- Ai vậy?
Lăng Hàn hỏi.
- Trần Đống.
Đại Hắc Cẩu nói:
- Bài danh tinh võng hơn ba trăm vị.
- Thấp như vậy?
Lăng Hàn cau mày.
- Ngươi cũng đừng xem thường người ta, hắn bài danh một trăm mười mấy trong Chú Đỉnh khu vực Tây Thiên vực đấy.
Đại Hắc Cẩu nói:
- Hiện tại người bài danh dưới ngươi còn nhận được thiếp mời của Đông Lâm đế tộc, cho nên những người không thu được thiếp mời có thể thông qua thực chiến để biết có xứng cầm thiếp mời của Đông Lâm đế tộc hay không.
- Tốt, đầu tiên cứ quật ngã Trần Đống đã.
Lăng Hàn cười nói.
- Nhường cho Cẩu gia, không, nhường cho Ngưu gia.
Đại Hắc Cẩu vô cùng phấn khởi.
Lăng Hàn trầm ngâm một lúc, nói:
- Bài danh trong võng trước ba trăm, có lẽ là Lục Đỉnh, ngươi có khả năng thắng.
- Đương nhiên rồi, Ngưu gia đã tu luyện Thánh thuật!
Đại Hắc Cẩu cầm cây gậy màu đen và gõ vào mặt đất:
- Từ giờ trở đi, Ngưu gia chính là Đại Lực Ngưu Ma Vương Đinh Nhị!
- Xuất phát.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu lên đường, hai người nhanh chóng tiến tới một thành thị, sau khi nghe ngóng một lúc mới biết Trần Đống đang luận võ với người khác tại Long sơn.
Ha ha, kỳ thật ý nghĩ của Trần Đống không khác gì đám người Lăng Hàn, chính là thông qua chiến đấu biểu hiện chính mình, từ đó hấp dẫn Đông Lâm đế tộc chú ý và phát ra thiếp mời cho hắn.
Long sơn, đây là nơi nổi danh tại tinh cầu này, bởi vì nơi này chưa từng sinh ra Thánh Nhân, mà là một tên Tôn Giả xung kích Thánh cảnh tại Long sơn, mặc dù hắn thất bại hóa đạo nhưng cũng được người trên tinh cầu này xem như Thánh địa.
Hiện tại nơi này bị uy áp cường đại bao phủ, người tâm chí không đủ kiên định không thể lên núi, huống chi là leo lên đỉnh.
Cho nên, rất nhiều thiên kiêu thích đến Long sơn luận võ, từ đó sẽ lộ ra bản thân mình cao hơn người khác.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đi tới chân núi, lúc này đưa mắt nhìn lên đỉnh núi.
- Thật cao.
Đại Hắc Cẩu cảm thán.
- Ít ra vẻ cao thâm, đi thôi.
Lăng Hàn đi đầu rời đi, hắn chắp hai tay sau lưng, đi tuần bước với dáng vẻ thong dong.
- Chờ Ngưu gia một chút!
Đại Hắc Cẩu kêu lên, nó vội vàng đuổi theo.
Bọn họ một là Thập Đỉnh hợp nhất, một đã tu ra Lục Đỉnh, bọn họ dễ dàng đi tới nơi đây, hơn nữa uy áp cũng không thể ảnh hưởng tới bọn họ.
Bọn họ mất mười mấy phút lên đến đỉnh núi, quả nhiên nơi này có thật nhiều người đang vây quanh bình đài nằm ở giữa, trên bình đài có hai người đang luận bàn.
Bình đài này rất kiên cố, năm đó chính là vị Tôn giả lĩnh ngộ Thánh đạo, mặc dù hắn đột phá Thánh Nhân thất bại nhưng vẫn có một ít đạo tắc lưu lại củng cố bình đài, tuyệt không phải Sinh Đan thậm chí Chân Ngã cảnh có thể đánh nát.
Vào lúc hai người Lăng Hàn đi tới nơi đây, chiến đấu trên bình đài sắp kết thúc, chỉ thấy một người bị đánh bay và rơi ra khỏi bình đài.
- Lại thua!
- Ai, không hổ là Trần Đống, bài danh tinh võng hơn ba trăm vị không phải thổi phồng có được.
- Ta thấy chiến lực của hắn không thể hơn ba trăm, hắn có khả năng bài danh hơn hai trăm hoặc một trăm.
Tất cả mọi người cảm khái, sau đó đều bội phục.
Trên thực tế, chỉ cần bài danh tinh võng trước một vạn, cho dù đặt ở tinh vực nào cũng có thể xưng tụng là thiên tài số một số hai, cho nên, bài danh Trần Đống cao hơn ba trăm cũng mạnh đến kinh người.
