Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ta rao giá trên trời, trả tiền tại chỗ, Lăng Hàn ra cái giá thật cao, hắn không có biện pháp cải biến. Như thế nào, cho dù có một bộ Tiên Vương pháp, một đạo thiên địa bổn nguyên thì như thế nào, hắn cầm ra được sao?

Lăng Hàn mỉm cười, nói:

- Yêu cầu thấp nhất cũng không đạt được? Ai, tính toán, ta nên tìm người khác hỏi một chút.

Hắn thu hồi đồ vật trên mặt đất, thuận tay cầm một khối thịt nướng, phất phất tay, nghênh ngang rời đi.

Nếu không ăn đồ của ngươi, lại bị người ta kéo vào vũng nước đục, hắn mới chẳng muốn quản những chuyện báo thù này.

Chẳng lẽ Lỗ Tiên Minh nhất định là người tốt sao?

Nhìn bóng lưng hắn dần biến mất, Lỗ Tiên Minh và thủ hạ dưới tay hắn thở ra một hơi, dù sao Lăng Hàn quá cường đại, có hắn ở đây lại có cảm giác như một khối đá đè lên người.

- Thiếu chủ, người này quá kiêu ngạo, chờ chúng ta quay trở về, có phải nên mời vài người——

Một tên thủ hạ làm động tác chém.

Lỗ Tiên Minh dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn hắn, nói:

- Bất kể thế nào, hắn đã cứu ta, cứu chúng ta một mạng, há có thể lấy oán trả ơn? Các ngươi cho rằng tính mạng của ta thua kém số đồ đó sao?

- Không dám!

Bảy tên hộ vệ lập tức sợ hãi quỳ xuống đất.

- Ngày khác gặp lại, hi vọng ngươi sẽ không như thế.

Lỗ Tiên Minh thu hồi ánh mắt, khôi phục tự tin và thong dong.

- Đi!

Hắn phất phất tay, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Tuy lòng hắn có nhân hậu nhưng sau lần tập kích này đã làm thay đổi tâm địa của hắn.

Cạnh tranh người thừa kế, nhất định ngươi chết ta sống!

Hắn không thể nương tay, nếu không hắn sẽ ném mạng của mình.

...

Lăng Hàn rất thoải mái, tuy có hào quang phiền toái trên người nhưng hắn thu về một đống tinh thạch và thần thiết, lúc này cũng có lời.

Hắn hát tiểu khúc, nhưng lại đột nhiên sinh ra cảm giác không được tự nhiên, giống như nội tâm trầm xuống.

- Cạc cạc, tiểu oa nhi!

Trong tiếng cười quái dị, bên cạnh hắn có thêm một lão giả, thực sự rất già, già bảy tám mươi tuổi, đầu bạc trắng, bộ dạng nửa sống nửa chết.

Lăng Hàn không dám cho rằng đối phương suy nhược, hắn có cảm giác, lão giả này còn cường đai hơn Quản thống lĩnh nhiều.

Quản thống lĩnh đã là cường giả ngũ bí, hơn nữa ngũ bí đi ra từ thế lực Tiên Vương cửu trọng, như vậy lão giả này là... Thăng Nguyên Cảnh!

- tTền bối có gì chỉ giáo?

Lăng Hàn chạy không thoát, khí cơ của đối phương hoàn toàn khóa hắn, chỉ cần hắn động ý niệm bỏ chạy trong đầu, đối phương sẽ ra tay không lưu tình, cho dù trốn vào Hắc Tháp cũng không thể né tránh.

Thăng Nguyên Cảnh quá cường đại, chính là tồn tại mạnh nhất dưới Tiên Vương!

Lão giả cười ha ha, lại vỗ vai Lăng Hàn, nói:

- Tiểu oa nhi, tâm tính thật sự trầm ổn, người bình thường bị bổn tọa dọa giật mình như vậy đoán chừng không chạy cũng run rẩy.

- Ha ha, tiền bối khích lệ!

Lăng Hàn nhíu mày, bởi vì thời điểm lão giả vỗ vào vai hắn, thuận tiện đưa đồ vật không biết quy tắc gì vào người hắn.

Tuyệt đối không phải đồ tốt.

Lão giả thu tay lại, nói:

- Bổn tọa đánh đồ vật vào người của ngươi tên là Hắc Sát Chú, là tuyệt kỹ độc môn của bổn tọa, không có bổn tọa tự tay giải trừ, cho dù âấy trăm Nguyên Nguyên Cảnh ra tay cũng vô dụng.

Hắn dùng ngón tay câu vài cái, Lăng Hàn biến sắc, chỉ cảm thấy trái tim co rút lại giống như bị thứ gì đó trói buộc, áp hắn vô cùng khó chịu.

Nội tâm Lăng Hàn giận dữ nhưng không dám nói gì, trầm giọng hỏi:

- Vãn bối cho rằng mình không đắc tội tiền bối, vì cái gì tiền bối lại làm thủ đoạn này với ta.

- Cạc cạc, bổn tọa muốn ngươi đi làm một chuyện, sợ ngươi làm trò gì đó, đành phải gieo xuống một ít thủ đoạn, miễn cho ngươi quên.

Lão giả cười quái dị, đạt tới độ cao như hắn, tự nhiên không sẽ để ý thái độ của người khác, xem không vừa mắt thì cứ giết.

Đương nhiên, hiện tại hắn muốn Lăng Hàn làm việc, dù nhìn không vừa mắt cũng tạm thời không quan tâm, đại nhân vật như hắn vẫn phải có chút nhẫn nại.

Nội tâm Lăng Hàn bình tĩnh lại, nếu như bảo mình làm việc, như vậy hắn tạm thời được an toàn, hỏi:

- Không biết tiền bối muốn ta làm cái gì?

- Trộm một vật.

Lão giả cười nói,

- Bổn tọa tên là Huyết Ảnh Ma, nhưng đại đa số người gọi là Huyết Ảnh lão ma, bổn tọa cũng ưa thích cái tên này, hắc hắc, bổn tọa chính là lão ma đầu.

Lăng Hàn im lặng, lão già này không xem đó là nhục, cho dù chỉ vào mặt đối phương mắng cũng vô dụng.

- Trộm cái gì, ở đâu?

Huyết Ảnh lão ma thập phần thưởng thức nhìn Lăng Hàn:

- Nếu không phải lão phu nguyện phải có vật đó, thật không đành lòng để ngươi đi mạo hiểm, có thể tỉnh táo thế này làm bổn tọa sinh ra tâm ái tài.

Hắn hơi dừng lại.

- Dường như trong người tiểu tử này có vật gì đó, được rồi, chính sự quan trọng hơn!

Lăng Hàn hơi suy nghĩ, Thăng Nguyên Cảnh không thể phát hêện Hắc Tháp, Cửu Thiên Hỏa, thời điểm tiếp xúc tứ chi lại phát hiện khác thường, may mắn lão gì này dè chứng chuyện trộm đồ, cho nên không nghiên cứu kỹ, bằng không ít nhất có thể phát hiện Cửu Thiên Hỏa và Huyền Âm Mẫu Thủy.

Đây chính là thiên địa bổn nguyên, ngay cả Tiên Vương đều động tâm, lão già nhất định sẽ không do dự giết hắn chiếm thành của mình.

- Bổn tọa muốn ngươi tiến vào thành Đan Đạo lấy trộm hai cái Tiên Thiên Đào Phù.

Huyết Ảnh lão ma nói yêu cầu.

Lăng Hàn:...

Vấn đề này quá trùng ơợp rồi.

Hắn muốn ngũ trảm, nhất định phải có Tiên Thiên Đào Phù, bằng không thiên kiếp gia thân, hắn căn bản không có khả năng thoát khỏi.

Trùng hợp là lão già này muốn hắn trộm Tiên Thiên Đào Phù.

Hắn vừa mới gặp Đan Đạo Thánh Tử, hiện tại lão giả muốn hắn vào thành Đan Đạo ăn trộm.

- Đại khái tiền bối nhìn ra trò khôi hài lúc nãy?


Lăng Hàn cười hỏi, có lẽ lão già này không biết mình muốn đạt được Tiên Thiên Đào Phù, nhưng tất nhiên nhìn thấy ba gã ám sát Lỗ Tiên Minh.


Huyết Ảnh lão ma tán thưởng càng đậm, nói:


- Trẻ con là dễ dạy!


Thăng Nguyên Cảnh chỉ phân ba tiểu cảnh giới, theo thứ tự là tiểu thành, đại thành và viên mãn.


Huyết Ảnh lão ma chỉ là tiểu thành cảnh, nhưng hắn dừng ở cảnh giới này không biết bao nhiêu năm tháng, trải qua vô số lần thiên nhân chi ách, hiện tại thực lực không tiến thêm, thiên nhân chi ách càng ngày càng khó đỡ.


Hắn có cảm giác, nếu không đột phá đại thành cảnh, thiên nhân chi ách lần tiếp theo tới sẽ là ngày tàn của hắn.


Không thấy người khác đều tiên phong đạo cốt sao, vì cái gì tóc của hắn bạc trắng và mất hơn phân nửa? Chính là vì thiên nhân chi ách làm hại hắn tuổi già sức yếu, bằng không năm đó hắn cũng là mỹ nam tử, có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK