỉ thấy từng cái từng cái phù hiệu sáng lên, từ to bằng bàn tay đến phô thiên cái địa, dật động ngàn tỉ dặm.
Kiếm, bị chặn lại rồi.
Cái gì!
Ngay cả Kỷ Vô Danh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn tuyệt không tin Lăng Hàn có thể lấy thân thể máu thịt chống đỡ Đoạn Tình Kiếm, nhưng sự thực vừa vặn ngược lại.
Lẽ nào hắn có thể không tin con mắt của mình?
- Hả?
Ánh mắt của Kỷ Vô Danh ngưng ở chiếc nhẫn màu đen trên ngón giữa của Lăng Hàn, giản dị tối tăm, như sắt thường, nhưng mũi kiếm của Đoạn Tình Kiếm chính là chém ở trên chiếc nhẫn này mới bị ngăn cản.
Lại chặn được Tiên Binh?
Cái này tất nhiên cũng là một Tiên Khí, không phải Tiên Khí cũng là Tiên Kim, bằng không căn bản không thể nào làm được.