Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ô, ngươi là ai?

Hắn nhìn Lăng Hàn, vẻ mặt thoáng hiện lên nét kinh ngạc.

Nghe giọng nói để phán đoán, có lẽ hắn chính là người trong câu chuyện lúc nãy.

Nói cách khác, hắn chính là kẻ vô sỉ đã đùa giỡn Hô Nữu và Nữ Hoàng.

XÍU…UU!

Lăng Hàn động.

Sau tiếng động lớn, chỉ thấy người trẻ tuổi kia bay lên rồi rơi xuống đất một cách nặng nề.

Ân?

Một người trẻ tuổi khác nhìn thấy như vậy liền biến sắc, bởi vì hắn không nhìn ra Lăng Hàn ra tay như thế nào. Tất cả diễn ra quá nhanh!

- Ngươi dám đánh ta?

Người trẻ tuổi bị đánh bay đứng dậy rất nhanh, mặt bên trái sưng đỏ mang theo vết máu loang lổ, lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, hoàn toàn không có dáng vẻ của kẻ yếu đứng trước kẻ mạnh mà ngược lại còn hung hãn mười phần.

Đương nhiên không phải hắn có thể đỡ nổi một kích vừa rồi, mà là Lăng Hàn chưa vận dụng toàn bộ lực lượng của mình.

Đánh chết ngay lập tức? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

- Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng vì hành động này ngươi sẽ phải trả một cái giá cực đắt-

Người trẻ tuổi kia hét lớn.

Ba, bóng người lóe lên, hắn bị đánh bay ra ngoài một lần nữa.

Người trẻ tuổi còn lại vẫn không một nói gì, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, bởi vì tốc độ của Lăng Hàn quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng. Nói cách khác, nếu đổi lại Lăng Hàn ra tay với hắn, hắn cũng không chống đỡ nổi một chiêu kia.

- Ah ——

Người trẻ tuổi kêu lên thảm thiết. Lần này Lăng Hàn đã tăng thêm chút lực lượng vào cái tát, làm cho hộ thể thuẫn bị đánh nát, mà khí lực của hắn không đủ cũng chưa tu luyện đến tình trạng có thể đối kháng lại một tát kia, nên hắn đã kêu lên thảm thiết.

Lúc này, đám người Nữ Hoàng bước cất bước đi ra khỏi phòng.

- Gia hỏa đáng chết!

Người trẻ tuổi nhìn thấy Nữ Hoàng và Hổ Nữu, sau cùng là Lâm Lạc, sát khí trong mắt hắn càng đậm.

- Hiến ca, tại sao ngươi còn không ra tay?

Hắn gào lên với tên đồng bạn. Ta nhổ vào, mang ngươi đến đây chính là để ngươi hỗ trợ, không phải để ngươi xem ta bị người đánh thế nào!

Vị Hiến ca này họ Chu, tên của hắn là Chu Hiến. Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng lại không có ý định ra tay hỗ trợ.

Một người trẻ tuổi khác tên là Hàng Đình Viễn, mà tại Hàng gia có một vị Tôn Giả tọa trấn, tuy mới chỉ hơn hai vạn tuổi nhưng lại là người có khả năng vượt qua một bước kia, trở thành Thánh Nhân. Thực lực Chu gia yếu kém, người mạnh nhất trong gia tộc cũng chỉ là Hóa Linh Chân Quân.

Cho nên, dù thiên phú của Chu Hiến cao hơn Hàng Đình Viễn, thực lực cũng mạnh hơn, đối phương còn gọi hắn một tiếng ca nhưng thực tế giữa hai người, Hoàng Đình Viễn vẫn là người đưa ra quyết định.

Hàng Đình Viễn đã chịu thiệt thòi trong tay Lâm Lạc, nên đã tìm Chu Hiến hỗ trợ, muốn đòi lại mặt mũi trong trận chiến lần trước. Thế nhưng chính chủ còn chưa có xuất hiện đã nhảy ra một kẻ hung ác, làm cho Chu Hiến không còn cách nào khác.

Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của người kia, đánh cái rắm ấy!

Lăng Hàn nhìn về phía Chu Hiến hỏi:

- Ngươi muốn ra tay sao?

- Ra tay! Ra tay!

Hàng Đình Viễn hét lớn.

Chu Hiến kiên định lắc đầu, đúng là thần kinh, hắn cũng không muốn chết.

- Tốt, vậy thì ngoan ngoãn đứng một bên nhìn đi.

Lăng Hàn dùng giọng nói nhu hòa nói với đối phương.

Thế nhưng một câu kia lại làm Chu Hiến sinh ra hàn ý, bởi lời nói nhẹ nhàng như vậy lại ẩn chứa sát ý vô cùng.

Cho nên hắn không nhịn được nói:

- Lão tổ tông của Hàng gia là một vị Tôn Giả.

Hắn nói lời này giống như nhắc nhở nhưng thật ra là đang cảnh cáo.

Lăng Hàn cười lớn:

- Nếu như so bối cảnh thì lão gia tử nhà ta cũng là Tôn Giả, hơn nữa không phải chỉ có một vị.

- Ngươi dám!

Hàng Đình Viễn quát to, bắt gặp ánh mắt không chút che giấu sát khí của Lăng Hàn, lông tơ toàn thân của hắn dựng đứng. Nhưng hắn hoành hành bá đạo thời gian dài nên hắn không chút sợ hãi, ngược lại suy nghĩ càng điên cuồng..

