Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi chín cái mắt trận toàn bộ mở ra, môn hộ dẫn tới trung tâm sẽ mở ra, vậy bên trong liền có Hóa Nguyên Quy Nhất Quả, còn có võ đạo tâm đắc mà Hà Phong Tiên Vương lưu lại, bởi vậy, ở lại chỗ này cũng không chịu thiệt, ngược lại, còn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lưu Hào lưu lại, hắn ngồi ở trên bia đá, mọi người thử nghiệm rời đi, quả nhiên, tuy bọn họ đi ra khoảng cách rất xa, nhưng bia đá vẫn như cũ phát ra cột sáng ngút trời, không có dấu hiệu ảm diệt chút nào.

Chí ít Liễu Vũ Phi ở điểm này không có nói sai.

Đám người Lăng Hàn vẫn thử một hồi, muốn trực tiếp từ nơi này đi về khu vực bên cạnh, nhưng không được, nhìn như có thể trực tiếp thông qua, nhưng có bức tường vô hình ngăn cách, ngay cả Ngự Hư Tiên Vương cùng Đại Hắc Cẩu cũng không cách nào xông qua.

Đây là thủ đoạn vượt qua Tiên Vương, mà cái này cũng không có để mọi người thất vọng, trái lại càng tràn ngập kỳ vọng.

Hà Phong Tiên Vương càng mạnh, hắn lưu lại đồ vật liền càng quý giá.

Bọn họ đi ra khu vực này, bởi vì không có Nhân Quang ngăn trở, tốc độ tiến lên của bọn họ rất nhanh, chừng nửa canh giờ liền rời khu vực này.

Hiện tại có hai lựa chọn, tiến vào khu vực bên trái hay bên phải?

- Theo thuận kim đồng hồ.

Liễu Vũ Phi nói.

Tất cả mọi người nghe theo, chí ít đối phương đã chứng minh, nàng hiểu rõ tình huống nơi này vượt xa những người khác. Đương nhiên, không có một người sẽ hoàn toàn tin tưởng Liễu Vũ Phi, nhưng nên có tâm phòng bị người, huống chi song phương căn bản không thể nói là hiểu rõ.

Bọn họ thuận kim đồng hồ mà đi, tiến vào khu vực thứ hai.

Nơi này tràn ngập ngăn trở, cường phong dật động, hai mắt nhìn đi, từng vòng xoáy xoay tròn, nơi trung tâm lại có phù văn nhấp nháy.

- Đi.

Bọn họ đạp bước vào trong đó, hô, một cơn gió thổi tới, ngoại trừ Ngự Hư Tiên Vương cùng Đại Hắc Cẩu, những người khác đều bị thổi bay lên, bay về phía sau.

Oành oành oành, tất cả mọi người ngã quăng một chỗ.

Ngự Hư Tiên Vương cùng Đại Hắc Cẩu đều ở quanh người đẩy lên một tầng quang thuẫn, kịch liệt đối kháng, có vẻ cực kỳ thong dong.

Mọi người lần thứ hai tiến vào khu vực này, lần này bọn họ đều vận chuyển quy tắc, đối kháng cuồng phong.

Lúc này thực sự là bát Tiên quá hải, tất cả lộ rõ thần thông.

Tiên Vương am hiểu Thổ hệ quy tắc dễ nhất, trực tiếp để cho mình trở nên vô cùng nặng, cuồng phong thổi bất động, mà người tu những quy tắc khác liền không xong, chỉ có thể kích phát quy tắc đối kháng cuồng phong.

Cái này không thể nghi ngờ sẽ tiêu hao nguyên lực nhanh hơn, nhưng là chuyện không có biện pháp.

Bọn họ ra sức đi tới, cũng còn tốt, tuy gió lốc nơi này lớn đến kinh người, nhưng không có như dày như Nhân Quang, bằng không thật là nửa bước khó đi.

Hô, phía trước có một đoàn gió cỡ lớn bay lại đây.

Đoàn gió lốc này vô cùng lớn, chỉ là đường kính phong nhãn cũng mấy trăm trượng, viên phù văn ở giữa như ẩn như hiện, toả ra khí tức đáng sợ.

Mọi người muốn tránh, nhưng bọn họ ở trong cuồng phong tốc độ vốn rất chậm, mà đoàn gió lốc kia lại cực nhanh, khu vực lại rộng, thì làm sao có khả năng tách ra được?

Ào ào ào, ngay cả Tiên Vương tầng chín thì đã làm sao, cũng bị cuốn lên, sau đó xoạt xoạt xoạt quăng đi ra ngoài, không ai không rơi rất xa.

Ngự Hư Tiên Vương cùng Đại Hắc Cẩu còn tốt, lập tức ổn định bước chân, nhưng những người khác thì không được, bị gió thổi, không ai không trực tiếp bay ra khu vực này.

Nhìn thấy tình hình này, Ngự Hư Tiên Vương cùng Đại Hắc Cẩu cũng lui ra, chỉ là hai người bọn họ khẳng định không đủ để kích hoạt mắt trận, dù đi tới phần cuối cũng toi công.

- Không hổ là nhân vật có thể xung kích Thiên Tôn.

Ngự Hư Tiên Vương cũng không thể không viết một chữ phục.

- Hắn hẳn không phải Tiên Vương tầng chín, mà là chuẩn Thiên Tôn, vừa nãy bản tọa thật giống như bị hơn mười Tiên Vương tầng chín đồng thời công kích, dưới chân mới sẽ không vững.

- Xem ra, khinh xuất là không xong rồi.

Ngay cả Ngự Hư Tiên Vương cũng nói như vậy, vậy cắm đầu tiến lên hiển nhiên là hành vi ngu xuẩn.

- Ngõa Lý, có thể tính toán ra một con đường an toàn không?

Tất cả mọi người nhìn về phía Ngõa Lý, ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng phải cúi đầu.

Ngõa Lý nhìn về phía trước, hai mắt không ngừng chớp nháy, hiển nhiên đang tiến hành tính toán, nhưng qua nửa ngày sau, hắn mới lắc đầu:

- Không có quy luật có thể theo.

Chuyện này làm sao chơi, ngay cả Ngõa Lý cũng không có cách nào, lẽ nào chỉ có thể dựa vào đoán mò sao?

- Không thể không có cách được!

Liễu Vũ Phi không cam lòng nói, vì di tích cổ này, nàng bỏ vô số tâm huyết, muốn nói đi một chuyến tay không, nàng sao sẵn lòng.

- Ha ha, biện pháp đương nhiên là có.

Một thanh âm đột nhiên ở phía sau bọn họ vang lên.

Mọi người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy phía sau bọn họ đột nhiên thêm ra một Tiên Vương tầng chín, nhìn dáng dấp là một nam tử trung niên, khí vũ bất phàm.

Rất bình thường, có thể trở thành Tiên Vương tầng chín chí ít cũng là Đế giả, tự nhiên khí thế kinh người.

Sắc mặt của Liễu Vũ Phi lập tức kinh biến, nàng nhận ra người kia là ai, Hà Nhuận Hải, hơn 70 vạn năm qua nàng liên tục ở cùng đối phương, đầu tiên là lấy bái sư làm danh, sau đó lại chơi trò mập mờ, xen vào giữa tình nhân cùng ái đồ, quan hệ không cách nào nói cho người ngoài.

- Các hạ là ai?

Ngự Hư Tiên Vương chắp tay, nhìn đối phương hỏi thăm một chút.

Hà Nhuận Hải khẽ mỉm cười, cũng không có nhìn nhiều Liễu Vũ Phi, nói:

- Bản tọa Hà Nhuận Hải.

Cái gì?

Tất cả mọi người hơi kinh hãi, chủ nhân của di tích cổ này cũng họ Hà. Hơn nữa, tại sao Hà Nhuận Hải chỉ có một người? Muốn mở ra cửa lớn của di tích cổ, làm sao cũng phải cần mười mấy siêu cấp Đế Tinh a.

- Không sai, chủ nhân của di tích cổ này, chính là tổ tiên của bản tọa.

Hà Nhuận Hải cũng không ẩn giấu, mà thoải mái thừa nhận.


Quả nhiên.


Có điều, đầu tiên là một Liễu Vũ Phi hiểu rất rõ tình huống, hiện tại là một hậu nhân dòng chính của Hà Phong Tiên Vương, toàn bộ sự tình thật giống như trở nên càng thêm phức tạp.


Lúc này Hà Nhuận Hải mới nhìn về phía Liễu Vũ Phi:


- Đồ nhi, làm sao đi ra cũng không nói với sư phụ một tiếng?


Liễu Vũ Phi biến sắc, cuối cùng nở nụ cười xinh đẹp:


- Lão nhân gia ngài cả ngày vội vàng tu luyện, muốn cố gắng tiến lên một bước, đồ nhi sao dám quấy rầy sư phụ.


Hai người này là quan hệ thầy trò?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK