Trác Điệp lui về phía sau vài bước.
Nàng rất sợ hãi, tại sao người trước mặt khủng bố như vậy?
Một cục gạch có thể đánh ngã một tên Trúc Cơ, không biết hắn vận dụng thủ đoạn gì, tất cả tôi tớ Phàm cảnh đều ngã xuống đất, nhất là chuyện phía sau, Trúc Cơ có thể mạnh như vậy sao?
Nàng vốn cho rằng có hai người Đàm Binh liên thủ, muốn đánh bại một tên Đan sư chẳng phải dễ dàng hay sao?
Người nào không biết, Đan sư có niệm lực rất mạnh nhưng chiến lực rất yếu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hoàn toàn không phải như vậy, chẳng những vũ lực của Lăng Hàn không yếu, ngược lại còn mạnh đến mức kinh người.
Nàng gặp phải quái vật.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên không sai.
- Ngươi muốn thế nào?
Trác Điệp cố trấn định, lại quát Lăng Hàn một tiếng.
- Yên tâm, ngươi xấu như vậy, ta không chú ý đến ngươi.
Lăng Hàn thản nhiên nói, sau đó nói với đám người Nữ Hoàng:
- Nam nhân có thể thiến, nữ nhân thiến như thế nào?
Nữ Hoàng kiêu ngạo, nàng làm ra động tác chém đầu, Hổ Nữu cắn ngón tay suy nghĩ, Đại Hắc Cẩu lại nhảy ra, không ngừng vung móng vuốt và sủa gâu gâu gâu.
Không có người nghe hiểu tiếng chó, Lăng Hàn lại là hiểu ý nó biểu đạt.
- Ngươi nói, hủy mặt của nàng?
Đại Hắc Cẩu liên tục gật đầu.
- Nàng xấu như thế, hủy dung cũng không có ý nghĩa lớn.
Lăng Hàn lúng túng.
Trác Điệp giận dữ, nàng xấu chỗ nào?
Mặc dù nàng không phải mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng cho dù thế nào cũng tính là mỹ nữ, hoàn toàn không liên quan gì tới chữ xấu.
Nhưng đây không phải trọng điểm, nàng sợ hãi Lăng Hàn sẽ hủy dung mạo của mình, bước chân chậm rãi lui về phía sau, chỉ cần có thể chạy ra khỏi nơi này, nàng sẽ lập tức về gia tộc cầu cứu lão tổ, lại dám chọc lên đầu Trác gia, ngươi đang tự tìm đường chết.
- Trốn không thoát!
Lăng Hàn vỗ một gạch, bốp, Trác Điệp ngã xuống mặt đất.
Đối với kẻ muốn hại mình, hắn sẽ không khách khí, Lăng Hàn đều thiến Đàm Binh cùng Tôn Thiểu Long.
Đại Hắc Cẩu nhảy qua, nó chà đạp gương mặt Trác Điệp một lúc, sau đó mới sủa gâu gâu với Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn gương mặt xốc xếch của Trác Điệp, lắc đầu, nhất định là vết thương không thể khôi phục.
Nàng sẽ vĩnh viễn không quên giáo huấn này.
- Đi.
Bọn họ rời khỏi khách sạn, rời khỏi Bạch Dạ thành và chạy tới Lưu Sa thành.
So với Bạch Dạ thành, Lưu Sa thành là một tòa thành lớn, có cường giả Sinh Đan cảnh, trong đó có chín tầng Hoàng Kim tháp.
Chỉ cần thông qua chín tầng Hoàng Kim tháp, hắn sẽ thu hoạch được vé vào cửa Kim Nguyên quả hội.
Sau bốn ngày, bọn họ đi tới Lưu Sa thành.
Trên đường, Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu đều đột phá hai mươi mạch, sau khi kinh mạch thông suốt, khi đó bọn họ có thể đột phá Hoán Huyết cảnh.
Lăng Hàn có đầy đủ Sinh Mệnh bảo quả, hắn tìm một khách sạn tại Lưu Sa thành, hai người một chó lại bắt đầu đột phá, Lăng Hàn hộ pháp thay bọn họ.
Gần nửa ngày sau, bọn họ đều bước vào Hoán Huyết cảnh.
Mặc dù không thể gọi là cao thủ nhưng còn cường đại hơn người bình thường, hơn nữa thọ nguyên cũng tăng lên rất lớn.
Có Lăng Hàn hộ đạo thay bọn họ, con đường của đám người Nữ Hoàng còn dễ đi hơn Lăng Hàn lúc trước rất nhiều, chuẩn bị công pháp tốt, không cần lo lắng Sinh Mệnh bảo quả, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là đủ.
Lăng Hàn lúc này mới đi vào chín tầng Hoàng Kim tháp, sau khi cầm lấy tư cách, hắn sẽ đi tới Hỏa Diệm sơn cốc, đầu tiên phải đúc Mẫu Kim thành Đế khí hình thức ban đầu, bằng không hắn cất chứa một khối Mẫu Kim làm gì?
Hắn đi một mình, chỉ đi một chuyến cho có lệ, không cần thiết gọi đám người Nữ Hoàng.
Chín tầng Hoàng Kim tháp thật sự được đúc bằng vàng ròng, từ bên ngoài nhìn, tất cả đều là màu vàng chói mắt.
Bởi vì là ban ngày, nơi này có không ít người.
Nhưng người có tư cách khiêu chiến chín tầng Hoàng Kim tháp lại không nhiều, phần lớn người đều chỉ tới tham gia náo nhiệt mà thôi.
Hiện tại đang có người vượt quan, tầng thứ bảy lóe sáng.
Nhưng Lăng Hàn vừa mới đến, tầng thứ bảy tối lại, tầng thứ tám lại sáng lên.
- Tầng thứ tám!
- Chỉ còn hai quan.
- Không hổ là Hàn Càn, lần này sắp nhất phi trùng thiên.
- Có thể thông qua chín tầng Hoàng Kim tháp, hắn có thể so sánh với thiên tài nhất tinh.
- Có thể được Thánh Địa thu làm đệ tử.
Tất cả mọi người cảm khái, Trúc Nhân Cơ có thể thông qua chín tầng Bạch Ngân tháp, nhưng sẽ bị chín tầng Hoàng Kim tháp ngăn cản, cho dù ma luyện chiến lực nhiều năm nhưng vẫn không thể thông qua.
So sánh ra, Hàn Càn bước vào Tiên đồ không bao lâu, hắn đã có hi vọng đả thông chín tầng Hoàng Kim tháp, đây là việc làm bọn họ hâm mộ.
Qua một lúc, tầng thứ tám tối đi, tầng thứ chín sáng lên.
A, đó là Hàn Càn?
Thời điểm Lăng Hàn đi chín tầng Hắc Thiết tháp thí luyện, hắn đã gặp Hàn Càn, còn kém đánh nhau với đối phương.
Hiện tại Hàn Càn tiến vào chín tầng Hoàng Kim tháp, xem ra gia hỏa này đã thông qua chín tầng Hắc Thiết và Bạch Ngân tháp.
Hiện tại Lăng Hàn không vào được, hắn chỉ có thể chờ.
- Tầng thứ chín tháp vẫn sáng.
- Còn đang kịch chiến.
- Đã mười lăm phút.
- Thật mạnh, có thể kịch chiến lâu như vậy đã chứng minh thực lực của hắn.
- A, tối rồi!
- Thông qua hay… thất bại?
- Chờ xem đi.
Qua một lúc, Hoàng Kim tháp mở ra, một người đi từ bên trong ra ngoài.
Hàn Càn.
Hắn đỏ mặt, xuân phong đắc ý.
Hiển nhiên, hắn khẳng định thuận lợi thông qua chín tầng tháp, bằng không hắn cao hứng như thế chỉ biến hắn thành kẻ thần kinh không bình thường.
Đám người chung quanh tiến lên chúc mừng, mặc dù không biết bọn họ không thật tâm.
Hàn Càn dương dương đắc ý, hắn vừa đi vừa gật đầu với đám người chung quanh, sau khi đi vài bước, đột nhiên hắn ngừng lại, nhìn chằm chằm một người trước mặt.
Lại là hắn, Lăng Hàn!
Đương nhiên hắn nhớ kỹ Lăng Hàn, lúc ấy hắn còn muốn thông qua Hắc Thiết tháp sau đó thị uy với Lăng Hàn, ai ngờ sau khi hắn đi ra ngoài lại không thấy bóng dáng Lăng Hàn đâu cả.
Sợ rồi sao.
Hắn đắc ý, cũng cảm thấy khó chịu, Lăng Hàn lại dám không nhìn chính mình, đây là miệt thị hắn.
Không nghĩ tới, hắn lại gặp Lăng Hàn ở đây.
- Thật đúng dịp!
Hắn cười nói.
Lăng Hàn không thèm quan tâm, hắn cần lãng phí thời gian với tên cặn bã này? Hắn đi nhanh về phía Hoàng Kim tháp.
- Làm càn, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!
Hàn Càn giận dữ, hắn quát lớn.
- Xong, tiểu tử này dám đắc tội Hàn Càn!
- Đây chính là thiên kiêu Tử Phương tông, thành tựu tương lai không thể đoán trước.
- Tiểu tử, nhanh van xin Hàn thiếu tha thứ, nói không chừng còn có thể tha cho ngươi một mạng.
Đám người cũng làm ầm ĩ, có người đề nghị với Lăng Hàn, không ai xem trọng hắn, dù sao Hàn Càn đã chứng minh thực lực và thiên phú của mình, sau lưng hắn còn có một Tử Phương tông cường đại.
Nghe được đám người nghị luận, lửa giận của Hàn Càn nhỏ hơn trước, hắn cao ngạo nhìn Lăng Hàn, nói:
- Quỳ xuống xin tha, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Lăng Hàn bật cười:
- Ta tự nhận không đắc tội với ngươi, tại sao ngươi lại muốn đưa ta vào chỗ chết, đây là đạo lý gì?
- Bởi vì, ta mạnh hơn ngươi, bởi vì, đây là thế giới mạnh được yếu thua!
Hàn Càn hừ một tiếng, lớn tiếng nói.
Nàng rất sợ hãi, tại sao người trước mặt khủng bố như vậy?
Một cục gạch có thể đánh ngã một tên Trúc Cơ, không biết hắn vận dụng thủ đoạn gì, tất cả tôi tớ Phàm cảnh đều ngã xuống đất, nhất là chuyện phía sau, Trúc Cơ có thể mạnh như vậy sao?
Nàng vốn cho rằng có hai người Đàm Binh liên thủ, muốn đánh bại một tên Đan sư chẳng phải dễ dàng hay sao?
Người nào không biết, Đan sư có niệm lực rất mạnh nhưng chiến lực rất yếu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hoàn toàn không phải như vậy, chẳng những vũ lực của Lăng Hàn không yếu, ngược lại còn mạnh đến mức kinh người.
Nàng gặp phải quái vật.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên không sai.
- Ngươi muốn thế nào?
Trác Điệp cố trấn định, lại quát Lăng Hàn một tiếng.
- Yên tâm, ngươi xấu như vậy, ta không chú ý đến ngươi.
Lăng Hàn thản nhiên nói, sau đó nói với đám người Nữ Hoàng:
- Nam nhân có thể thiến, nữ nhân thiến như thế nào?
Nữ Hoàng kiêu ngạo, nàng làm ra động tác chém đầu, Hổ Nữu cắn ngón tay suy nghĩ, Đại Hắc Cẩu lại nhảy ra, không ngừng vung móng vuốt và sủa gâu gâu gâu.
Không có người nghe hiểu tiếng chó, Lăng Hàn lại là hiểu ý nó biểu đạt.
- Ngươi nói, hủy mặt của nàng?
Đại Hắc Cẩu liên tục gật đầu.
- Nàng xấu như thế, hủy dung cũng không có ý nghĩa lớn.
Lăng Hàn lúng túng.
Trác Điệp giận dữ, nàng xấu chỗ nào?
Mặc dù nàng không phải mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng cho dù thế nào cũng tính là mỹ nữ, hoàn toàn không liên quan gì tới chữ xấu.
Nhưng đây không phải trọng điểm, nàng sợ hãi Lăng Hàn sẽ hủy dung mạo của mình, bước chân chậm rãi lui về phía sau, chỉ cần có thể chạy ra khỏi nơi này, nàng sẽ lập tức về gia tộc cầu cứu lão tổ, lại dám chọc lên đầu Trác gia, ngươi đang tự tìm đường chết.
- Trốn không thoát!
Lăng Hàn vỗ một gạch, bốp, Trác Điệp ngã xuống mặt đất.
Đối với kẻ muốn hại mình, hắn sẽ không khách khí, Lăng Hàn đều thiến Đàm Binh cùng Tôn Thiểu Long.
Đại Hắc Cẩu nhảy qua, nó chà đạp gương mặt Trác Điệp một lúc, sau đó mới sủa gâu gâu với Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn gương mặt xốc xếch của Trác Điệp, lắc đầu, nhất định là vết thương không thể khôi phục.
Nàng sẽ vĩnh viễn không quên giáo huấn này.
- Đi.
Bọn họ rời khỏi khách sạn, rời khỏi Bạch Dạ thành và chạy tới Lưu Sa thành.
So với Bạch Dạ thành, Lưu Sa thành là một tòa thành lớn, có cường giả Sinh Đan cảnh, trong đó có chín tầng Hoàng Kim tháp.
Chỉ cần thông qua chín tầng Hoàng Kim tháp, hắn sẽ thu hoạch được vé vào cửa Kim Nguyên quả hội.
Sau bốn ngày, bọn họ đi tới Lưu Sa thành.
Trên đường, Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu đều đột phá hai mươi mạch, sau khi kinh mạch thông suốt, khi đó bọn họ có thể đột phá Hoán Huyết cảnh.
Lăng Hàn có đầy đủ Sinh Mệnh bảo quả, hắn tìm một khách sạn tại Lưu Sa thành, hai người một chó lại bắt đầu đột phá, Lăng Hàn hộ pháp thay bọn họ.
Gần nửa ngày sau, bọn họ đều bước vào Hoán Huyết cảnh.
Mặc dù không thể gọi là cao thủ nhưng còn cường đại hơn người bình thường, hơn nữa thọ nguyên cũng tăng lên rất lớn.
Có Lăng Hàn hộ đạo thay bọn họ, con đường của đám người Nữ Hoàng còn dễ đi hơn Lăng Hàn lúc trước rất nhiều, chuẩn bị công pháp tốt, không cần lo lắng Sinh Mệnh bảo quả, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là đủ.
Lăng Hàn lúc này mới đi vào chín tầng Hoàng Kim tháp, sau khi cầm lấy tư cách, hắn sẽ đi tới Hỏa Diệm sơn cốc, đầu tiên phải đúc Mẫu Kim thành Đế khí hình thức ban đầu, bằng không hắn cất chứa một khối Mẫu Kim làm gì?
Hắn đi một mình, chỉ đi một chuyến cho có lệ, không cần thiết gọi đám người Nữ Hoàng.
Chín tầng Hoàng Kim tháp thật sự được đúc bằng vàng ròng, từ bên ngoài nhìn, tất cả đều là màu vàng chói mắt.
Bởi vì là ban ngày, nơi này có không ít người.
Nhưng người có tư cách khiêu chiến chín tầng Hoàng Kim tháp lại không nhiều, phần lớn người đều chỉ tới tham gia náo nhiệt mà thôi.
Hiện tại đang có người vượt quan, tầng thứ bảy lóe sáng.
Nhưng Lăng Hàn vừa mới đến, tầng thứ bảy tối lại, tầng thứ tám lại sáng lên.
- Tầng thứ tám!
- Chỉ còn hai quan.
- Không hổ là Hàn Càn, lần này sắp nhất phi trùng thiên.
- Có thể thông qua chín tầng Hoàng Kim tháp, hắn có thể so sánh với thiên tài nhất tinh.
- Có thể được Thánh Địa thu làm đệ tử.