- Ngươi lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, nếu không ngươi sẽ chết không chỗ chôn.

Lăng Hàn thở dài:

- Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nhất là loại người như ngươi, bản thân không có thực lực chỉ biết lớn lối, biến bản thân thành con chó điên chỉ biết sủa bậy.

Ách, cũng may Đại Hắc Cẩu đã đi ra ngoài, bằng không buổi tối nhất định phải cẩn thận kẻo bị chó cắn.

XÍU…UU!

Thân hình hắn khẽ động, Hàng Đình Viễn lại bị một cái tát đánh bay lần nữa.

Hàng Đình Viễn liên tục kêu thảm thiết, hắn không có cách nào khởi động hỗ thuẫn, bản thân lại hứng chịu trọng lực khủng bố nghiền áp, hắn cảm thấy xương cốt trong cơ thể đang kêu rắc rắc, tùy thời có thể đứt gẫy thậm chí bị nát bấy. Điều này làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, cả người lạnh run.

Hắn đã gặp được một kẻ cực kỳ hung ác, hoàn toàn không sợ địa vị của hắn.

Hiện tại mang người đến giúp đỡ lại không được trợ giúp, hắn vội vàng nói:

- Ta nhận thua! Ta nhận thua!

Lưu lại núi xanh thì sợ gì không có củi đốt, chỉ cần tránh được một kiếp này, trở về hắn nhất định tìm viện binh trong nhà đến.

Hừ, những kẻ từ ngoài vào sao biết được nội tình thâm hậu của gia tộc hắn.

Bành!

Nhưng mà đáp trả hắn lại là một chưởng đánh bay ra ngoài.

Dám đùa giỡn thê tử của mình, không cần giải thích, chỉ có một chữ, giết!

Lăng Hàn lạnh lùng, hắn không ngừng tung chưởng, Hàng Đình Viễn chống đỡ không được liền bị đánh chết.

- Cút!

Hắn nhìn sang Chu Hiến, sắc mặt vô cùng lãnh khốc.

Chu Hiến bị dọa ngã ngồi xuống đất, nhưng sau đó hắn vội vàng đứng dậy và quay người bỏ chạy, hắn hoảng sợ như chó nhà có tang.

- Ha ha, ngươi chưa từng thay đổi chút nào.

Lâm Lạc cười nói.

Lăng Hàn cười cười, hắn cũng không để trong lòng. Hắn muốn thực lực có thực lực, muốn bối cảnh có bối cảnh. Tự nhiên không có gì phải sợ.

Ah, thê tử của mình bị ta đùa giỡn, thậm chí còn tự mình đến đây khiêu khích, chẳng lẽ hắn phải nén giận hay sao?

- Tuy nhiên chuyện này không có khả năng chấm dứt đơn giản như vậy.

Lâm Lạc lại nói.

- Ân, nước tới đất ngăn.

Lăng Hàn cười.

Qua nửa ngày, Hàng gia đã phái người tới.

Cũng không phải là Tôn Giả đích thân tới, cũng không phải cấp Giáo Chủ hay Hóa Linh Chân Quân, thậm chí cũng phải Chân Ngã cảnh mà là một người trẻ tuổi mặc áo trắng, thực lực dừng ở Sinh Đan cảnh.

Nhìn qua người trẻ tuổi này hết sức bình thường, chân không mang giày, vô cùng tục tằng, nhưng chỉ cần chú ý sẽ phát hiện ra trên người hắn không có bí lực hộ thuẫn.

Không có bí lực hộ thuẫn nhưng lại có thể đối kháng với trọng lực nặng như vậy?

Vậy chỉ có một lý do, thể thuật của người này vô cùng cường đại, ít nhất cũng là cấp bậc Sinh Đan.

- Ta gọi là Hàng Thiên Kiều.

Người trẻ tuổi mặc áo trắng nhàn nhạt nói ra.

- Người bị ngươi giết chết chính là đệ đệ Hàng Đình Viễn của ta.

- Ngươi đến báo thù?

Lăng Hàn hỏi.

- Tuy đệ đệ của ta không tốt lành gì, nhưng trong người hắn cũng chảy dòng máu của Hàng gia, không phải ai nói giết cũng có thể giết.

Hàng Thiên Kiều nói ra, hắn nhìn Lăng Hàng trong mắt mang theo sát ý.

- Rất đơn giản, giết người đền mạng.

Lăng Hàn cười cười:

- Các ngươi chắc hẳn cũng đã tra ra rồi! biết rõ Cửu Dương Thánh Địa có ba vị Tôn Giả cho nên các ngươi không dám lỗ mãng, ngay cả cường giả Chân Ngã cảnh cũng không đến, chỉ phái một tên Sinh Đan cảnh tới đây, có thể nói đây là trận chiến công bằng. Như vậy, dù ta có chết thì ba Tôn Giả kia cũng không thể nói được cái gì.

Ánh mắt Hàng Thiên Kiều biến hóa, đúng như Lăng Hàn nói, nếu không phải không muốn kéo thêm phiền toái, gia tộc đã sớm xuất động một vị Chân Ngã cảnh tới đây xé nát Lăng Hàn thành tám khối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK