Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên không hạm, trống rỗng.

Lúc trước tràn đầy người một thuyền, hiện tại chưa đủ một phần ba!

Hơn nữa, hơn nữa chiếc không hạm này vận chuyển tổng lượng của cả bốn ngày, nói cách khác, bốn không hạm đầy người, hiện tại chỉ còn lại một phần ba.

Tỉ lệ thương vong cao bao nhiêu?

Không có biện pháp, chiếc không hạm này vận tải đều là tân binh, hoàn toàn không có tiếp thụ qua chiến tranh tẩy lễ, có thể không thương vong thảm trọng sao?

Nhưng người còn sống sót sẽ trưởng thành thật nhanh, mấy lần đại chiến không chết, bọn họ đã có thể trở thành tinh anh.

Trên thuyền, tất cả mọi người đều im lặng, hoặc là chết lặng, hoặc là hưng phấn hoặc là sợ hãi, tất cả đều là phản ứng tự nhiên.

Tên lão binh kia đang quan sát, đem những người may mắn còn sống sót có dáng vẻ gì đều được ghi lại.

Không hạm trở về địa điểm xuất phát, trở lại Tử La tinh.

Tất cả mọi người đi chỉnh đốn, âm hồn không bao lâu nữa sẽ ngóc đầu trở lại, đến lúc đó, bọn họ nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón.

Bước xuống không hạm, ánh nắng tươi sáng.

Tất cả mọi người có cảm giác sống sót sau tai nạn, tắm rửa ánh nắng, cảm giác mình còn sống, từ đó có rất nhiều người đã khóc.

– Ha ha, ta tăng lên một tiểu cảnh giới!

– Mặc dù ta bị thương không nhẹ, nhưng ám thương lưu lại trước kia đã không thấy!

– Căn cơ võ đạo của ta càng vững chắc!

Từng giọng nói hưng phấn vang lên

Chỉ cần trong chiến đấu không chết, như vậy khẳng định có thể đạt được lợi ích.

Đám người Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu cũng rời đi, tìm địa phương đặt chân và điều chỉnh nghỉ ngơi một chút.

Trong chiến đấu với âm hồn, thực lực càng mạnh thu hoạch càng lớn, cho nên đám người Đại Hắc Cẩu đều rất vui sướng.

Đối mặt với áp lực, cho dù là sắc trư cũng không thể không giữ vững tinh thần nghiêm túc đi chiến đấu, bởi vì nó cũng không muốn chết.

Một ngày, hai ngày, năm ngày, rất nhanh, mười ngày đi qua, âm hồn không phát động tấn công mới.

Không có người nào thở ra nhẹ nhỏm, ngược lại bọn họ càng căng thẳng hơn.

Thời gian tích lũy càng dài, âm hồn sẽ bộc phát càng khủng bố, cho nên, nội tâm mọi người như có tảng đá lớn đè lên hơn nữa càng ngày càng nặng.

Thời điểm đến ngày thứ sáu, bỗng nhiên bên trong Sơn Hải Thiên có âm hồn lao ra thành đàn.

Bắt đầu!

Dương gian bên này, Tôn Giả, Giáo Chủ, Hóa Linh Chân Quân đều bay lên tinh không đầu tiên, bọn họ cũng không cần ngồi không hạm, bởi vì làm thế sẽ làm chậm bước chân của bọn họ.

Những người khác lại không được, nhất định phải sử dụng không hạm thay đi bộ, dù sao nhục thân phi hành cũng cần thực lực Sinh Đan cảnh, nhưng tốc độ như vậy quá chậm, chờ bay vào tinh không nghênh đón âm hồn, nói không chừng chiến đấu đã kết thúc.

Lần này, Lăng Hàn không có lãng phí thời gian, hắn lập tức bay lên không trung.

Không chỉ ở Tử La tinh, mười bảy viên tinh thể chung quanh Sơn Hải Thiên đều có cường giả bay lên nghênh đón âm hồn.

Lăng Hàn cũng không có vận dụng Phượng Dực Thiên Tường, bởi vì thứ này quá chói mắt, nếu không phải gặp nguy cơ sinh tử, hắn cũng không muốn sử dụng tới nó.

Hắn dùng Chỉ Xích Thiên Nhai, mặc dù là Thánh thuật nhưng tốc độ cũng không thể tính là chậm.

Nhưng kể từ đó, hắn cũng không bằng những Đế tử kia, từng người vượt qua hắn và lao vào âm hồn trước tiên.

Lăng Hàn cau mày, hắn luôn thu lại thực lực, bằng không đám Đế tử sao có thể hơn hắn?

Thời gian tiến vào chiến đấu càng muộn, hiệu suất chém giết lại thấp, khẳng định sẽ giết ít âm hồn hơn rất nhiều.

Hiện tại, thiên tài đỉnh cấp đều sức phấn đấu, tranh thủ đi ở hàng đầu, như thế mới có khả năng thành Đế cao hơn.

Không thể không tranh, bởi vì thiên tài thế hệ này thực tế quá nhiều, như Đinh Thụ, như Thủy Nhất, có người nào không có tư chất thành Đế?

Cho nên, Lăng Hàn rớt lại phía sau quá nhiều, cho dù hắn càng yêu nghiệt cũng chỉ có thể nhìn người khác thành Đế

– Không thể như thế.

Lăng Hàn lắc đầu, nhưng hắn nên làm thế nào mới tốt?

Hắn tập trung ánh mắt nhìn vào phượng xa.

Nếu như hắn chặn đánh ở nơi đó thì sao?

Hắn đúng là Giáo Chủ không sai, trên lý luận không phải là đối thủ của Tôn Giả.

Nhưng mà, đối với âm hồn, hắn lại có ưu thế nghiền ép.

Năng lượng hủy diệt!

Cho nên, cho dù hắn có gặp phải âm hồn cấp Tôn Giả cũng không sợ, thậm chí có thể xử lý.

– Tốt, ta sẽ đi nơi đó!

Lăng Hàn tràn đầy lòng tin, bởi vì cho dù hắn gặp âm hồn cấp Tôn Giả vây công, thậm chí gặp được Âm Thánh, chẳng phải hắn còn có Hỗn Độn Cực Lôi tháp, còn có hạt Tử Nhân sao?

Hắn có lòng tin rất cường đại.

Nói làm liền làm.

Xâm nhập chiến trường, hắn không ham chiến, lúc hắn đi tới khu vực Giáo Chủ chiến đấu, hắn lập tức thi triển Quỷ Ảnh bộ, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước.

Rất nhanh, hắn thông qua chiến trường cấp Giáo Chủ, đi tới khu vực Tôn Giả đại chiến.

Hắn thấy được Hầu ca, hắn cầm một cây côn sắt tỏa ra kim quang vạn trượng, không đâu địch nổi.

Rất tốt, Hầu ca có thu hoạch rất lớn, thực lực tiến cảnh như bay.

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn tiếp tục đi tới.

Rất nhanh, hắn cũng vượt qua chiến trường cấp Tôn Giả, nơi này có rất nhiều âm hồn, hơn nữa thực lực cao thấp không đều, từ Trúc Cơ đến Tôn Giả cấp đều có.

Lăng Hàn hiện thân, lúc này, hắn không cố kỵ gì.

Đây chính là chiến trường của ta, thiên địa của ta!

Oanh, hắn xuất quyền có mười chín đạo quy tắc lấp lánh, khu vực trước mặt hắn xuất hiện một khu vực chân không.

Phàm là âm hồn nằm trong lộ tuyến hắn oanh kích, toàn bộ hôi phi yên diệt.

Nhìn thấy sinh linh, căn bản không cần ai chỉ huy, âm hồn ở gần đều bị chém giết.

Lăng Hàn hừ một tiếng, sát khí xung kích phát động, ba ba ba, âm hồn khu vực chung quanh đều bị đả kích nặng nề, đều bị toàn diệt trong nháy mắt.

Hiệu suất chém giết quá cao.

Nhưng âm hồn bị hắn miểu sát cũng không có khả năng quá mạnh, bởi vậy, Lăng Hàn tạm thời chưa đạt được thiên địa khen ngợi.

Âm hồn hoàn toàn không có khái niệm tử vong, chúng liên tục lao tới.

Chiến đấu một hồi, Lăng Hàn cảm thấy có khí tức cường đại lao tới.

Đây là một đầu âm hồn cấp Giáo Chủ.

Nó giương nanh múa vuốt, lộ ra dáng vẻ vô cùng hung ác.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn xuất quyền, âm hồn chết tại chỗ.

Lăng Hàn đạt tới Giáo Chủ lục tinh, trong Giáo Chủ khó có kẻ nào là đối thủ của hắn, tuyệt đại bộ phận đối thủ đều bị hắn đánh một kích miểu sát.

Như Đế Vô Cực, kẻ như thế quá hiếm có, hơn nữa cũng không phải thực lực bản thân hắn thực sự mạnh đến mức có thể đối kháng cùng Lăng Hàn.

Giết! Giết! Giết!

Mười mấy phút qua đi, Lăng Hàn đã đạt được thiên địa ban thưởng, tu vi của hắn bắt đầu tăng lên, kim văn trên Đạo quả càng ngày càng đậm.

– Cứ như vậy, nhiều nhất hai ngày, ta có thể đạt tới lục tinh đỉnh phong!

Lăng Hàn tươi cười, như vậy mới sảng khoái.

Hả?

Hắn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, bởi vì hắn cảm ứng được có khí tức cường đại vượt xa hắn tới gần.

Tôn Giả!

Hắn nhìn về phương xa, chỉ thấy âm hồn cao trăm trượng đang tới gần, âm hồn có thân cừu, hai sừng màu vàng, trên người lại có khí chất thần thánh.

Tôn Giả giá lâm, Giáo Chủ ngăn cản thế nào?

Lăng Hàn hét lớn một tiếng, tiên hạ thủ vi cường, hắn xuất quyền tấn công, năng lượng hủy diệt sôi trào.

Đối mặt âm hồn cấp Tôn Giả, hai sợi quy tắc thất tinh không đáng chú ý, cho nên, hắn hoàn toàn vứt bỏ không dùng, hắn toàn lực thúc dục năng lượng hủy diệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK