Một tầng bảy ở trước mặt chuẩn Thiên Tôn nói bốc nói phét, nói có thể đi qua mười chiêu, kết quả lại thực để cho hắn thực hiện, vậy hắn là chuẩn Thiên Tôn về sau còn có mặt mũi làm người sao?
Không thể trốn, phải chọi cứng, trấn giết Lăng Hàn.
Hà Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, trên hai tay quấn quanh vầng sáng màu xanh, tản ra uy áp vượt xa Tiên Vương cảnh, nhấn về phía Lăng Hàn.
Lần này đối oanh, long trời lở đất.
Đám người A Mục, Đỗ Thập Nhất đều thất sắc, bọn hắn tự nghĩ, nếu như đổi thành mình đi đón một kích của Lăng Hàn hoặc Hà Vũ Phong, như vậy chỉ có bị trọng thương, đối sách duy nhất là tránh đi, chọi cứng đó là cùng mình gây khó dễ.
Mà Hà Vũ Phong cường đại như vậy cũng hợp tình lý, Lăng Hàn lại dựa vào cái gì ngưu bức như vậy?
Không thể tưởng tượng nổi, không có thể nghĩ, không thể tiếp nhận!
Ngay cả Lâm Phiêu Tuyết cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong nội tâm càng âm thầm gật đầu, Lăng Hàn có thể oanh ra một kích như vậy, thật sự là không phụ lòng hắn thả ra hào ngôn.
Thất phu giận dữ, còn có thể máu tươi năm bước!
Oanh, hai đại cường giả đánh ra công kích cuối cùng va chạm, tạo thành nổ lớn siêu việt quy tắc, Lâm Phiêu Tuyết vội vàng ra tay, đè xuống từng đạo dư ba, nếu không để cho những dư ba này tùy ý cuồng ngược, không biết có bao nhiêu người sẽ bị ảnh hướng đến, đại bộ phận khẳng định chỉ có một con đường chết.
Lực lượng khủng bố chấn động, mặc dù có Lâm Phiêu Tuyết hóa giải đại bộ phận trùng kích, nhưng còn có một ít gợn sóng vẫn tràn ra, để cho không ít người thổ huyết, gãy xương, bọn họ đều run sợ, ngay cả một đạo dư ba nho nhỏ cũng như thế, như vậy ở trong chiến đấu sẽ bị trùng kích kinh khủng bực nào?
Bụi mù tán đi, chỉ thấy Lăng Hàn còn đứng tại nguyên chỗ, chẳng những cánh tay phải tạc hủy, chỉ còn lại có từng chồng bạch cốt, ngay cả nửa người trên cũng không có huyết nhục, chỉ còn lại có một bộ xương. Nhưng hắn y nguyên đứng được, trong hai mắt tản ra chiến ý trùng thiên, như một thanh tuyệt thế thần kiếm ra khỏi vỏ.
Lại nhìn Hà Vũ Phong, hắn còn bảo trì tư thế tay phải đưa ra, tình huống tốt hơn Lăng Hàn nhiều lắm, quần áo chỉnh tề, cơ hồ không có thụ thương gì, chỉ có trung tâm tay phải phá một lỗ hổng, chảy ra máu tươi.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người ai cũng khiếp sợ đến da đầu run lên.
Hà Vũ Phong bị thương.
Hà Vũ Phong rõ ràng bị thương!
Một chuẩn Thiên Tôn, thời điểm giao đấu với Tiên Vương tầng bảy, rõ ràng bị đối thủ làm bị thương, chảy máu.
Trời ạ!
Mọi người sẽ không quản Lăng Hàn bị thương nặng như thế nào, bỏ ra bao nhiêu đại giá, bọn hắn chỉ biết một vị chuẩn Thiên Tôn bị Tiên Vương tầng bảy đả thương.
Đây là kỳ tích trước nay chưa có, đây là ai cũng không dám nghĩ!
Lăng Hàn chính là người sáng tạo kỳ tích, mà Hà Vũ Phong? Nhất định sẽ trở thành chú giải vĩnh viễn, nương theo cuộc đời của hắn, về sau ai muốn nói lên Lăng Hàn, đều mang Hà Vũ Phong ra so sánht, lấy hắn tới phụ trợ Lăng Hàn yêu nghiệt.
Cái này là thất phu chi nộ của Lăng Hàn!
Ngưu bức, giận dữ có thể làm cho chuẩn Thiên Tôn gặp huyết, còn có tầng bảy thứ hai có thể làm được sao?
Thiên Sinh? Không được, hắn nhiều lắm chính là bảo vệ mình không chết.
Đỗ Thập Nhất, A Mục, Tàn Nguyệt?
Có lẽ hiện tại bọn hắn bộc phát tuyệt chiêu, có thể đổi đến một giọt huyết của chuẩn Thiên Tôn, nhưng thời điểm bọn hắn vẫn là tầng bảy, đây chỉ là nằm mơ.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, huyết nhục trên người đang bằng tốc độ kinh người sống lại, sở dĩ hắn sẽ thảm như vậy, kỳ thật hơn nữa là hai môn Thiên Tôn Bảo thuật trong cơ thể xung đột, thuộc về tự thương hại, cái này khôi phục liền nhanh. Hiện tại Bất Diệt Thiên Kinh lưu chuyển, hơn nữa Lăng Hàn lại có năng lượng Hư Tử quán thể, tốc độ khôi phục tự nhiên cực nhanh.
- Hà đại nhân, thụ giáo!
Hắn ôm quyền.
Tuy Lăng Hàn nói rất khách khí, nhưng Hà Vũ Phong lại chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.
Hắn biết rõ, mình sẽ trở thành trò cười cả đời, để phụ trợ Lăng Hàn yêu nghiệt.
Hai mắt hắn lửa giận, sát ý sôi trào, hắn muốn giết Lăng Hàn, tuyệt đối không cho phép đối phương còn sống ly khai, đến lúc đó người khác vừa nhìn thấy Lăng Hàn, sẽ nói lên hành động vĩ đại hôm nay, sau đó lấy hắn ra hung hăng giẫm lên mấy cước.
Tuyệt đối không được, hắn nhất định sẽ trở thành Thiên Tôn, sao có thể mang theo sỉ nhục như vậy?
Chết!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay bắn ra thanh quang, trấn áp về phía Lăng Hàn.
Tuy Lăng Hàn yêu nghiệt, chẳng những cùng chuẩn Thiên Tôn khí lực va chạm mười chiêu, thậm chí còn đả thương chuẩn Thiên Tôn, nhưng sau mười chiêu, hắn cũng đã nỏ mạnh hết đà, làm sao chống đỡ được một vị chuẩn Thiên Tôn ôm hận phản kích?
Mà Lăng Hàn lại không loạn chút nào, chỉ nhàn nhạt nhìn đối phương.
- Hà Vũ Phong, ngươi quá đáng rồi!
Lâm Phiêu Tuyết ra tay, cánh tay ngọc dãn nhẹ, mười ngón như hái hoa, nhìn như không mang theo một tia nóng tính, uy lực lại vô cùng lớn, bành, đơn giản liền chấn Hà Vũ Phong trở về.
Tuy hai người đều là chuẩn Thiên Tôn, nhưng Hà Vũ Phong mới vừa vặn bước vào cảnh giới này, còn Lâm Phiêu Tuyết có khả năng sắp đi ra bước tiếp theo, thực lực sai biệt thật lớn.
Hà Vũ Phong liền lui trên trăm bước mới đứng vững bước chân, mặt mũi hắn tràn đầy đỏ thẫm, một là bị Lâm Phiêu Tuyết kích thương, hai là giận.
Chuẩn Thiên Tôn muốn giết một tầng bảy nho nhỏ, có khó khăn như thế sao?
- Ngươi thật muốn vì tiểu tử này đắc tội Hà gia ta sao?
Vẻ mặt của Hà Vũ Phong uy nghiêm nói.
Nghe được câu này, đám người Đỗ Thập Nhất ai cũng lắc đầu.
Hà Vũ Phong nói như vậy, chính là đang lấy lão tử Hà Vinh hắn tới dọa người.
Bọn hắn ai không phải tuyệt đỉnh thiên tài, bản thân cường đại mới là căn bản, mới là kiêu ngạo, mới là lực lượng, mà Hà Vũ Phong lại chuyển lão tử ra, này kỳ thật là kinh sợ rồi.
Cái này tự nhiên để cho bọn hắn xem thường, lập tức đẩy Hà Vũ Phong xuống dưới bọn hắn một bậc.
Khuôn mặt của Lâm Phiêu Tuyết bình tĩnh, da trắng hơn tuyết, tựa hồ không hề nóng tính. Nàng nhìn Hà Vũ Phong, ánh mắt có chút cổ quái, giống như tràn đầy đáng thương.
- Không muốn chọc Hà gia ta, lập tức ly khai!
Hà Vũ Phong chỉ vào cửa ra vào nói.
- Ai, thật sự là tiểu tử ngốc.
Một thanh âm ung dung vang lên.
- Đại huynh đệ!
Đại Hắc Cẩu lập tức nhảy cẫng lên, đó là Hắc Lư.
Hắc Lư chậm rì rì đi đến, nó giống như Hắc Cẩu, đem hai chân trước chắp ở sau lưng, nâng cao một cái bụng tròn vo, một bộ hèn mọn bỉ ổi không thua Đại Hắc Cẩu bao nhiêu.