Phốc!
Biểu tình của Đổng Ngọc Long như Quách Tu Văn, tròng mắt trừng ra, đầu lưỡi muốn rớt, nhưng Tu La Ma Đế đã nhào tới, đánh ra một móng vuốt, ba, cái đầu của hắn bị phách toái, thân thể không đầu ầm ầm ngã xuống.
Lăng Hàn vung tay, kết thúc tính mạng cho Liễu Oánh, ánh mắt của đối phương toát ra cảm kích, chậm rãi khép lại. Hắn lại vung tay lên, đốt tẫn thân thể của Liễu Oánh.
Bọn họ tiến nhập gian phòng thứ năm, trong này thình lình lại phát hiện một người bị hại.
Dương Thiết Thành!
Đại hán này bị tách rời, mỗi một bộ phận đều ngâm ở trong dịch thể màu bạc, nhưng không có như Liễu Oánh còn một tia khí tức, mà đã chết thật.
Chắc là sự tình hôm nay, bởi vì sáng sớm Lăng Hàn còn gặp qua hắn.
Đối với La Ngộ cùng Phạm Dũng, Lăng Hàn chỉ có sát cơ, đối với Liễu Oánh, Lăng Hàn cũng không có hảo cảm gì, bởi vì đối phương dù sao cũng là đến đuổi giết hắn. Nhưng hắn đối với Dương Thiết Thành lại rất bội phục, dù sao người có thể buông cảm giác vui buồn, kiên trì nguyên tắc cũng không nhiều.
Huống chi, bọn họ còn kề vai chiến đấu qua, từng giao phía sau lưng cho đối phương.
- Dương huynh, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giết chết toàn bộ đám súc sinh này, để ngươi ở dưới cửu tuyền ngủ yên.
Lăng Hàn nghiêm nghị nói, tiếp đó chợt xoay người nói.
- Trở lại, có thể còn cứu được những người khác!
Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc vội vàng chạy về.
- Di!
Bọn họ mới vừa đi ra xưởng, chỉ thấy Thôi Đức đang cùng Ân Nguyên Hương sóng vai đi tới, thấy hai người Lăng Hàn từ bên trong đi ra, phía sau lại còn theo khôi lỗi hổ của Quách Tu Văn, Thôi Đức không khỏi kỳ quái.
Chuyện gì xảy ra, không phải là bắt hai người này sao, sao lại là tràng cảnh như thế?
Đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không hiểu nổi a!
- Giết!
Lăng Hàn khẽ quát một tiếng.
Tu La Ma Đế lập tức tấn công, lướt về phía Thôi Đức. Hắn ngược lại cũng thông minh, Lăng Hàn căn bản không có nói giết ai, hắn liền trực tiếp lựa chọn Thôi Đức, đại khái hắn nhận định Lăng Hàn là một nam nhân, sẽ không giết mỹ nữ đi.
Khôi lỗi của Thôi Đức lao ra, cùng Tu La Ma Đế chiến thành một đoàn.
- Lăng huynh, đây là có chuyện gì?
Ân Nguyên Hương không hiểu hỏi.
- Nga, ngươi chờ cảm tạ ta đi!
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Sáu người bọn họ, muốn luyện chúng ta thành khôi lỗi, La Ngộ, Phạm Dũng, Liễu Oánh còn có Dương huynh, đều đã thành vật hi sinh.
- Nói bậy!
Thôi Đức vội vã nhảy dựng lên.
- Ân cô nương, ngươi không nên tin hắn ăn nói lung tung, đây là đang ngậm máu phun người! Ta là thành tâm mời ngươi thưởng thức khôi lỗi mới chế thành của ta, tuyệt không nghĩ ý hại ngươi.
- Ha hả, Quách Tu Văn cũng nói như vậy.
Lăng Hàn cười lạnh, đi tới trực tiếp thu hùng khôi lỗi, hiện tại hắn không có tâm tình nói chuyện.
Thôi Đức, Ân Nguyên Hương đều lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng Tu La Ma Đế đã giết qua, một cái tát liền đập chết Thôi Đức.
Không có khôi lỗi, chiến lực của bản thân Khôi Lỗi Sư thực sự là quá thê thảm.
Gặp Ân Nguyên Hương còn đầu đầy vụ thủy, Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Chờ hội hợp tất cả mọi người, ta sẽ giải thích.
Bọn họ vội vã trở về.
Ninh Thái, Bộ Chính Vân trước sau xuất hiện, nhưng đều bị Lăng Hàn dễ dàng lấy đi khôi lỗi, bản thân thì bị Tu La Ma Đế đập chết.
Thình thịch thình thịch thình thịch, ba người Lăng Hàn phân biệt đi gõ cửa, kêu Kim Trí Huy và Phục Thiên ra.
Bọn họ chắc là xếp hạng chót nhất, còn không đến phiên, bởi vậy đều ở trong phòng, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Lăng Hàn nói một lần, nhất thời để ba người Kim Trí Huy biến sắc.
- Ta muốn giết lão vương bát đản kia!
Phục Thiên giận dữ hét, huyết quản cả người nổi lên, tóc dựng đứng, tản mát ra khí tức đáng sợ.
- Các ngươi thì sao?
Lăng Hàn nhìn Ân Nguyên Hương cùng Kim Trí Huy.
- Giết!
Kim Trí Huy cũng giơ tay lên.
Ân Nguyên Hương thì gật đầu, nhưng không nói lời nào.
- Tốt!
Lăng Hàn vỗ bàn.
- Hiện tại chỉ còn lại có lão gia hỏa kia!
Khôi Lỗi Sư dựa vào là khôi lỗi, hết lần này tới lần khác hắn lại là khắc tinh của khôi lỗi, hơn nữa Tu La Ma Đế có thể phụ thân ở bất kỳ vật dẫn nào, hoàn toàn có thể lấy lực lượng của đối thủ cho mình sử dụng.
Bởi vậy, dù Bùi Tể có khôi lỗi hai chuẩn Nhật Nguyệt Cảnh, bản thân cũng là cao thủ Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, nhưng Lăng Hàn không sợ, ngược lại nắm chặt mười phần.
Năm người đồng thời xuất động, tìm kiếm Bùi Tể, nhưng tìm hồi lâu cũng không có phát hiện hình bóng của Bùi Tể.
- Còn có một xưởng nhỏ, Bùi Tể nhất định ở nơi đó!
Lăng Hàn nghĩ tới Quách Tu Văn nói, bước về xưởng nhỏ.
Đây thật là một gian xưởng nhỏ, ba trượng lập phương, đại môn đóng chặc.
Phục Thiên hít một hơi thật sâu, chợt đánh tới đại môn.
Thình thịch!
Hắn như một đạo lưu tinh, nặng nề đánh lên cửa chính, nhất thời, đại môn lay động vài cái, ầm ầm ngã xuống, mà Phục Thiên cũng bị đẩy lui trở lại, nhưng hắn chỉ lắc đầu, rất nhanh thì khôi phục lại.
Đại môn ngã xuống, giương lên một chút bụi, mà ở bên trong, chỉ thấy Bùi Tể đang bị một nữ tử ôm vào trong ngực, vẻ mặt hắn say mê, vuốt ve khuôn mặt của nữ tử, ngực, nhãn thần ôn nhu không gì sánh được.
Nhưng tên nữ tử này, lại rõ ràng là một khôi lỗi, tuy thân thể trông rất sống động, nhưng trong hốc mắt khảm nạm hai viên bảo thạch màu đen, không có thần thái.
- Các ngươi có thể xông đến đây, nói rõ vài đồ đệ của ta hẳn đều chết hết.
Bùi Tể cũng không hoảng loạn, nữ tính khôi lỗi xoay thân thể của hắn, đối diện mọi người.
Hắn lộ ra vẻ khinh thường:
- Thật là một đám phế vật vô dụng!
- Tử lão đầu, ta muốn làm thịt ngươi!
Phục Thiên là người thứ nhất xông tới, nhưng nữ tính khôi lỗi chỉ nhấn một cái, nhất thời, phảng phất thiên đô muốn sập xuống, thủ chưởng phóng đại vô hạn, ba, một chưởng hạ xuống, Phục Thiên bị đánh bay, ở trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống đất, lăn vài vòng, hôn mê bất tỉnh.
- Di, ăn một kích cư nhiên không chết?
Bùi Tể có vẻ kinh ngạc.
- Có chút xem thường các ngươi, thảo nào có thể giết chết các đồ đệ của ta. Bất quá, đi tới nơi này, các ngươi cũng đừng nghĩ sống ly khai!
Hắn phát sinh một tiếng huýt sáo, nhất thời có một trung niên từ trong góc đi ra, này là một khôi lỗi. Bất quá, ngoại hình bộ khôi lỗi này có chút dọa người, toàn thân cắm đầy đao kiếm, như một con nhím.
- Giết bọn họ!
Bùi Tể lạnh lùng nói, quay đầu, vùi đầu vào trong ngực của nữ tính khôi lỗi, tham lam hút cắn.
---------------