- Ngươi có tư cách như vậy sao? Ngươi có thể đánh nhau sao?
- Tại sao không có?
Lăng Hàn cười nói.
- Đừng nhìn dáng dấp của ta không khỏe mạnh, nhưng một cái đánh năm, tuyệt đối không có vấn đề!
- Nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta liền để ngươi lên núi!
Mặc dù nam tử áo tím mới cùng Lăng Hàn nói vài câu, cũng đã có ý khó chịu, cuối cùng thiếu kiên nhẫn.
Lăng Hàn nhìn mấy người khác một chút nói:
- Vậy bọn họ thì sao?
Mấy người còn lại đang xem trò hay, nghe vậy không khỏi nở nụ cười nói:
- Nếu ngươi có thể đánh bại Văn Đông, chúng ta liền để các ngươi lên núi.
- Được!
Lăng Hàn bắt đầu hoạt động tay chân.
Loạn Tinh nữ hoàng cùng Thiên Phượng Thần Nữ đều cười yếu ớt, các nàng đều khoác áo choàng, ngay cả dung nhan tuyệt lệ cũng bị che, bằng không tất nhiên sẽ khiến cho náo động, dù sao nơi này cường giả Tinh Thần Cảnh quá nhiều, thủ đoạn phổ thông không cách nào che lấp.
Vũ Hoàng hai tay ôm ngực, hắn tự nhiên xem thường cùng mấy tiểu nhân vật này giao thủ, nhưng hắn cũng không vội, ngược lại các Vương giả trên núi sẽ không chạy.
Nam tử áo tím tên Văn Đông, hắn nhìn dáng dấp của Lăng Hàn hài hước, không khỏi vui vẻ nói:
- Quên đi, cũng không cần giao thủ, ta đứng ở đây cho ngươi đánh ba quyền, chỉ cần ngươi có thể đánh cho ta rút lui một bước, ta liền mở ra một con đường, để cho các ngươi lên núi.
Những người khác thì cười vui vẻ, bọn họ đều là thiên kiêu đương đại, chí ít cũng là thiên tài Tứ Tinh, thực lực vượt xa cảnh giới. Mặc dù nói cho người đánh ba quyền, nhưng chỉ cần vận chuyển nguyên lực hộ thân, vẫn là thỏa thỏa.
- Thật chứ?
Ánh mắt Lăng Hàn cố ý sáng lên.
- Há có thể lừa ngươi!
Văn Đông khinh thường nói.
Trên thực tế, coi như để sáu người Lăng Hàn lên núi thì đã làm sao, bọn họ có thể chống đỡ quái lực của ngọn núi kỳ quái này sao? Ngay cả thiên kiêu như bọn họ cũng có cảm giác cật lực, chỉ có Vương giả mới có thể như không có chuyện gì xảy ra chịu đựng.
- Vậy ta liền không khách khí!
Lăng Hàn cười nói, vừa định ra quyền, rồi lại nói.
- Muốn xuất toàn lực sao?
- Đương nhiên.
Văn Đông mặt đầy ngạo nhiên.
- Vạn nhất ngươi bị ta đánh chết, vậy sao làm bây giờ?
Lăng Hàn hơi ngượng ngùng nói.
Văn Đông lại phát điên, chút cân lượng ấy của ngươi cũng muốn đánh chết ta? Đùa gì thế! Hắn hừ một tiếng:
- Cứ việc ra tay.
- Không được a, ta thật sự sẽ đánh chết ngươi, cha mẹ ngươi nhất định sẽ tìm ta phiền phức, còn có cô ba bà sáu, thất đại thẩm bát đại di,… vậy ta liền gây chuyện lớn rồi.
Lăng Hàn liên tục lắc đầu, một bộ nói cái gì cũng không làm.
Da mặt của Văn Đông vặn vẹo, không khỏi cất cao thanh âm nói:
- Bảo ngươi ra tay liền ra tay, ngươi thật có thể thương tổn được ta coi như bản lĩnh của ngươi, coi như ngươi có thể đánh chết ta cũng không có chuyện gì, người nơi này đều có thể làm chứng!
- Vậy ta liền yên tâm!
Lăng Hàn thở ra một hơi thật dài, một bộ như trút được gánh nặng.
Dựa vào, ngươi cho rằng thật có thể đánh chết ta?
Văn Đông chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ xúc động, rất muốn rút quyền đánh người, nhưng nghĩ tới mình thả ra ước định, liền nặng nề hừ một tiếng nói:
- Hiện tại, ngươi có thể ra tay rồi chứ?
Lăng Hàn vui vẻ nói:
- Đại ca, Từ huynh, thê tử, các ngươi gặp qua người hèn hạ như thế, chủ động đòi người đánh chưa?
- Không có!
Đám người Vũ Hoàng đều cười lắc đầu, Vô Tương Thánh Nhân cũng bật cười.
Phốc!
Ngay cả mấy thị vệ khác cũng bật cười lên, chỉ cảm thấy Lăng Hàn quá cay độc, lại đào cho Văn Đông một cái hố lớn như vậy.
Văn Đông tự nhiên giận tím mặt, hai mắt phun ra hỏa, muốn ra tay.
- Ngươi muốn làm gì, không tuân thủ ước định sao?
Lăng Hàn lập tức nói.
Hình ảnh Văn Đông vung nắm đấm lên ngắt quãng, hắn tốt xấu gì cũng là thiên kiêu đương đại, tự nhiên là muốn mặt, dưới con mắt mọi người hắn nào không ngại ngùng nuốt lời, lúc này lại tức giận cũng phải để nắm đấm xuống, chỉ cảm thấy trong lòng kìm nén một hơi.
Hắn xin thề, chờ Lăng Hàn đánh qua ba quyền, hắn nhất định phải cho đối phương ăn đủ vị đắng.
Lăng Hàn đột nhiên biểu hiện nghiêm nghị, bắt đầu vận chuyển nguyên lực, hữu quyền vung lên, Thiên uy ngưng tụ, toả ra áp lực đáng sợ.
Đùng đùng đùng đùng, rất nhiều người ở phụ cận nhất thời đặt mông ngồi trên mặt đất.
Đây chính là Thiên uy, cảnh giới không bằng Lăng Hàn, căn bản ngay cả sức chống đỡ cũng không có, cho dù trên Lăng Hàn, cũng bị cắt bỏ hai tinh.
Văn Đông lập tức biến sắc.
Cảnh giới của hắn cùng Lăng Hàn tương đương, đều là trung cực vị, bởi vậy không có doạ ngồi xuống đất, nhưng cảm ứng được khí tức đáng sợ trên người đối phương, đáy lòng hắn phát lên hàn ý.
Cái này tuyệt không phải một tên Tinh Thần Cảnh phổ thông, cũng không phải thiên kiêu, hắn con mẹ nó là Vương giả a!
Hắn vẫn đi theo Vương giả, làm sao có khả năng sai lầm?
Văn Đông muốn khóc, mọi người cảnh giới giống nhau, hắn làm sao chống đỡ được ba quyền của Vương giả? Đừng nói ba quyền, ngay cả một quyền cũng không đấu lại a.
Gài bẫy!
Mặt hắn oan ức, làm sao có Vương giả không chú trọng, không phong độ như thế, liên tiếp hãm hại hắn hai lần. Hắn vội vàng nói:
- Ta chịu thua! Ta chịu thua!
Thật muốn bị oanh một quyền, hắn liền chết vô ích, không nghe hắn trước đã nói sao, đánh chết cũng không cần Lăng Hàn phụ trách.
- Vậy thì chịu thua?
Lăng Hàn tiếc nuối.
- Ít nhất cũng phải đánh một quyền chứ?
Hắn cò kè mặc cả.
- A!
Văn Đông đong đưa đầu như trống lắc.
Lăng Hàn nhìn về phía mấy người khác:
- Nếu không, các ngươi người nào thay hắn đỡ?
- A!
Những người khác cũng lắc đầu liên tục.
Lúc này Lăng Hàn mới nói:
- Núi này lại không phải nhà ngươi mở, chiếm núi làm vua, rất bá đạo, rất uy phong đúng hay không?
Mọi người thế mới biết, Lăng Hàn cũng không phải cố ý giả heo ăn thịt hổ, mà là có ý cho những người ngạo khí trùng thiên này một bài học.
- Tê, ai có thể nghĩ tới, cái này là một vị Vương giả!
- Không biết đến từ tinh vực nào.
- Có thể trở thành Vương giả, khẳng định đến từ tinh vực lớn.
- Có điều, vị Vương giả này thật có chút gài bẫy, cố ý bố trí cho Văn Đông một cái bẫy.
- Khà khà, ai bảo bọn họ muốn phong tỏa nơi đây, người ta muốn đi tới cũng không được? Ta cảm thấy vị này giáo huấn rất phải, Tử Phong Sơn lại không phải nhà hắn mở!