- Đi thôi.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, hiện tại vấn đề đã không phải bí mật chiến giáp chiến binh của Huyền Nghịch vị diện, mà là bọn họ rốt cuộc phải làm sao mới có thể rời đi, bằng không chỉ ngàn năm mà thôi, bọn họ liền chết.
Cả đám tiếp tục tiến lên, lần này bọn họ tỉ mỉ lưu ý tiếng bước chân biến hóa, đừng vạn nhất bị người đánh trộm, sức chiến đấu của chiến binh cực kỳ kinh người, hơn nữa nói không chắc còn có càng mạnh hơn.
Đi hơn nửa canh giờ, bọn họ đều dừng bước, bởi vì bọn họ nghe được, trong hồi âm có thêm một tiếng bước chân.
Bọn họ dừng lại, đùng đùng đùng, tiếng bước chân đang cấp tốc áp sát, nhanh hơn bộ chiến binh trước kia.
Đây là một bộ chiến binh hoàn toàn khác nhau sao?
Bọn họ quay đầu lại xem, nơi này quá tối tăm, tầm nhìn cực tệ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đồ vật ngoài ba trượng.
Một lúc sau, một bóng người xuất hiện.
Kháo, làm sao là một người!
Cái này không phải chiến binh, mà là một Ác Ma tộc, đầu mọc một sừng, chính là cao thủ mạnh nhất của Bạo Vũ Gia Tộc.
Hắn có chút thảm bại, trên người còn mang theo tổn thương, trên mặt che kín lệ khí hung ác.
Trước bị Thánh Lộc truy sát, tuy hắn lấy ra át chủ bài tiến hành liều mạng, nhưng vẫn không địch lại, người cùng một chỗ tới toàn bộ bị nuốt sống, chỉ có hắn may mắn trốn chạy một mạng, cái này là bởi vì hắn tiến vào Thánh Sơn, bằng không chắc chắn phải chết.
Hắn chuyển hận thù này đến trên thân đám người Lăng Hàn, cũng biết sự tình thung lũng, liền một đường đuổi lại đây, tuy không có đuổi theo đám người Lăng Hàn, lại phát hiện cửa động mở ra, liền theo đuôi.
Cho đến lúc này, hắn mới rốt cục đuổi theo.
- Đều quỳ xuống cho ta!
Hắn lạnh lùng quát, tộc nhân mang ra toàn bộ chết hết, hắn vừa đau lòng lại phẫn nộ, nhưng căn bản không dám tìm con Thánh Lộc kia liều mạng, không thể làm gì khác hơn là tìm đám người Lăng Hàn trút giận.
- Độc Giác Thú, ngươi không chỉ vóc người xấu xí, nói chuyện cũng thúi a.
Lăng Hàn xem thường nói.
Vân Hà tiên tử mọi người vừa nghe, đều cảm thấy buồn cười, bởi vì Lăng Hàn cũng dài hai cái sừng, người ta là Độc Giác Thú, ngươi là Song Giác Thú? Cái này không phải chó chê mèo nhiều lông sao?
- Lắm lời!
Ác Ma tộc một sừng hừ một tiếng, tay phải thò ra liền vỗ tới đám người Hổ Nữu, hắn biết Lăng Hàn rất quái lạ, tuy sức chiến đấu rất thấp, nhưng thể phách đủ để chịu đựng công kích của hắn, bởi vậy, hắn muốn trước tiên bắt đám người Hổ Nữu.
- Khốn nạn!
Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lẽo, xoạt, lấy ra Tiên Ma Kiếm, chỉ thấy một đạo hàn quang lướt qua, một cánh tay đã múa không mà lên, nặng nề rơi xuống đất.
Cánh tay này... Là của Ác Ma tộc độc giác kia.
Người này gọi Bạo Vũ Anh, hắn ngơ ngác nhìn tay cụt của mình, lại nhìn kiếm trong tay Lăng Hàn, trên mặt tràn ngập khó mà tin nổi.
Đệt!
Bạo Vũ Kiếm Anh là tu vi gì?
Bát Liên Nhất Diệp!
Hắn ở Trảm Trần tu đến hoàn mỹ, mà thời điểm ở Phân Hồn được kỳ ngộ, từng ăn một viên Tiên quả, đó là một tên Thập Bát Liên Tổ Vương ở trong lúc ác chiến rơi xuống tinh huyết, bị một cây tiên dược hấp thu, mới dị biến sinh ra trái cây, hiệu quả kinh người, giúp hắn tu ra đạo Phân Hồn thứ năm.
Vì lẽ đó Bát Liên Nhất Diệp của hắn mạnh mẽ hơn Đế giả cùng cấp khác rất nhiều, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất hắn có thể ở trong tay con Thánh Lộc kia sống sót.
Nhưng mà, Lăng Hàn một kiếm chém xuống cánh tay của hắn!
Xác thực kiếm này đủ sắc bén, để lực lượng hộ thể của hắn thùng rỗng kêu to, nhưng quan trọng nhất vẫn là sức chiến đấu của bản thân Lăng Hàn so với trước không biết tăng lên bao nhiêu lần, nếu không, hắn lại không ngốc, sớm biết Lăng Hàn nắm giữ một Tổ Khí, làm sao sẽ đâm đầu lên.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Bị ngươi bắt nạt một hồi, cũng nên đến phiên ta phản kích.
Bạo Vũ Kiếm Anh chỉ cảm thấy tê cả da đầu, vừa mới qua mấy ngày, mà tuy trong sông ngầm có thời gian chảy gia tốc, tương đương với phòng tu luyện thời gian, nhưng chỉ có thể nhằm vào thần hồn, thân thể hầu như sẽ không có biến hóa gì.
Vậy thì để một người Lục Liên Ngũ Diệp có thể trở nên mạnh như thế?
- Ngươi không phải Lục Liên!
Hắn cuối cùng kinh hô.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, hắn tu luyện Khi Thiên Thuật, muốn để người cho rằng hắn là tu vi gì chính là tu vi ấy, chỉ cần không chủ động hiển lộ hoa sen trên trán, ai biết hắn là cảnh giới gì?
Hắn không muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đối phương, chỉ rung Tiên Ma Kiếm lên, đằng đằng sát khí.
Cả người Bạo Vũ Kiếm Anh run rẩy, hắn linh cảm đến đại sự không ổn:
- Ngươi là chém xuống tu vi trùng tu?
Tuy hắn không tin tưởng Lăng Hàn hiện tại là Lục Liên, mà là Thất Liên Cửu Diệp hoặc Bát Liên, nếu không thì, chỉ là Lục Liên một kiếm chém xuống cánh tay của Bát Liên, nghĩ như thế nào cũng là chuyện không thể nào.
Mà chém tu vi trùng tu, tự nhiên không cần lại đi bí cảnh gì, ở dưới thời gian chảy gia tốc liền hoàn thành đột phá liền có thể miễn cưỡng giải thích được.
- Cuối cùng cũng coi như không phải ngốc về đến nhà.
Lăng Hàn cười cợt, thân hình giết ra, Tiên Ma Kiếm tỏa ra hàn quang, rọi sáng khu vực tối tăm này.
Bạo Vũ Kiếm Anh cắn răng một cái, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Hắn không dám đánh với Lăng Hàn, tay cụt truyền đến đau đớn kịch liệt, hơn nữa có một luồng lực lượng đáng sợ mài ép vết thương của hắn, ngăn cản khép lại, nếu không thì, cường giả Bát Liên muốn một lần nữa sinh ra một cánh tay không phải đơn giản sao.
Lăng Hàn triển khai Hư Linh Không Gian, đuổi theo Bạo Vũ Kiếm Anh, ong ong ong, hắn thân hóa ngàn vạn, không chỗ không có.
Theo tu vi tăng vụt, hắn nắm giữ ở Hư Linh Không Gian cũng tăng lên trên diện rộng, hơn nữa còn bù đắp quy tắc hai giới, vượt xa thời điểm chín Phân Hồn của hắn ở Tiên Vực.
Lăng Hàn hét dài một tiếng, Tiên Ma Kiếm chém ra, trấn áp thô bạo.
Bạo Vũ Kiếm Anh căn bản không dám tiêp xúc phong mang, kia là Tổ Khí a, dù cho chỉ có sắc bén của Tổ Khí cũng cực kỳ đáng sợ, tùy ý một đạo kiếm khí liền có thể cắt ra làn da của hắn, để hắn da tróc thịt bong.
Hắn dùng hết tất cả thủ đoạn, chỉ vì đào mạng.