Bởi vì nơi này là xóm nghèo, người chết cũng không có ai lưu ý, cho nên bọn họ bình thường sẽ lấy giết người làm vui, nữ nhân bị đạp hỏng cũng không phải là số ít. Hiện tại còn có hai người đang bị giam giữ ở hậu viện.
- Các ngươi nói một chút xem, ta tại sao phải cho các ngươi một con đường sống?
Hỏi hắn.
- Tha mạng, tha mạng!
Có người chỉ lo dập đầu cầu xin tha thứ.
- Câu trả lời này không thể khiến cho ta thoả mãn.
Lăng Hàn điểm ra một chỉ. Kình lực đi qua.
Bộp.
Đầu của người này lập tức nổ tung. Thân thể không đầu cũng ngã nhào xuống đất, kích thích bụi bặm bay lên.
Chín người, hiện tại chỉ còn tám.
- Ngươi?
Lăng Hàn nhìn về phía người thứ hai.
- Gia, ta làm tiểu đệ của gia. Gia kêu ta đánh ai, ta liền đánh người đó.
Người kia nói.
Bộp.
Lăng Hàn ra lại một chỉ.
Đầu của người này cũng bể mất.
- Ta vẫn là không hài lòng.
Lăng Hàn lắc đầu, sau đó nhìn về phía người thứ ba.
- Ngươi?
Người thứ ba đã sợ tới tiểu cả ra, môi run lên một cái, lại hoàn toàn nói không ra lời.
Bộp.
Lăng Hàn không chút lưu tình ra chỉ. Người này nhất thời cũng thành thi thể không đầu.
- Ngươi?
Hắn hỏi người thứ tư.
- Không cần để ý hắn, hắn hoàn toàn là đang đùa giỡn chúng ta!
Nam tử trung niên nhìn ra, nói:
- Bất kể như thế nào, hắn đều sẽ giết chết chúng ta.
Lăng Hàn vỗ tay, nói:
- Cuối cùng cũng có người thông minh.
- Không nên! Ta không muốn chết!
Có người suy sụp, co quắp trên mặt đất gào khóc.
Lăng Hàn nhìn hắn, nói:
- Nói như vậy, tin tưởng ngươi từng nghe nói rất nhiều lần. Nhưng ngươi có buông tha người nào?
Đấy thấy người mạnh nhất của bọn họ cũng không có vượt quá mười mạch, nhưng người chết ở trong tay chín người này không một trăm cũng có chín mươi, thực sự là gian nhỏ ác lớn.
- Còn có di ngôn gì không?
Lăng Hàn hỏi.
- Tha mạng! Tha mạng!
Đáng tiếc, người cứng rắn thực sự không nhiều lắm. Ngoại trừ nam tử trung niên ra, mọi người đều chỉ đang xin khoan dung.
Lăng Hàn không có một chút đồng tình, một chỉ lại một chỉ điểm ra.
Phụt phụt phụt.
Sáu người lần lượt ngã xuống, đều hóa thành thi thể không đầu.
Hắn đi tới hậu viện. Chỉ thấy bên trong lại có hai chiếc giường. Phía trên lại là hai nữ nhân trần như nhộng đang nằm, tay chân đều bị trói.
Nhìn thấy được hắn tiến đến, hai nàng đều không có một chút phản ứng, hình như đã mất cảm giác.
Lăng Hàn thở dài, đi tới dùng kiếm gãy cắt đứt dây trói trên hai tay hai chân của hai người, sau đó ôn nhu nói:
- Không sao, tất cả về nhà đi.
Hắn để lại cho hai nàng một ít hạt ngọc, sau đó liền đi tới trong viện, bắt đầu đào bới.
Hắn rất có hứng thú đối với trận pháp trong viện, cho nên muốn đào trận cơ.
Một lúc sau, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì không những chỉ có một cây trận cơ, hơn nữa còn nhỏ đến đáng thương. Đó lại là một khối vòng tròn nho nhỏ, phía trên có rất nhiều trận văn đã phai mờ.
Lại là từ thượng cổ truyền xuống.
Lăng Hàn lấy ra vòng tròn. Cái này không biết là sử dụng làm bằng chất liệu gì, rất nặng.
Hắn không có ở lại đây lâu. Sau khi thu vòng tròn vào trong Dưỡng Nguyên hồ lô, hắn lập tức khởi hành quay về học viện.
Trở lại viện của mình, lúc này Lăng Hàn mới lấy ra vòng tròn nghiên cứu cẩn thận.
Nguyên liệu này vừa giống như kim loại lại vừa dường như đá, chiếu sáng, lại có loại mỹ ngọc rực rỡ.
Xem ra, trận văn cao cấp cũng cần vẽ ở trong nguyên liệu đặc biệt.
Lăng Hàn tiếp tục nhìn trận văn. Cái này cũng không phải là máu. Điều này khiến cho hắn đoán được, có thể là một loại chất lỏng từ thực vật sinh ra.
Có ý tứ.
Hắn vuốt ve vòng tròn, thôi diễn hiệu quả ra tổ hợp trận văn.
Chỉ chốc lát, hắn lại lộ ra vẻ kinh hãi. Bởi vì cho dù rất nhiều trận văn trên khối vòng tròn này đều bị phai mờ, nhưng trận văn còn sót lại cũng đủ để phát huy ra uy năng Minh Văn Cảnh.
Hoàn toàn là phương thức kích hoạt không đúng, lúc này mới chỉ có thể phát huy ra Cực Cốt Cảnh. Hơn nữa còn chỉ là uy năng nhất cốt.
Lăng Hàn thầm kêu may mắn. Nếu như đám du côn kia có thể thi triển hết uy lực của trận pháp, vậy hắn sẽ đau đầu.
Chỉ có điều, hắn còn có Dưỡng Nguyên hồ lô, lại thêm heo háo sắc cũng có thể thay hắn ngăn cản đao.
- Hừ hừ!
Heo háo sắc hình như cảm ứng được suy nghĩ của hắn, cho hắn một tiếng hừ thật lớn.
Lăng Hàn tiếp tục nghiên cứu trận pháp. Hắn tin tưởng cho hắn thời gian mấy ngày, hắn nhất định có thể nắm giữ trận pháp.
Buổi chiều, Hiên Viên Định Quốc lại tới.
- Lăng Hàn!
Hắn đi nhanh đến, trên mặt có vẻ phẫn nộ.
- Thế nào?
Lăng Hàn cười hỏi.
- Ta đã điều tra được, quả thật có người loại bỏ tư cách của người.
Hiên Viên Định Quốc nói.
Hiện nay Thánh Hoàng chính miệng ra lệnh, cũng có người dám làm loạn
Hiên Viên Định Quốc lắc đầu, nói:
- Nếu như Thánh Hoàng tự mình mở miệng, vậy dĩ nhiên ai cũng không dám động tới tên của ngươi. Mấu chốt là, Thánh Hoàng bệ hạ còn không biết sự tồn tại của ngươi. Vậy người nào có thể tham gia trận thi đấu săn bắn lớn đều giao cho Dương đại nhân tới quyết định.
- Dương đại nhân tuy rằng có thể nói quyền khuynh triều đình và bách tính, nhưng nếu như có mấy vị hoàng tử nhúng tay vào, vậy muốn một số người biến mất cũng là chuyện rất đơn giản. Tin tưởng Dương đại nhân cũng sẽ không tận lực quan tâm tới chuyện của ngươi.
Hắn nói Dương đại nhân đương nhiên là nghị sự trưởng đương triều Dương Bách.
Lăng Hàn kỳ quái, nói:
- Ta cũng chưa từng thấy qua bất kỳ một hoàng tử nào, tại sao phải có hoàng tử nhằm vào ta?
Lẽ nào cái danh xưng Hồng Thiên Bộ thứ hai này của hắnđã kích thích mấy hoàng tử nào đó sao?
Nói thật, hắn cũng không thích danh hiệu Hồng Thiên Bộ thứ hai. Hắn chính là hắn, không cần ai tới thay mình nâng cao danh tiếng.
Hơn nữa, hắn tin tưởng chính mình nhất định có thể vượt qua Hồng Thiên Bộ.
Hiên Viên Định Quốc lắc đầu, nói:
- Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, cho nên ta lại đi thăm dò một chút, mới biết được, phía sau chuyện này còn có một người.
- Ai?
- Phong Nhược Tiên.
Dựa vào, lại là nữ nhân này?
Lăng Hàn sửng sốt. Hắn đối với Phong Nhược Tiên không có nợ nần bất kỳ điều gì. Nhưng đối phương thì hay rồi, lấy oán trả ơn, kéo chân sau của hắn.
Hắn có kích động muốn đánh người. Nữ nhân này cũng thật là ác tâm, chỉ biết giả vờ thanh thuần.
- Lăng Hàn, ngươi cùng Phong Nhược Tiên không phải cùng từ Hổ Cứ Thành đi ra sao, làm sao có thể kết thù?
Hiên Viên Định Quốc hỏi.