Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là người cuối cùng.

Lăng Hàn cảm thán, không có người nào là đồ ngốc, nhất là người có thể bị đưa tới nơi đây, từng người đều là thiên tài trong gia tộc hoặc tông môn, đều là người thông minh tuyệt đỉnh.

Hắn chín trận chiến chín thắng, mặc dù đều là thắng “gian nan” nhưng vẫn có người khám phá.

Giả heo ăn thịt hổ, cố ý gài bẫy.

- Cũng chỉ có một người?

Lăng Hàn cố ý nhìn bốn phía, nói:

- Ta không ngại cho các ngươi tiến lên, năm người đi, cùng tiến lên, thế nào?

Không người trả lời.

- Mười người?

Lăng Hàn lại nới lỏng điều kiện:

- Một mình ta đánh mười người, thua các ngươi lưu bảo vật lại, thắng thì mang Thiên Văn ngọc đi.

Lập tức có mấy người kích động, nhưng cuối cùng không ai đáp lại.

Ai, thật sự là một đám hèn nhát, đã bị dọa sợ.

- Mười người cũng không dám, ta thật sự xem trọng các ngươi!

Lăng Hàn lắc đầu, vẻ mặt đầy trào phúng.

Nhìn hắn phách lối như vậy, đám người kia rất tức giận, người Huyền Bắc quốc hưng phấn khó hiểu, đúng là tăng thêm mặt mũi.

Đế đô song kiêu, quả nhiên không phải gọi không.

Hồng Thiên Bộ đi cũng không có quan hệ, bọn họ còn có Lăng Hàn, có thể quét ngang cùng giai.

Nét mặt của Mã hoàng hậu, các vị hậu phi vào Đại hoàng tử lại không vui, bọn họ kết thù lớn với Lăng Hàn, tự nhiên không muốn thấy Lăng Hàn uy phong bát diện như thế.

Ai thay Huyền Bắc quốc vãn hồi tôn nghiêm đều tốt, tuyệt đối không thể là Lăng Hàn, nếu là hắn, còn không bằng mất mặt.

- Tiểu tử, ngươi còn chưa thắng ta!

Chư Sâm từ tốn nói, hắn tràn ngập lòng tin vào mình, nếu như Lăng Hàn biểu hiện thực lực như vừa rồi, hắn nắm chắc phần thắng rất lớn.

Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, Chư Sâm cầm một gốc tiên dược nhất tinh ra, hắn rất hài lòng, chờ sau khi bước vào Tiên đồ, hắn sẽ bắt đầu luyện chế Tiên Đan, tự nhiên cần tiên dược làm nguyên liệu chủ yếu.

- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng!

- Nhưng mà vận khí tốt thắng thảm mà thôi, có cái gì mà đắc ý?

- Chư huynh xuất thủ, ngươi thua không nghi ngờ.

Đám người bên ngoài kêu to, bọn họ vốn không có giao tình với nhau, nhưng bây giờ lại cùng chung mối thù.

Chư Sâm tràn ngập lòng tin, nhanh chân đi về phía Lăng Hàn, oanh, trên người hắn tỏa ra hỏa diễm ngập trời giống như thiên hỏa.

A?

Lăng Hàn sửng sốt một chút, nếu lấy niệm lực câu thông năng lượng tầng thứ cao, như vậy chỉ có thể quấn quanh trên tay chân, nhiều lắm là mở ra khiếu huyệt, có thể phát bí lực trong khiếu huyệt, cả người sẽ biến thành con nhím.

Hiện tại Chư Sâm lại khác biệt, hắn bị ngọn lửa bao vây, lại là không có dấu hiệu bị thương.

Hắn giật mình, Chư Sâm là Tiên Thiên thần thể.

- Hỏa diễm thần thông thuật.

Lăng Hàn cười nói.

Chư Sâm ngạo nghễ:

- Ta chính là thần thể bát lưu!

Đừng nhìn chỉ là bát lưu, nhưng Tiên Thiên thần thể cực kỳ mạnh mẽ, cho dù thần thể cửu lưu xuất thế cũng sẽ kinh động thiên địa, tiếng sấm cuồn cuộn, Tiên Thiên thần thể bát lưu khẳng định sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Khó trách hắn biết rất rõ ràng Lăng Hàn là giả heo ăn thịt hổ nhưng vẫn dám khiêu chiến.

Tiên Thiên thần thể, bình thường sẽ mạnh hơn người khác một mảng lớn.

Lăng Hàn tươi cười:

- Tiên Thiên thần thể thì thế nào, ta dùng một quyền là có thể đánh bại!

- Phách lối!

Chư Sâm cười lạnh một tiếng, thả người lao tới, hắn như hỏa thần giáng lâm.

Lăng Hàn làm thật, oanh, chu thiên đại huyệt cùng nhau phát sáng, tại tạo thành màn sáng quanh người hắn, sau đó đấm một quyền về phía Chư Sâm.

Hắn hiện tại rất mạnh, đều vận dụng một môn thần thông, còn cần dùng kỹ pháp khác hay sao?

Hỏa diễm thiêu đốt cũng không thể phá nổi màn sáng tinh thần, một quyền của Lăng Hàn bộc phát uy thế không gì cản nổi, lực lượng kinh khủng sôi trào, ầm, nó giống như ngọn núi lớn nghiền ép, oanh phá phòng ngự của Chư Sâm, đánh vào lồng ngực của hắn.

Sau đó, Chư Sâm liền bị đánh bay ra ngoài.

- A!

Chư Sâm gào lên, thân ở giữa không trung nhưng khí tức trong cơ thể sôi trào, uy áp Tiên đạo đè ép phàm nhân.

Hắn thả áp chế tu vi, lại trở thành cường giả Trúc Thiên Cơ.

Quá ghê tởm, một thổ dân lạc hậu lại dùng một quyền đánh bay hắn.

Mất mặt, thật mất thể diện!

Toàn trường, hoàn toàn yên tĩnh.

Mặc dù mọi người đều đã đoán được, Lăng Hàn trước vẫn hãm hại người, cố ý làm ra dáng vẻ đánh khó phân thắng bại với đối thủ, mục đích chính là lừa gạt người ta đánh cược với hắn, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, một khi toàn lực bộc phát, Lăng Hàn lại mạnh đến như thế.

Tiên Thiên thần thể bát lưu, hơn nữa còn trong tình huống dùng thần thông, không ngờ lại dùng một quyền đánh bay.

Nếu như Chư Sâm không có kịp thời phóng thích tu vi Trúc Cơ, một quyền này đủ đánh hắn gần chết.

Quá mạnh.

Tại sao có Tầm Bí cảnh cường đại như thế?

Nếu như Lăng Hàn lại bước vào Tiên đồ, hắn sẽ mạnh thế nào?

Đúng vậy, rất nhiều thiên tài sau khi vượt qua Tiên môn lại không khác gì người thường, nhưng cũng có rất nhiều thiên tài bảo trì tiêu chuẩn như thế, tiếp tục yêu nghiệt. Với tiêu chuẩn của Lăng Hàn hiện tại, thời điểm vượt qua Tiên môn yếu đi một chút, cây cao trăm mét bị chém mất một nửa vẫn cao hơn cây chỉ cao mười mét một mảng lớn.

Dạng yêu nghiệt này... Nghĩ lại cũng thật đáng sợ.

Chém đi, trừ hậu hoạn.

Trong lúc nhất thời, tất cả người đến từ bên ngoài động sát ý, đều nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.

Bích Tiêu công chúa khẩn trương, mặc dù chiến lực của nàng bất phàm, nàng nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản một hai người cùng giai, sau khi bước vào Tiên đồ, chênh lệch giữa thiên tài với nhau sẽ thu nhỏ, lại nói, những người đên từ bên ngoài là hạng xoàng xĩnh hay sao?

Đại hoàng tử mỉm cười, bọn họ không tiện ra tay với Lăng Hàn, nhưng không có quy định, người khác xuất thủ với Lăng Hàn, bọn họ còn cần xuất thủ hóa giải.

Chết đi, thiên tài như vậy chỉ cướp danh tiếng của bọn họ.

Bọn họ cũng không quan tâm, ngược lại lão tử là Hóa Linh Chân Quân, chẳng lẽ Huyền Bắc quốc cần một cái Tầm Bí cảnh chống đỡ thể diện hay sao?

Lăng Hàn đứng ngạo nghễ, trên mặt nở nụ cười nhạt, hắn thập phần thong dong và tự tin.

Hắn không phải có lòng tin vào thực lực của mình, mà là tin tưởng Trần Phong Viêm tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài giương oai tại đế đô, huống chi còn là tiểu thúc của mình!

Quả nhiên, đại trận đế đô phát động, một bóng người đứng trong ánh sáng xuất hiện, nói:

- Võ giả Tiên đồ không được phép xuất thủ với phàm nhân, người vi phạm, chém!

Tiếng nói không cao nhưng mang theo bá khí, thiên địa cũng phải nghe theo lệnh hắn.

Chư Sâm vốn muốn xuất thủ, hắn cũng áp chế sát ý của mình.

Bóng người quá cường đại, trái tim của hắn đập nhanh.

Trận linh?

Không, không có đơn giản như vậy, có lẽ trận linh kết hợp với ý niệm của Hóa Linh Chân Quân.

- Bái kiến Trần Chân quân!

Đám người đến từ bên ngoài chấp tay chào, vẻ mặt nghiêm túc.

Hóa Linh Chân Quân, đặt trong tinh không cũng là đại năng, ai dám bất kính?

Cũng không như đám người Mã hoàng hậu, là người phụ thuộc Trần Phong Viêm, mà là một vị Chân Quân hiển hóa ý niệm xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bóng người giơ tay lên, nói:

- Các ngươi đến tìm kiếm cơ duyên, trẫm có lòng dạ bao dung thiên hạ, sẽ không làm gì các ngươi, nhưng nếu tổn thương con dân của trẫm, trẫm sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

- Đúng.

Khách đến từ bên ngoài tuân theo, không ai dám mạnh miệng đối nghịch với một vị Hóa Linh Chân Quân, đó chính là muốn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK