Thời gian càn quét lần này dài hơn dự kiến của Lăng Hàn.
Nửa tháng trôi qua, Chu gia vẫn không có động tĩnh gì.
Lăng Hàn cũng không vội, Thiên Vân sơn quá lớn, khắp nơi đều có cơ duyên, hắn cũng không có tính toán rời đi ngay.
Hắn cũng muốn lấy được vật chất thần tính, không biết còn có thể làm Tiên Đỉnh tiến hóa hay không.
Thời điểm vận khí tới là không ngăn được.
Lăng Hàn tiến vào một sơn cốc, tìm được một gốc tiên dược, sau đó ở bên cạnh tiên dược, hắn thấy một khối đá như bạch ngọc, hắn nhìn thấy có tia sáng màu vàng đang lưu động bên trong, không cần mở khối đá ra xem, hắn cũng cảm giác được hoạt tính cường đại của khối đá.
Đây là... Vật chất thần tính.
Lăng Hàn mang theo tiên dược và tảng đá trở về, sau đó hắn mở một góc tảng đá ra, dẫn xuất vật chất thần tính trong đó, nó tác dụng vào Tiên Đỉnh trong thức hải.
Sau đó, Lăng Hàn lập tức phát hiện, Tiên Đỉnh của mình không quan tâm vật chất thần tính này, cho dù là Lục Đỉnh chưa tu thành cũng không hấp thu vật chất thần tính tạo dựng bản thân.
Nói cách khác, chất lượng Tiên Đỉnh của hắn quá cao, cho nên cái gọi là vật chất thần tính không có hiệu quả với hắn.
Lăng Hàn vừa vui vẻ vừa buồn bực, vui vẻ đương nhiên là vì cấp độ Tiên Đỉnh của mình rất cao, cho dù có người thu được vô số vật chất thần tính cũng không thể gia tăng tiên cơ, Tiên Đỉnh hoặc Tiên Đan bằng hắn. Mà buồn bực chính là, bảo vật bị người ta tranh đoạt vỡ đầu lại vô dụng với hắn, đây không phải uổng công sao?
Bỗng nhiên hắn phát hiện, vật chất thần tính trong viên đá đang xói mòn, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng cứ theo đà này, không tới một ngày sẽ biến mất hoàn toàn.
Khốn kiếp, tại sao không thể bảo tồn?
Làm sao bây giờ?
Dùng trên người mình quá lãng phí.
Bán đi.
Ánh mắt Lăng Hàn sáng lên, thứ này có thể bán cho người tài đại khí thô, tốt nhất là tiến hành một hồi đấu giá, khi đó có thể tối đa hóa lợi nhuận.
Đáng tiếc, hiện tại không có thời gian.
Không có biện pháp, chỉ có thể đi tìm Tống Lam.
Trong thời gian ngắn như vậy, muốn tìm một người quen lại tài đại khí thô, trừ Tống Lam còn có ai?
Hắn đi tìm Tống Lam, không nghĩ tới Lưu Sấm đang ở nơi đó, không biết hai người nói cái gì, bầu không khí rất không tệ.
- Lam Lam, ta nói với ngươi chuyện này.
Lăng Hàn không che đậy miệng, hắn muốn xem Tống Lam thất thố nhưng lại không làm gì được mình.
Nhưng lần này Tống Lam không có thất thố, Lưu Sấm lại tái mặt.
Lăng Hàn không cho hắn cơ hội phát tác, hắn vẫy tay với Tống Lam:
- Tới hay không, nếu không, sau này có hối hận cũng đừng tìm ta.
Tống Lam chỉ do dự nửa giây, nàng áy náy cười với Lưu Sấm một tiếng:
- Lưu huynh, ta đi một chút.
Nghe Tống Lam nói như vậy, Lưu Sấm rất phong độ chắp tay nói:
- Tống tiên tử cứ tự nhiên.
Tống Lam theo Lăng Hàn tới một rừng cây nhỏ, sau đó nói:
- Không nên giả thần giả quỷ, có chuyện gì?
- Bán cho ngươi đồ tốt.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.
- Thứ gì?
- Thuốc dưỡng thai.
Xoát, Tống Lam xuất chưởng đánh tới.
- Đứng đắn một chút.
Lăng Hàn lấy ngọc thạch ra, nói:
- Ầy, không cẩn thận tìm được vật chất thần tính, dự định bán đi. Ngươi có hứng thú hay không? Không hứng thú thì ta tìm người khác.
Nói nhảm, đương nhiên là có hứng thú.
Ánh mắt Tống Lam sáng lên, nhưng nàng không hiểu:
- Vì cái gì ngươi không dùng?
Ta quá trâu bò, vật chất thần tính không có hiệu quả với ta.
Lăng Hàn không có nói lời làm người khác đố kị, hắn nói:
- Ta bán, ngươi mua, ngươi không mua, ta tìm người khác.
Ý là, nhanh ra giá đi, đừng có nói nhiều.
Tống Lam tức giận, nàng chính là mỹ nhân bài danh thứ chín trên Tuyệt Sắc bảng, có nam tử nào không lấy lòng nàng?
Nhưng Lăng Hàn thì sao?
Không phải miệng ba hoa với nàng thì chính là không vừa mắt, dù sao hắn không xem nàng là việc gì quan trọng.
Tại sao có người đáng giận như thế?
- Ngươi muốn cái gì?
Nàng áp chế tức giận trong lòng, vật chất thần tính có tác dụng quá trọng yếu với nàng.
- Đế thuật.
Lăng Hàn dùng công phu sư tử ngoạm.
- Ha ha.
Tống Lam lườm hắn.
Nói đùa, Đế thuật trâu bò cỡ nào, cho dù dùng nội tình của Thánh Địa cũng không đổi được.
Ai, hiển nhiên không có khả năng dùng Đế thuật đổi, nhưng Tống Lam cũng xuất thân thế lực Tôn Giả, nếu thật nắm giữ Đế thuật, cơ duyên của nàng quá nghịch thiên rồi.
Lăng Hàn chỉ nắm giữ một thức Yêu Hầu quyền và chữ “Úm” trong Lục Tự Minh Vương chú.
- Một môn Thánh thuật.
Lăng Hàn lại cầu việc khác, mặc dù Tống Lam không phải xuất thân Thánh Địa, nhưng thiên kiêu như nàng có thể đạt được Thánh thuật, Lăng Hàn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tống Lam lắc đầu:
- Ta có thể dạy ngươi một môn chưởng pháp Tứ Cực cảnh.
- Ha ha.
Lúc này đến phiên Lăng Hàn trợn mắt, chưởng pháp cấp Tôn Giả có giá trị kinh người, nhưng so với vật chất thần tính thì nó còn kém rất nhiều.
- Thánh thuật.
Hắn kiên trì nói.
- Không có khả năng.
Tống Lam cũng không nhượng bộ.
Lúc này tự nhiên là kêu giá trên trời, trả tiền dưới đất.
Song phương trải qua giằng co một phen, Tống Lam cuối cùng đồng ý lấy ra một môn Thánh thuật không trọn vẹn đổi.
Lăng Hàn cũng đồng ý, bởi vì hắn không có khả năng kéo dài quá lâu, nếu không vật chất thần tính xói mòn sạch sẽ, hắn không vớt được cái gì cả.
Song phương trao đổi, Lăng Hàn cầm một khối ngọc quyết, Tống Lam cầm tảng đá kia.
Song phương đều dùng thần thức dò xét, sau đó đều cười một tiếng.
Rất tốt, đối phương không chơi lừa gạt.
- Hợp tác vui vẻ.
Tống Lam tươi cười xinh đẹp.
- Vậy đến ôm một cái.
Lăng Hàn giang hai tay ra.
Tống Lam lườm hắn, sau đó nàng rời đi.
Nhưng đi vài bước, nàng ngừng lại, quay đầu hung dữ nhìn Lăng Hàn một chút, sau đó tăng tốc rời đi.
Hiển nhiên, nàng phát hiện vật chất thần tính xói mòn, lúc này nàng cảm thấy, sớm biết như thế, nàng có thể hung hăng ép giá, quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay nàng.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Nàng không kịp so đo với Lăng Hàn, nhất định phải luyện hóa vật chất thần tính trước tiên, trôi qua một giây cũng là lãng phí lớn.
Lăng Hàn cười hắc hắc, hắn quay người rời đi.
Hắn vừa rời khỏi rừng cây nhỏ, hắn đã nhìn thấy Lưu Sấm.
Sắc mặt vị tuấn kiệt đương thời này rất khó coi, bởi vì hắn không yên lòng nên theo đuôi bọn họ, vào lúc tới khu rừng, hắn nhìn thấy Lam chạy vội ra, vẻ mặt rất tức giận.
Hiển nhiên, Lăng Hàn khẳng định đã đắc tội với tiên tử, thậm chí đã đưa ra yêu cầu quá phận gì đó.
Thật sự là quá ghê tởm.
- Lăng Hàn, ngươi cũng dám khinh nhờn Tống tiên tử, hôm nay ta tuyệt không tha cho ngươi.
Hắn lạnh lùng nói.
A, kẻ này bị sao thế?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Đầu ngươi bị cháy hỏng sao?
- Quỳ xuống cho ta!
Lưu Sấm giết tới, chiêu chiêu lăng lệ, hắn muốn đánh gục Lăng Hàn.
Hắn cực kỳ phi phàm, còn chưa tiến vào bí cảnh đã bài danh tinh võng hơn tám mươi, hiện tại phẩm chất Tiên Đỉnh tăng lên rất nhiều, chiến lực của hắn cũng nâng cao một bước, có lẽ có thể đạt tới bài danh sáu mươi, thậm chí là năm mươi.
Nửa tháng trôi qua, Chu gia vẫn không có động tĩnh gì.
Lăng Hàn cũng không vội, Thiên Vân sơn quá lớn, khắp nơi đều có cơ duyên, hắn cũng không có tính toán rời đi ngay.
Hắn cũng muốn lấy được vật chất thần tính, không biết còn có thể làm Tiên Đỉnh tiến hóa hay không.
Thời điểm vận khí tới là không ngăn được.
Lăng Hàn tiến vào một sơn cốc, tìm được một gốc tiên dược, sau đó ở bên cạnh tiên dược, hắn thấy một khối đá như bạch ngọc, hắn nhìn thấy có tia sáng màu vàng đang lưu động bên trong, không cần mở khối đá ra xem, hắn cũng cảm giác được hoạt tính cường đại của khối đá.
Đây là... Vật chất thần tính.
Lăng Hàn mang theo tiên dược và tảng đá trở về, sau đó hắn mở một góc tảng đá ra, dẫn xuất vật chất thần tính trong đó, nó tác dụng vào Tiên Đỉnh trong thức hải.
Sau đó, Lăng Hàn lập tức phát hiện, Tiên Đỉnh của mình không quan tâm vật chất thần tính này, cho dù là Lục Đỉnh chưa tu thành cũng không hấp thu vật chất thần tính tạo dựng bản thân.
Nói cách khác, chất lượng Tiên Đỉnh của hắn quá cao, cho nên cái gọi là vật chất thần tính không có hiệu quả với hắn.
Lăng Hàn vừa vui vẻ vừa buồn bực, vui vẻ đương nhiên là vì cấp độ Tiên Đỉnh của mình rất cao, cho dù có người thu được vô số vật chất thần tính cũng không thể gia tăng tiên cơ, Tiên Đỉnh hoặc Tiên Đan bằng hắn. Mà buồn bực chính là, bảo vật bị người ta tranh đoạt vỡ đầu lại vô dụng với hắn, đây không phải uổng công sao?
Bỗng nhiên hắn phát hiện, vật chất thần tính trong viên đá đang xói mòn, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng cứ theo đà này, không tới một ngày sẽ biến mất hoàn toàn.
Khốn kiếp, tại sao không thể bảo tồn?
Làm sao bây giờ?
Dùng trên người mình quá lãng phí.
Bán đi.
Ánh mắt Lăng Hàn sáng lên, thứ này có thể bán cho người tài đại khí thô, tốt nhất là tiến hành một hồi đấu giá, khi đó có thể tối đa hóa lợi nhuận.
Đáng tiếc, hiện tại không có thời gian.
Không có biện pháp, chỉ có thể đi tìm Tống Lam.
Trong thời gian ngắn như vậy, muốn tìm một người quen lại tài đại khí thô, trừ Tống Lam còn có ai?
Hắn đi tìm Tống Lam, không nghĩ tới Lưu Sấm đang ở nơi đó, không biết hai người nói cái gì, bầu không khí rất không tệ.
- Lam Lam, ta nói với ngươi chuyện này.
Lăng Hàn không che đậy miệng, hắn muốn xem Tống Lam thất thố nhưng lại không làm gì được mình.
Nhưng lần này Tống Lam không có thất thố, Lưu Sấm lại tái mặt.
Lăng Hàn không cho hắn cơ hội phát tác, hắn vẫy tay với Tống Lam:
- Tới hay không, nếu không, sau này có hối hận cũng đừng tìm ta.
Tống Lam chỉ do dự nửa giây, nàng áy náy cười với Lưu Sấm một tiếng:
- Lưu huynh, ta đi một chút.
Nghe Tống Lam nói như vậy, Lưu Sấm rất phong độ chắp tay nói:
- Tống tiên tử cứ tự nhiên.
Tống Lam theo Lăng Hàn tới một rừng cây nhỏ, sau đó nói:
- Không nên giả thần giả quỷ, có chuyện gì?
- Bán cho ngươi đồ tốt.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.
- Thứ gì?
- Thuốc dưỡng thai.
Xoát, Tống Lam xuất chưởng đánh tới.
- Đứng đắn một chút.
Lăng Hàn lấy ngọc thạch ra, nói:
- Ầy, không cẩn thận tìm được vật chất thần tính, dự định bán đi. Ngươi có hứng thú hay không? Không hứng thú thì ta tìm người khác.
Nói nhảm, đương nhiên là có hứng thú.
Ánh mắt Tống Lam sáng lên, nhưng nàng không hiểu:
- Vì cái gì ngươi không dùng?
Ta quá trâu bò, vật chất thần tính không có hiệu quả với ta.
Lăng Hàn không có nói lời làm người khác đố kị, hắn nói:
- Ta bán, ngươi mua, ngươi không mua, ta tìm người khác.
Ý là, nhanh ra giá đi, đừng có nói nhiều.
Tống Lam tức giận, nàng chính là mỹ nhân bài danh thứ chín trên Tuyệt Sắc bảng, có nam tử nào không lấy lòng nàng?
Nhưng Lăng Hàn thì sao?
Không phải miệng ba hoa với nàng thì chính là không vừa mắt, dù sao hắn không xem nàng là việc gì quan trọng.
Tại sao có người đáng giận như thế?
- Ngươi muốn cái gì?
Nàng áp chế tức giận trong lòng, vật chất thần tính có tác dụng quá trọng yếu với nàng.
- Đế thuật.
Lăng Hàn dùng công phu sư tử ngoạm.
- Ha ha.
Tống Lam lườm hắn.
Nói đùa, Đế thuật trâu bò cỡ nào, cho dù dùng nội tình của Thánh Địa cũng không đổi được.
Ai, hiển nhiên không có khả năng dùng Đế thuật đổi, nhưng Tống Lam cũng xuất thân thế lực Tôn Giả, nếu thật nắm giữ Đế thuật, cơ duyên của nàng quá nghịch thiên rồi.
Lăng Hàn chỉ nắm giữ một thức Yêu Hầu quyền và chữ “Úm” trong Lục Tự Minh Vương chú.
- Một môn Thánh thuật.
Lăng Hàn lại cầu việc khác, mặc dù Tống Lam không phải xuất thân Thánh Địa, nhưng thiên kiêu như nàng có thể đạt được Thánh thuật, Lăng Hàn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tống Lam lắc đầu:
- Ta có thể dạy ngươi một môn chưởng pháp Tứ Cực cảnh.
- Ha ha.
Lúc này đến phiên Lăng Hàn trợn mắt, chưởng pháp cấp Tôn Giả có giá trị kinh người, nhưng so với vật chất thần tính thì nó còn kém rất nhiều.
- Thánh thuật.
Hắn kiên trì nói.
- Không có khả năng.
Tống Lam cũng không nhượng bộ.
Lúc này tự nhiên là kêu giá trên trời, trả tiền dưới đất.
Song phương trải qua giằng co một phen, Tống Lam cuối cùng đồng ý lấy ra một môn Thánh thuật không trọn vẹn đổi.
Lăng Hàn cũng đồng ý, bởi vì hắn không có khả năng kéo dài quá lâu, nếu không vật chất thần tính xói mòn sạch sẽ, hắn không vớt được cái gì cả.
Song phương trao đổi, Lăng Hàn cầm một khối ngọc quyết, Tống Lam cầm tảng đá kia.
Song phương đều dùng thần thức dò xét, sau đó đều cười một tiếng.
Rất tốt, đối phương không chơi lừa gạt.
- Hợp tác vui vẻ.
Tống Lam tươi cười xinh đẹp.
- Vậy đến ôm một cái.
Lăng Hàn giang hai tay ra.
Tống Lam lườm hắn, sau đó nàng rời đi.
Nhưng đi vài bước, nàng ngừng lại, quay đầu hung dữ nhìn Lăng Hàn một chút, sau đó tăng tốc rời đi.
Hiển nhiên, nàng phát hiện vật chất thần tính xói mòn, lúc này nàng cảm thấy, sớm biết như thế, nàng có thể hung hăng ép giá, quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay nàng.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Nàng không kịp so đo với Lăng Hàn, nhất định phải luyện hóa vật chất thần tính trước tiên, trôi qua một giây cũng là lãng phí lớn.
Lăng Hàn cười hắc hắc, hắn quay người rời đi.
Hắn vừa rời khỏi rừng cây nhỏ, hắn đã nhìn thấy Lưu Sấm.
Sắc mặt vị tuấn kiệt đương thời này rất khó coi, bởi vì hắn không yên lòng nên theo đuôi bọn họ, vào lúc tới khu rừng, hắn nhìn thấy Lam chạy vội ra, vẻ mặt rất tức giận.
Hiển nhiên, Lăng Hàn khẳng định đã đắc tội với tiên tử, thậm chí đã đưa ra yêu cầu quá phận gì đó.
Thật sự là quá ghê tởm.
- Lăng Hàn, ngươi cũng dám khinh nhờn Tống tiên tử, hôm nay ta tuyệt không tha cho ngươi.
Hắn lạnh lùng nói.
A, kẻ này bị sao thế?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Đầu ngươi bị cháy hỏng sao?
- Quỳ xuống cho ta!
Lưu Sấm giết tới, chiêu chiêu lăng lệ, hắn muốn đánh gục Lăng Hàn.
Hắn cực kỳ phi phàm, còn chưa tiến vào bí cảnh đã bài danh tinh võng hơn tám mươi, hiện tại phẩm chất Tiên Đỉnh tăng lên rất nhiều, chiến lực của hắn cũng nâng cao một bước, có lẽ có thể đạt tới bài danh sáu mươi, thậm chí là năm mươi.