Lăng Hàn nhìn lên bình đài, trên bình đài là một nam tử khoảng hai mươi lăm tuổi, dáng người cường tráng, tóc hắn hơi vàng, đôi mắt hắn rất đặc biệt, cũng là màu vàng.
- Gia hỏa không giống Nhân tộc.
Đại Hắc Cẩu nhỏ giọng nói.
- Đúng là không giống.
Lăng Hàn gật đầu.
- Ha ha, hai người các ngươi quá cô lậu quả văn, chẳng lẽ không biết Trần Đống chính là thiên kiêu Băng Lang tộc sao?
Bên cạnh có người nghe thấy, hắn lập tức cao ngạo nói ra giống như đang giới thiệu con trai của hắn.
Quả nhiên không phải Nhân tộc.
Lăng Hàn thở dài, Đại Hắc Cẩu cũng thở dài, mặc dù không phải Nhân tộc, dù sao cũng đã khai hóa trí tuệ, không thể ăn thịt, đúng là tiếc nuối.
Người bên cạnh cảm thấy khó hiểu, tại sao lại thở dài?
- Có vị nào muốn lãnh giáo hay không?
Trần Đống chắp tay đứng trên bình đài, hắn có phong độ nhẹ nhàng, thật sự không phụ danh xưng thiên kiêu của hắn.
Tất cả mọi người lắc đầu, kém xa, bọn họ đã nghe nói qua Trần Đống cường đại, cho dù cường đại cũng không mạnh hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng thực tế đánh một xong một trận, bọn họ sẽ biết chênh lệch lớn bao nhiêu.
- Trần Đông Đông, lão Ngưu đến chiếu cố ngươi!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Xoát, mọi người nhìn theo người nói, phát ra tiếng nói chính là con trâu màu đen, da lông toàn thân bóng loáng như gấm, con trâu thần tuấn không gì sánh kịp.
Nhưng trên mông lại bọc quần lót bằng sắt đã phá hư toàn bộ khí thế của nó, khí chất biến thành bỉ ổi đáng khinh.
Mọi người đều kinh ngạc, đã có thể mở miệng nói chuyện thì không phải hung thú, mà là yêu thú, nếu là yêu thú, sau khi bước vào Tiên đồ sẽ hóa thành hình người.
Ai cũng biết hình thái Nhân tộc cực kỳ thích hợp tu luyện, nhìn khắp lịch sử, Yêu tộc từng xuất hiện Đại Đế đều có hình người.
Hắc, con trâu này có sở thích đặc biệt.
Trần Đống cau mày, hắn không sợ khiêu chiến, thậm chí hắn hi vọng gặp được cường giả càng mạnh càng tốt, bởi vì chiến thắng cường giả như vậy, phân lượng của hắn mới tăng lên, từ đó hắn sẽ có vé vào cửa Đông Lâm đế tộc.
Nhưng luận bàn với con trâu đen bỉ ổi vô sỉ kia sẽ làm mất mặt hắn.
Đại Hắc Cẩu thả người nhảy lên bình đài.
Nó chồm người về phía trước, sau đó cảm khái nói:
- Ai, vô địch thật sự tịch mịch.
Khốn kiếp!
Tất cả mọi người nhổ nước bọt, ngươi còn chưa đánh đã nói vô địch tịch mịch, tại sao lại có con trâu không biết xấu hổ như thế!
- Hừ, con trâu này nhất định là tạp giao, Thanh Thiên Hắc Ma Ngưu tộc ta không tán thành nó là tộc nhân!
Bên cạnh, một đại hán mọc sừng hung thú nói ra, vội vàng cắt đứt quan hệ với Đại Hắc Cẩu.
Việc này làm mọi người cười to, bị đồng tộc của mình ghét bỏ như thế đúng là thất bại.
Đại Hắc Cẩu cười hắc hắc, nó gầm lên và lao về phía Trần Đống.
Đánh, Trần Đống biến sắc, đám người trợn mắt nhìn.
Bởi vì Đại Hắc Cẩu công kích quá âm hiểm, chuyên công hạ thân, tất cả đều dùng giữa háng Trần Đống làm mục tiêu chủ yếu, đương nhiên bờ mông cũng là đối tượng công kích chủ yếu, có thể nói bỉ ổi tới cực điểm.
Bọn họ thật sự mở rộng tầm mắt, con trâu này nhìn phóng khoáng thần tuấn, tại sao vừa ra tay đã bỉ ổi như thế?
Trần Đống giận không kềm được, quát to:
- Ngươi muốn chết!
Oanh, hắn phóng thích khí tức đáng sợ, hắn đã dùng toàn lực ứng phó, cũng muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Đại Hắc Cẩu.
Lăng Hàn hỏi.
- Trần Đống.
Đại Hắc Cẩu nói:
- Bài danh tinh võng hơn ba trăm vị.
- Thấp như vậy?
Lăng Hàn cau mày.
- Ngươi cũng đừng xem thường người ta, hắn bài danh một trăm mười mấy trong Chú Đỉnh khu vực Tây Thiên vực đấy.
Đại Hắc Cẩu nói:
- Hiện tại người bài danh dưới ngươi còn nhận được thiếp mời của Đông Lâm đế tộc, cho nên những người không thu được thiếp mời có thể thông qua thực chiến để biết có xứng cầm thiếp mời của Đông Lâm đế tộc hay không.
- Tốt, đầu tiên cứ quật ngã Trần Đống đã.
Lăng Hàn cười nói.
- Nhường cho Cẩu gia, không, nhường cho Ngưu gia.
Đại Hắc Cẩu vô cùng phấn khởi.
Lăng Hàn trầm ngâm một lúc, nói:
- Bài danh trong võng trước ba trăm, có lẽ là Lục Đỉnh, ngươi có khả năng thắng.
- Đương nhiên rồi, Ngưu gia đã tu luyện Thánh thuật!
Đại Hắc Cẩu cầm cây gậy màu đen và gõ vào mặt đất:
- Từ giờ trở đi, Ngưu gia chính là Đại Lực Ngưu Ma Vương Đinh Nhị!
- Xuất phát.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu lên đường, hai người nhanh chóng tiến tới một thành thị, sau khi nghe ngóng một lúc mới biết Trần Đống đang luận võ với người khác tại Long sơn.
Ha ha, kỳ thật ý nghĩ của Trần Đống không khác gì đám người Lăng Hàn, chính là thông qua chiến đấu biểu hiện chính mình, từ đó hấp dẫn Đông Lâm đế tộc chú ý và phát ra thiếp mời cho hắn.
Long sơn, đây là nơi nổi danh tại tinh cầu này, bởi vì nơi này chưa từng sinh ra Thánh Nhân, mà là một tên Tôn Giả xung kích Thánh cảnh tại Long sơn, mặc dù hắn thất bại hóa đạo nhưng cũng được người trên tinh cầu này xem như Thánh địa.
Hiện tại nơi này bị uy áp cường đại bao phủ, người tâm chí không đủ kiên định không thể lên núi, huống chi là leo lên đỉnh.
Cho nên, rất nhiều thiên kiêu thích đến Long sơn luận võ, từ đó sẽ lộ ra bản thân mình cao hơn người khác.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đi tới chân núi, lúc này đưa mắt nhìn lên đỉnh núi.
- Thật cao.
Đại Hắc Cẩu cảm thán.
- Ít ra vẻ cao thâm, đi thôi.
Lăng Hàn đi đầu rời đi, hắn chắp hai tay sau lưng, đi tuần bước với dáng vẻ thong dong.
- Chờ Ngưu gia một chút!
Đại Hắc Cẩu kêu lên, nó vội vàng đuổi theo.
Bọn họ một là Thập Đỉnh hợp nhất, một đã tu ra Lục Đỉnh, bọn họ dễ dàng đi tới nơi đây, hơn nữa uy áp cũng không thể ảnh hưởng tới bọn họ.
Bọn họ mất mười mấy phút lên đến đỉnh núi, quả nhiên nơi này có thật nhiều người đang vây quanh bình đài nằm ở giữa, trên bình đài có hai người đang luận bàn.
Bình đài này rất kiên cố, năm đó chính là vị Tôn giả lĩnh ngộ Thánh đạo, mặc dù hắn đột phá Thánh Nhân thất bại nhưng vẫn có một ít đạo tắc lưu lại củng cố bình đài, tuyệt không phải Sinh Đan thậm chí Chân Ngã cảnh có thể đánh nát.
Vào lúc hai người Lăng Hàn đi tới nơi đây, chiến đấu trên bình đài sắp kết thúc, chỉ thấy một người bị đánh bay và rơi ra khỏi bình đài.
- Lại thua!
- Ai, không hổ là Trần Đống, bài danh tinh võng hơn ba trăm vị không phải thổi phồng có được.
- Ta thấy chiến lực của hắn không thể hơn ba trăm, hắn có khả năng bài danh hơn hai trăm hoặc một trăm.
Tất cả mọi người cảm khái, sau đó đều bội phục.
Trên thực tế, chỉ cần bài danh tinh võng trước một vạn, cho dù đặt ở tinh vực nào cũng có thể xưng tụng là thiên tài số một số hai, cho nên, bài danh Trần Đống cao hơn ba trăm cũng mạnh đến kinh người.
Lăng Hàn nhìn lên bình đài, trên bình đài là một nam tử khoảng hai mươi lăm tuổi, dáng người cường tráng, tóc hắn hơi vàng, đôi mắt hắn rất đặc biệt, cũng là màu vàng.
- Gia hỏa không giống Nhân tộc.
Đại Hắc Cẩu nhỏ giọng nói.
- Đúng là không giống.
Lăng Hàn gật đầu.
- Ha ha, hai người các ngươi quá cô lậu quả văn, chẳng lẽ không biết Trần Đống chính là thiên kiêu Băng Lang tộc sao?
Bên cạnh có người nghe thấy, hắn lập tức cao ngạo nói ra giống như đang giới thiệu con trai của hắn.
Quả nhiên không phải Nhân tộc.
Lăng Hàn thở dài, Đại Hắc Cẩu cũng thở dài, mặc dù không phải Nhân tộc, dù sao cũng đã khai hóa trí tuệ, không thể ăn thịt, đúng là tiếc nuối.
Người bên cạnh cảm thấy khó hiểu, tại sao lại thở dài?
- Có vị nào muốn lãnh giáo hay không?
Trần Đống chắp tay đứng trên bình đài, hắn có phong độ nhẹ nhàng, thật sự không phụ danh xưng thiên kiêu của hắn.
Tất cả mọi người lắc đầu, kém xa, bọn họ đã nghe nói qua Trần Đống cường đại, cho dù cường đại cũng không mạnh hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng thực tế đánh một xong một trận, bọn họ sẽ biết chênh lệch lớn bao nhiêu.
- Trần Đông Đông, lão Ngưu đến chiếu cố ngươi!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Xoát, mọi người nhìn theo người nói, phát ra tiếng nói chính là con trâu màu đen, da lông toàn thân bóng loáng như gấm, con trâu thần tuấn không gì sánh kịp.
Nhưng trên mông lại bọc quần lót bằng sắt đã phá hư toàn bộ khí thế của nó, khí chất biến thành bỉ ổi đáng khinh.
Mọi người đều kinh ngạc, đã có thể mở miệng nói chuyện thì không phải hung thú, mà là yêu thú, nếu là yêu thú, sau khi bước vào Tiên đồ sẽ hóa thành hình người.
Ai cũng biết hình thái Nhân tộc cực kỳ thích hợp tu luyện, nhìn khắp lịch sử, Yêu tộc từng xuất hiện Đại Đế đều có hình người.
Hắc, con trâu này có sở thích đặc biệt.
Trần Đống cau mày, hắn không sợ khiêu chiến, thậm chí hắn hi vọng gặp được cường giả càng mạnh càng tốt, bởi vì chiến thắng cường giả như vậy, phân lượng của hắn mới tăng lên, từ đó hắn sẽ có vé vào cửa Đông Lâm đế tộc.
Nhưng luận bàn với con trâu đen bỉ ổi vô sỉ kia sẽ làm mất mặt hắn.
Đại Hắc Cẩu thả người nhảy lên bình đài.
Nó chồm người về phía trước, sau đó cảm khái nói:
- Ai, vô địch thật sự tịch mịch.
Khốn kiếp!
Tất cả mọi người nhổ nước bọt, ngươi còn chưa đánh đã nói vô địch tịch mịch, tại sao lại có con trâu không biết xấu hổ như thế!
- Hừ, con trâu này nhất định là tạp giao, Thanh Thiên Hắc Ma Ngưu tộc ta không tán thành nó là tộc nhân!
Bên cạnh, một đại hán mọc sừng hung thú nói ra, vội vàng cắt đứt quan hệ với Đại Hắc Cẩu.
Việc này làm mọi người cười to, bị đồng tộc của mình ghét bỏ như thế đúng là thất bại.
Đại Hắc Cẩu cười hắc hắc, nó gầm lên và lao về phía Trần Đống.
Đánh, Trần Đống biến sắc, đám người trợn mắt nhìn.
Bởi vì Đại Hắc Cẩu công kích quá âm hiểm, chuyên công hạ thân, tất cả đều dùng giữa háng Trần Đống làm mục tiêu chủ yếu, đương nhiên bờ mông cũng là đối tượng công kích chủ yếu, có thể nói bỉ ổi tới cực điểm.
Bọn họ thật sự mở rộng tầm mắt, con trâu này nhìn phóng khoáng thần tuấn, tại sao vừa ra tay đã bỉ ổi như thế?
Trần Đống giận không kềm được, quát to:
- Ngươi muốn chết!
Oanh, hắn phóng thích khí tức đáng sợ, hắn đã dùng toàn lực ứng phó, cũng muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Đại Hắc Cẩu.