Tất cả mọi người cảm khái, Trúc Nhân Cơ có thể thông qua chín tầng Bạch Ngân tháp, nhưng sẽ bị chín tầng Hoàng Kim tháp ngăn cản, cho dù ma luyện chiến lực nhiều năm nhưng vẫn không thể thông qua.
So sánh ra, Hàn Càn bước vào Tiên đồ không bao lâu, hắn đã có hi vọng đả thông chín tầng Hoàng Kim tháp, đây là việc làm bọn họ hâm mộ.
Qua một lúc, tầng thứ tám tối đi, tầng thứ chín sáng lên.
A, đó là Hàn Càn?
Thời điểm Lăng Hàn đi chín tầng Hắc Thiết tháp thí luyện, hắn đã gặp Hàn Càn, còn kém đánh nhau với đối phương.
Hiện tại Hàn Càn tiến vào chín tầng Hoàng Kim tháp, xem ra gia hỏa này đã thông qua chín tầng Hắc Thiết và Bạch Ngân tháp.
Hiện tại Lăng Hàn không vào được, hắn chỉ có thể chờ.
- Tầng thứ chín tháp vẫn sáng.
- Còn đang kịch chiến.
- Đã mười lăm phút.
- Thật mạnh, có thể kịch chiến lâu như vậy đã chứng minh thực lực của hắn.
- A, tối rồi!
- Thông qua hay… thất bại?
- Chờ xem đi.
Qua một lúc, Hoàng Kim tháp mở ra, một người đi từ bên trong ra ngoài.
Hàn Càn.
Hắn đỏ mặt, xuân phong đắc ý.
Hiển nhiên, hắn khẳng định thuận lợi thông qua chín tầng tháp, bằng không hắn cao hứng như thế chỉ biến hắn thành kẻ thần kinh không bình thường.
Đám người chung quanh tiến lên chúc mừng, mặc dù không biết bọn họ không thật tâm.
Hàn Càn dương dương đắc ý, hắn vừa đi vừa gật đầu với đám người chung quanh, sau khi đi vài bước, đột nhiên hắn ngừng lại, nhìn chằm chằm một người trước mặt.
Lại là hắn, Lăng Hàn!
Đương nhiên hắn nhớ kỹ Lăng Hàn, lúc ấy hắn còn muốn thông qua Hắc Thiết tháp sau đó thị uy với Lăng Hàn, ai ngờ sau khi hắn đi ra ngoài lại không thấy bóng dáng Lăng Hàn đâu cả.
Sợ rồi sao.
Hắn đắc ý, cũng cảm thấy khó chịu, Lăng Hàn lại dám không nhìn chính mình, đây là miệt thị hắn.
Không nghĩ tới, hắn lại gặp Lăng Hàn ở đây.
- Thật đúng dịp!
Hắn cười nói.
Lăng Hàn không thèm quan tâm, hắn cần lãng phí thời gian với tên cặn bã này? Hắn đi nhanh về phía Hoàng Kim tháp.
- Làm càn, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!
Hàn Càn giận dữ, hắn quát lớn.
- Xong, tiểu tử này dám đắc tội Hàn Càn!
- Đây chính là thiên kiêu Tử Phương tông, thành tựu tương lai không thể đoán trước.
- Tiểu tử, nhanh van xin Hàn thiếu tha thứ, nói không chừng còn có thể tha cho ngươi một mạng.
Đám người cũng làm ầm ĩ, có người đề nghị với Lăng Hàn, không ai xem trọng hắn, dù sao Hàn Càn đã chứng minh thực lực và thiên phú của mình, sau lưng hắn còn có một Tử Phương tông cường đại.
Nghe được đám người nghị luận, lửa giận của Hàn Càn nhỏ hơn trước, hắn cao ngạo nhìn Lăng Hàn, nói:
- Quỳ xuống xin tha, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Lăng Hàn bật cười:
- Ta tự nhận không đắc tội với ngươi, tại sao ngươi lại muốn đưa ta vào chỗ chết, đây là đạo lý gì?
- Bởi vì, ta mạnh hơn ngươi, bởi vì, đây là thế giới mạnh được yếu thua!
Hàn Càn hừ một tiếng, lớn tiếng nói.