Đám người Tả Tướng tự nhiên cũng theo đến, ánh mắt bọn họ quét qua, nhất thời đều giận dữ, quát lên:
- Đinh Lập An, ngươi đang làm cái gì!
Trên ngọn núi nhỏ vốn có một bí thất ẩn giấu, nhưng hiện tại ngụy trang bên ngoài đã bị phá hỏng, hiện ra một cửa đá, mà Đinh Lập An đang đứng ở cửa, nỗ lực phá cửa đi vào.
Đến giờ phút này, mọi người không tin cũng phải tin.
- Lại là ngươi!
- Tại sao!
- Ăn cây táo rào cây sung, bệ hạ có chỗ nào có lỗi với ngươi? Bản triều có chỗ nào có lỗi với ngươi?
Đinh Lập An ngừng tay, xoay người lại, nhàn nhạt quét mọi người một vòng nói:
- Hạ Trùng không thể nói tới rét buốt!
Hắn theo đuổi lại há là những người chỉ biết đánh đánh giết giết, truy đuổi quyền lợi này có thể hiểu.
Lăng Hàn tiện tay ném Cù Thu Tuyết ra ngoài, hắn đằng đằng sát khí nói:
- Thật không nghĩ tới, lúc trước ở trong tinh không truy sát ta... Lại là ngươi!
Hiện tại hắn cảm ứng được khí tức của Đinh Lập An, tự nhiên nhận ra đây chính là người lúc đó truy sát mình.
Tuy trước đó Lăng Hàn đã gặp Đinh Lập An, nhưng khi đó cách quá xa, tu vi của hắn lại yếu, căn bản không thể chạm đến, vừa tiếp xúc đã chết rồi.
Đinh Lập An nhìn về phía Lăng Hàn, trong ánh mắt đột nhiên xuất ra hỏa diễm, kia tuyệt đối không phải bởi vì Lăng Hàn mạnh mẽ, mà là một loại tình địch trong lúc đó mới sẽ sản sinh ra.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn có chút rõ ràng:
- Ngươi truy sát ta, là bởi vì bệ hạ. Nhưng khi đó ngươi làm sao biết quan hệ của bệ hạ cùng ta?
- Ha ha, ngươi cho rằng ta nhiều năm như vậy đều sống uổng phí sao?
Đinh Lập An lộ ra vẻ khinh thường, càng có vẻ cô đơn, thân hình hắn run lên, khí tức cả người không hề bảo lưu lộ ra.
- Cái gì!
Đám người Cù Thu Tuyết không ai không chấn kinh đến tê cả da đầu, khí tức này quá mạnh mẽ, vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
- Trung cực vị?
- Nhất định!
Bọn họ dồn dập kêu lên, vừa có khiếp sợ, lại có ước ao, trăm vạn năm qua, Đinh Lập An cuối cùng trước tiên bước ra một bước.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Coi thường ngươi, lại đạt đến đại cực vị!
Khí tức này còn hơn hắn một đoạn dài.
Đám người Cù Thu Tuyết suýt chút nữa té xỉu, cái tình si luôn biết điều này không chỉ vượt qua bọn họ, hơn nữa còn vượt qua nhiều như vậy?
- Nếu không, ta sao có khả năng tiến vào hoàng cung, biết nhiều bí mật như vậy?
Đinh Lập An ngạo nhiên nói.
- Hiện tại, đều cút ngay cho ta!
Cù Thu Tuyết mặt đều trắng, đối phương lại tiến vào hoàng cung, hơn nữa hiển nhiên không chỉ một lần, nhưng nàng lại mờ mịt không biết, Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân này có phải cũng quá thất trách không.
- Đinh Lập An, ngươi dẫn sói vào nhà, đến tột cùng là tại sao!
Tả Tướng trách mắng.
Đinh Lập An xoay người lại, tiếp tục phá giải cấm chế trên cửa đá, lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên là mượn lực lượng của hai đại Hoàng Triều, phá hoại quốc thế, bằng không có quốc thế bảo vệ nơi này, ta căn bản không thể phá giải cấm chế.
Hắn lộ ra vẻ ôn nhu mà điên cuồng:
- Sau này, liền không ai ngăn cản được ta cùng bệ hạ bên nhau!
Hiển nhiên, hắn muốn mở cửa đá, sau đó hạn chế Loạn Tinh nữ hoàng, rời đi nơi này, từ đây trải qua sinh hoạt của hai người.
Đồn đại không sai, tên này quả nhiên là tình si, nhưng hắn hiển nhiên không muốn làm một người yên lặng chúc phúc! Nên hắn thừa dịp nữ hoàng bế quan, chơi một lần lớn.
Lăng Hàn nói:
- Hai đại Hoàng Triều xâm lấn, có phải cũng cùng ngươi có liên quan không?
- Đó là đương nhiên, nếu không có ta thông báo tin tức, bọn họ làm sao biết bệ hạ là thật bế quan hay giả bế quan.
Đinh Lập An lạnh nhạt nói, dù như vậy, hai đại Hoàng Triều cũng không dễ tin, mà trước tiên phái một vị Tinh Thần Cảnh lĩnh quân thăm dò, sau đó mới xâm lấn quy mô lớn.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Đã như vậy, ngươi cũng có thể lên đường!
Lăng Hàn không có ý định hỏi nhiều, có thể Đinh Lập An còn biết bí mật Cửu Vương đều là phân thân của Loạn Tinh nữ hoàng, bằng không hắn cũng không dám lấy thân thử hiểm, bởi vì chỉ cần có một Vương nằm ở trạng thái tỉnh táo, có thể ra tay, vậy Tinh Thần Cảnh đại viên mãn phát huy, ngươi đại cực vị cũng bị miểu sát.
Bí mật của Cửu Xà tộc, vẫn phải vĩnh viễn ẩn giấu.
- Lăng Hàn, lúc trước không có giết chết ngươi, thực sự là tính sai!
Đinh Lập An dựng thẳng lên bàn tay phải, trong nháy mắt trở nên trắng như tuyết, thậm chí da dẻ hóa thành trong suốt, có thể nhìn thấy huyết dịch tuôn trào, từng chiếc xương ngón tay.
- Bạch Ngọc Thiên Sát Chưởng!
Hữu Tướng không khỏi run giọng nói.
Tê, đám người Cù Thu Tuyết tập thể thất sắc.
Đây là một môn bí pháp phi thường lợi hại, nhưng không phải quá bí ẩn, đạt đến Tinh Thần Cảnh liền có thể tiến vào hoàng gia bảo thất mượn đọc, nhưng qua nhiều năm như thế, không có một người tu thành.
Quá khó khăn!
Nhưng mà, Đinh Lập An lại lần nữa khiến người ta kinh hãi.
Đây tuyệt đối là một siêu cấp thiên tài, trong trăm vạn năm liền từ Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị nhảy vào đại cực vị, vậy có thể tu thành Bạch Ngọc Thiên Sát Chưởng tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.
Vỗ tay một cái, sát khí sôi trào, tuyệt diệt tất cả.
Đừng nói trong Tinh Thần Cảnh cực vị, ngay cả đại cực vị trúng một chưởng cũng bị sát khí nhập vào thể, nhất định phải toàn lực đối kháng, bằng không hẳn phải chết.
Sát khí trong ánh mắt Lăng Hàn càng thêm mãnh liệt, con mẹ nó, lại dám mơ ước vợ hắn, ngươi đây là muốn chết a!
Trong đầu ngẫm lại, đây là tự do của mỗi người, hắn quản không được, nhưng ngươi lại dám hành động, vậy đừng trách hắn ra tay vô tình.
Giết!
Lăng Hàn lao ra, căn bản không tránh.
- Muốn chết!
Đinh Lập An lạnh lùng nói, hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cục có thể không chút nào che lấp, để hắn có một loại vui vẻ không nói ra được.
Lăng Hàn lấy ra kiếm gỗ, kiếm này tựa hồ uống máu cường giả sẽ sinh ra biến hóa không rõ, trong tình huống bình thường hắn đương nhiên không thể giết người lung tung. Một kiếm chém ra, hắn dùng tới Tuế Nguyệt Thiên Thu.
Sát khí... Trong nháy mắt lão hóa, mất đi tất cả uy lực.