Lăng Hàn xuất ra một quyền, thế như chẻ tre.
Hai mươi lăm đạo thần binh bị đánh nát tất cả, một quyền của Lăng Hàn lại tấn công liên tục.
Tại sao có khả năng?
Nam tử trung niên cũng giống như Quan Tinh Hán, hắn lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.
Khốn kiếp, ta có hai mươi lăm đạo quy tắc lại không đánh lại hai mươi đạo quy tắc, còn có vương pháp không, còn có thiên lý sao?
Không đúng, ta chính là Thiên Đạo biến thành, không phải đại biểu cho thiên lý hay sao?
Oanh, Lăng Hàn xuất ra một quyền mang theo uy lực cực kỳ đáng sợ.
Nam tử trung niên nói muốn Lăng Hàn cản hắn trăm chiêu, đương nhiên không có khả năng né tránh, bởi vậy, hắn xuất một quyền đón đỡ, bởi vì không có thời gian tích lũy quy tắc, bởi vậy, một quyền này chỉ mang theo hai mươi đạo quy tắc.
Hai mươi đấu hai mươi, hắn hoàn toàn không lâm vào hạ phong.
Ách, bình thường là như thế, nhưng vấn đề là, Lăng Hàn không bình thường chút nào
Nếu là bình thường, nam tử trung niên có hai mươi lăm đạo quy tắc, tại saolaij bị đánh phá?
Hai nắm đấm va chạm, lực lượng quy tắc va chạm với nhau.
Nam tử trung niên kinh ngạc phát hiện, một quyền của Lăng Hàn có thể phá vỡ quy tắc của hắn!
Dù lực lượng của hắn còn mạnh hơn Lăng Hàn, ban đầu hắn còn đánh đối phương lui lại, nhưng Lăng Hàn đánh ra quy tắc lại hóa thành thần phong bao phủ lấy hắn.
Giờ phút này, cuối cùng hắn đã phát hiện nguyên nhân.
Mẹ nó, quy tắc thất tinh!
Chẳng trách mình có thể chiếm ưu thế lực lượng nhưng lại đánh thua, thì ra tiểu tử này lại có thể vận chuyển quy tắc thất tinh.
Bành!
Trước mặt hắn xuất hiện một tấm chắn ngăn cản quy tắc thần phong của Lăng Hàn.
Một kích này không phân cao thấp.
Tên nam tử không ra tay nữa, mà là thở dài, nói:
– Ngươi qua ải.
Vừa rồi hắn đỡ được một kích của Lăng Hàn nhưng hắn cũng dùng tới quy tắc thất tinh.
Lăng Hàn có thể vận dụng quy tắc thất tinh, như vậy tính là Lăng Hàn trâu bò, Giáo Chủ đã có thể làm được, đối phương đã mạnh đến mức nghịch thiên, nhưng hắn thì khác, hắn là người thủ quan, hắn phải làm theo quy tắc.
Hắn vận dụng quy tắc thất tinh, như vậy chỉ có thể đối phó Tôn Giả.
Lăng Hàn không phải Tôn Giả, hắn lại vận dụng quy tắc thất tinh, còn cần đánh nữa hay không?
Nam tử trung niên cực kỳ buồn bực, thật vất vả gặp được một người, mặc dù chỉ có thể chơi trăm chiêu nhưng cũng có thể giải buồn. Nhưng còn bây giờ thì sao, chỉ mấy chiêu mà thôi, chiến đấu đã kết thúc.
– Ngươi có thể thành Đế, nói không chừng chính là vạn cổ đệ nhất đế.
Hắn nói một câu, sau đó bóng người biến mất, trên mặt đất lại xuất hiện ba viên đế nguyên.
Vạn cổ đệ nhất đế sao?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn rất thích phong hào này.
Ân, đợi hắn thành Đế, hắn sẽ là vạn cổ đệ nhất đế.
Hắn đi tới và đưa bàn tay chạm vào, ba viên đế nguyên lập tức hóa thành khí thể tiến vào cơ thể của hắn.
Lập tức, thức hải của hắn vận chuyển, hắn bắt đầu thôi diễn con đường võ đạo của bản thân, bí mật của quy tắc lại hiện ra trước mặt của hắn.
Lăng Hàn không chút do dự, hắn lựa chọn tu luyện đạo quy tắc thất tinh lúc trước, sau đó hắn liều mạng nhớ.
Trước đó hắn nhớ kỹ đại khái một phần tư, hiện tại tranh thủ qua ải.
Chỉ qua một giây, bí mật của quy tắc đã biến mất.
Lần này hắn đã ghi nhớ một phần tư, gộp lại là một nửa.
Lăng Hàn bắt đầu toàn lực thôi diễn võ đạo bản thân, hắn không ngừng hiểu ra.
Sau gần nửa ngày, hiệu quả này cũng đã biến mất, đại biểu đế nguyên đã hết tác dụng.
Hắn đứng lên, đi ra khỏi cung điện.
A, lần này cũng là không nhìn thấy ba người Dương Dịch Hoàn.
Mặc kệ, tiếp tục đi tới đi.
Lăng Hàn phát động thân pháp, cấp tốc tiến lên.
Hắn ném lại khoảng cách xa xôi sau lưng, hắn không ngừng tìm hiểu quy tắc thất tinh, tranh thủ thời gian để tìm tiến bộ.
Sau khi thời gian trôi qua mười ngày, hắn nở nụ cười, hắn vung tay lên, quy tắc thất tinh lại xuất hiện, nhưng lần này đã có hai sợi quy tắc.
– Mấu chốt là, tốc độ vận chuyển quy tắc thất tinh của ta đã nhanh hơn gấp đôi.
Đây mới là điểm tuyệt nhất.
Đánh nhau cùng cấp với Giáo Chủ, một tia và hai tia quy tắc thất tinh không có khác biệt gì, ngược lại có thể nghiền ép quy tắc lục tinh, nhưng mà, tốc độ vận chuyển quy tắc thất tinh tăng lên gấp đôi, việc này có ý nghĩa khác biệt.
– Nếu như có thể khống chế tất cả quy tắc thất tinh, thời điểm ta vận chuyển sẽ có tốc độ giống như quy tắc lục tinh.
Như thế, hắn thật sự có thể xông pha trong cấp bậc Giáo Chủ, không người nào có thể đối địch với hắn.
Lại qua hai ngày sau đó, phía trước xuất hiện một cái mô đất rất lớn, hơn nữa còn tỏa ra lực áp bách rất mạnh.
Mô đất này có rất nhiều hang động, nhiều lít nha lít nhít, làm cho người ta phải sợ chính là, trong động có không ít con kiến đen kịt bò ra, mỗi một con đều lớn như con chó.
Cho nên, mô đất này chính là tổ kiến sao?
Lăng Hàn do dự, có nên xông vào hay không.
Trên Đế lộ không có địa phương vô dụng, cho nên, nơi này đã có một cái tổ kiến, hoặc là trở ngại hắn tiến lên, hoặc nó ẩn chứa cơ duyên.
Như thế, cho dù như thế nào Lăng Hàn cũng muốn xông vào một lần.
Hắn nhanh chân tiến lên tổ kiến.
Lúc đến gần trình độ nhất định, có thật nhiều con kiến lập tức ngừng lại, xúc tu của chúng dao động có quy luật, giống như đang giao lưu.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Tới đi!
Lúc này có hơn trăm con kiến xông về phía hắn, rầm rầm rầm, rõ ràng chỉ lớn như con chó nhưng chúng lại rất nặng.
Đừng nhìn những con kiến này đều là hung thú, cũng không có khai hóa trí tuệ, nhưng chúng thông qua xúc tu trao đổi với nhau, cũng sắp xếp rất trật tự, hơn một trăm con con kiến giống như một thể, phối hợp rất ăn ý.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn vận dụng sát khí xung kích, ông, niệm lực như thần phong phá vỡ thức hải của đám kiến.
Ba ba ba, chỉ trong nháy mắt có chí ít có bảy thành con kiến lật bụng, chúng đều chết ngay lập tức.
Nhưng còn hơn hai mươi con kiến rất hung hãn, chúng tiếp tục lao tới tấn công Lăng Hàn.
Bọn nó có thực lực Giáo Chủ bát tinh, cửu tinh, cho nên mới có thể ngăn cản sát khí xung kích mà không chết, thậm chí còn có thể tiếp tục tấn công.
– Đến chiến!
Lăng Hàn vung hai nắm đấm giết vào trong đàn kiến.
Hắn hiện tại rất mạnh, hoàn toàn không cần vận chuyển quy tắc thất tinh, Giáo Chủ cửu tinh bình thường không phải đối thủ của hắn, hắn xuất ra từng quyền đánh vào trong thân thể đám kiến, từng con kiến bị hắn đánh tan nát.
Chỉ qua vài phút sau, còn lại hơn hai mươi con kiến bị toàn diệt.
Nhưng mà hắn đã chọc vào tổ ong vò vẻ, có càng nhiều con kiến xông ra khỏi tổ và tấn công Lăng Hàn.
Cũng không phải lấy trăm mà tính, mà là lấy ngàn, lấy vạn mà tính.
Lăng Hàn không sợ, sát khí xung kích quét qua, đám kiến dưới Giáo Chủ ngũ tinh không có tư cách ngăn cản hắn, chỉ có thể bị miểu sát chết ngay tại chỗ.
Nhưng đàn kiến hung hãn không sợ chết, hơn nữa số lượng nhiều đến kinh ngạc, sau khi đánh một ngày một đêm, Lăng Hàn vẫn chưa tiến lên được một bước, ngược lại thần trí của hắn tiêu hao quá nhiều, dần dần có dấu hiệu chống đỡ hết nổi.
Khốn kiếp, các ngươi trâu bò.
Lăng Hàn quay người, hắn quyết định tạm tránh mũi nhọn, sau khi khôi phục trạng thái tốt nhất sẽ tới lần nữa.