Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dẫn Mạch đan, hỗ trợ cảm ứng kinh mạch, tài liệu cần có Dẫn Mạch quả, ủa? Chỉ cần Dẫn Mạch quả? Điều kiện luyện chế: Tam Nguyên trận, không hạn chế thời gian.

Lăng Hàn ra lệnh:

- Cho ta xem tin tức cụ thể về Tam Nguyên trận.

- Tuân lệnh!

Quang não lại biểu thị trận pháp cho Lăng Hàn xem, đây là hình nổi ba chiều, mỗi chi tiết có thể phóng lớn ra. Dùng thật tốt, tương đương với mang theo một Ngõa Lý.

Lăng Hàn bỗng thấy nhớ Ngõa Lý, tư liệu của thế giới này cộng thêm năng lực phân tích, thôi diễn của Ngõa Lý, hai bên sẽ hợp tác vui vẻ. Thôi bỏ đi, giờ không cách nào thả Ngõa Lý ra được, đành phải tự dựa vào chính mình.

Lăng Hàn bắt đầu nghiên cứu Tam Nguyên trận.

Bày trận pháp này không khó nhưng cần tìm địa thế phù hợp, trận pháp là thông qua địa thế dẫn ra năng lượng chứa trong lòng đất hóa thành ‘lửa’ luyện đan.

Bày trận pháp cần hai điều kiện, một là trận cơ, hai là ngọc tử. trận cơ là cơ sở trận pháp, then chốt dẫn động đại thế. Ngọc tử thì cung cấp năng lượng ban đầu.

- Giờ thì khó ở chỗ hạng nhất, chế tạo trận cơ, thứ hai là ngọc tử. Ta nghèo rớt mồng tơi, trừ một trái Dẫn Mạch quả ra không đồng xu dính túi, làm sao bày ra trận cơ và ngọc tử được?

Trận cơ còn dễ, cục đá bình thường cũng được, chẳng qua dùng không bền, có lẽ luyện đan đến một nửa sẽ vỡ. Ngọc tử thì là tiền thật.

- Biết đi đâu kiếm tiền đây?

Trịnh Đồng Phong lại xuất hiện trong viện tử của Lý Trường Đan:

- Lý sư huynh!

Lý Trường Đan đang uống trà nhìn hướng Trịnh Đồng Phong:

- Lại có chuyện gì?

Trịnh Đồng Phong rất tức giận nói:

- Ta mới nghe người ta nói tông chủ đại nhân ban một trái Dẫn Mạch quả cho Lăng Hàn.

Lần này Lý Trường Đan không bình tĩnh nổi nữa, gã đặt tách trà xuống, chau mày kiếm:

- Hửm?

Vị trí đạo tử không thể phong bậy, dù Tôn Kiếm Phương là tông chủ cũng không thể phớt lờ các vị trưởng lão phản đối tùy ý lập một người. Ở trong lòng các trưởng lão thì Lý Trường Đan mới là nhân tuyển thích hợp nhất, nên gã không sốt ruột, gã dư dả thời gian đối phó Lăng Hàn.

Nhưng... Dẫn Mạch quả?

Mỗi năm Cổ Đạo tông chỉ sinh ra mười trái Dẫn Mạch quả, không chỉ các đệ tử cần, những trưởng lão cũng cần, vì đả thông mười kinh mạch là có thể trở thành trưởng lão, cực hạn là mười hai kinh mạch.

Đệ tử xuất sắc như Lý Trường Đan mỗi hai năm mới được một trái Dẫn Mạch quả, còn người khác bốn, năm năm được chia cho một trái là đã phải thắp nhang lạy phật.

Dựa vào cái gì tặng cho một kẻ lai lịch không rõ?

Lý Trường Đan không tin Thần Tử gì đó.

Lý Trường Đan mở miệng nói:

- Đồng Phong, Lăng sư đệ mới đến còn chưa quen thuộc nơi này, ngươi dẫn hắn đi dạo đi.

Trịnh Đồng Phong suýt nhảy cẫng lên:

- Cái gì?!

Kêu gã mang tên đó ra ngoài chơi?

Lý Trường Đan mỉm cười nói:

- Trong trấn có nhiều chỗ chơi, ví dụ như... sòng bạc Vạn Thiên.

Trịnh Đồng Phong ngây ra sau đó liền hiểu:

- Vậy ta sẽ mang Lăng sư đệ đi sòng bạc chơi ‘sướng ngất trời’!

Sướng ngất trời đương nhiên là khiến Lăng Hàn thua sạch túi và nợ nần, khi đó hắn vừa mất mặt vừa phải lấy Dẫn Mạch quả gán nợ.

***

Lăng Hàn cất Dẫn Mạch quả vào một hộp ngọc, có thể khóa lại tinh hoa của quả quý giá, lưu trữ thời gian thật lâu. Lăng Hàn cất Dẫn Mạch quả bên người, nó quá quý giá, đặt trong phòng lại sợ hắn ra ngoài bị người ăn cắp.

Hoán Tuyết không có sức chiến đấu, lỡ cao thủ nào đến thì dư sức thần không biết quỷ không hay trộm đi.

Lăng Hàn nghiên cứu Tam Nguyên trận, quyết định tìm địa thế phù hợp điều kiện trận pháp trước, luyện tập chế tạo trận cơ. Dù sao thời gian tu luyện mỗi ngày có hạn, tập nhiều chỉ vô dụng.

Cổ Đạo tông rất lớn, chiếm một ngọn núi to. Nơi này chỉ có dã thú bình thường, không có yêu thú sau khi biến dị, dù có thì bây giờ đã bị dọn sạch.

Dưới núi có một cái trấn, nhờ được Cổ Đạo tông che chở, chủ yếu là người thường ngụ ở đây phục vụ cho Cổ Đạo tông.

Lăng Hàn vừa đi vừa cầm khúc gỗ, dùng dao điêu khắc gỗ luyện tập chế tạo trận cơ, một lòng hai dùng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.

Lăng Hàn mất nửa ngày rốt cuộc phát hiện một chỗ phù hợp yêu cầu.

Lăng Hàn cảm khái:

- Bây giờ ta chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, mới đi nửa ngày đã mệt thế này.

Người Lăng Hàn ướt đẫm mồ hôi, hắn vội về nhà đi tắm.

Khi Lăng Hàn về chỗ ở thì thấy một thanh niên ngồi trong nhà, Hoán Tuyết pha trà cho gã, nàng kính sợ đứng một bên hầu.

Lăng Hàn nhướng mày, cá tính của hắn rất bao che, Hoán Tuyết là thị nữ của hắn, dựa vào cái gì bị người khác sai khiến?

Trịnh Đồng Phong lập tức buông tách trà, cười lớn nói:

- Lăng sư đệ! Ta tên Trịnh Đồng Phong, bảy năm trước vào sư môn, đoạn thời gian trước luôn bận rộn luyện võ nên không thời gian đến thăm sư đệ, hôm nay cố ý đến xin lỗi.

Lăng Hàn cười thầm trong bụng, tưởng hắn là nít ranh hôi sữa mới vào đời sao?

Lăng Hàn cười hờ hững:

- Vậy xin cảm tạ sư huynh.

Trịnh Đồng Phong kéo Lăng Hàn ra khỏi cửa, không cho hắn phản đối, gã dùng sức kéo rất mạnh:

- Nào nào, để ta dẫn sư đệ đi dạo. Tuy thiên địa thay đổi lớn nhưng có nhiều chỗ chơi rất vui.

Lăng Hàn gật đầu với Hoán Tuyết ra hiệu đừng căng thẳng, tuy Trịnh Đồng Phong mạnh hơn hắn nhiều nhưng ở trong Cổ Đạo tông, cho đối phương lá gan cũng không dám đụng vào hắn.

Hai người xuống núi, rất nhanh vào trong trấn.

Nơi này người đến người rất náo nhiệt, nhưng quái dị lạ quanh trấn trừ một mặt đi lên núi ra chỗ khác đều dựng tường cao màu đen, dưới ánh trăng lóe tia sáng kim loại.

Trịnh Đồng Phong giải thích rằng:

- À, tuy có các cường giả như tông chủ đại nhân tọa trấn nhưng ngẫu nhiên vẫn có yêu thú xâm chiếm, nên bức tường này dùng để phòng ngự yêu thú. Nó không đơn giản là tường, có mắc điện cao thế, yêu thú dưới lục mạch đụng vào sẽ khét đen ngay.


Lăng Hàn gật đầu, hơi giống chiến trường vực ngoại, nhân loại ở vào thế yếu tuyệt đối, luôn lo lắng an toàn mạng sống.


Trịnh Đồng Phong cười nói:


- Nào nào, hôm nay chúng ta hãy chơi thật vui.


Nhưng khi ngừng cười thì khóe môi Trịnh Đồng Phong treo nụ cười nhạt.


Lăng Hàn được mở rộng tầm mắt, nơi này cái gì cũng dùng ‘điện’.


Có ‘ngọn đèn’ không cần đốt lửa cũng phát sáng, có ‘xe’ không cần dùng chân cũng tự động chạy, tất cả đều vì có điện.


Trịnh Đồng Phong dẫn đường đến trước một tòa nhà lớn cao năm tầng, trước cửa có đèn màu lấp lóe. Có mỹ nữ mặc áo hở hang uốn éo hấp dẫn người đi qua đi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK