Bắc Huyền Minh quay đầu nhìn người "Bộc lộ tài năng" kia và nói ra.
Người nọ nhe răng cười cười, nói:
- Thánh Tử đại nhân muốn ta đánh ai?
- Ừ, mấy kẻ này!
Bắc Huyền Minh chỉ đám người Phó Cao Vân.
Anh vợ ngày trước luốn xem thuồng hắn, uổng hắn cố sức nịnh nọt, đúng là lãng phí công sức.
Hiện tại hôn sự không còn, như vậy giáo huấn một lần xả ác khí.
Trả thù?
Ha ha, đừng nói sau lần này hắn căn bản không đi tới địa bàn của Phó gia, cho dù có xuất hiện cùng dùng uy danh Thái Âm giáo, Phó gia dám can đảm làm gì hắn sao?
Đánh không chết người sẽ không có chuyện gì.
Người bộc lộ tài năng kia là Hà Thiểu Lân, hắn nhìn sang Phó Cao Vân, trên mặt mang theo vẻ xem thường, nói:
- Các ngươi cùng lên đi, ta tiết kiệm một chút khí lực giải quyết các ngươi một lần.
Đám người Phó Cao Vân giận tím mặt, nhưng Phó gia không có "Quái tài" như vậy, bọn họ biết rõ quái tài này lợi hại, nào dám tự rước lấy nhục, đều áp chế lửa giận.
Ai bảo Phó Cao Vân vì tiết kiệm danh ngạch cũng không mang theo cường giả đi vào.
- Như thế nào, không dám động tay chân sao?
Hà Thiểu Lân cười nhạo nói,
- Còn cái gì người thừa kế Phó gia, đúng là kẻ bất lực.
- Ngươi là tứ trảm đỉnh phong, không biết xấu hổ nhảy ra khiêu chiến sao?
Phó Hiểu Vân không đành lòng huynh trưởng bị mỉa mai, lập tức trách cứ.
- Yếu là yếu, lấy cái làm gì?
Hà Thiểu Lân lạnh lùng nói ra, chẳng lẽ tu vi cao là do ông trời cho hắn sao? Còn không phải hắn tân tân khổ khổ tu luyện ra.
Phó Cao Vân dùng tay áp xuống, ý bảo muội muội không nên vọng động, hắn trầm giọng nói:
- Phó mỗ nhận thua!
Đi ra lưu lạc, ai đấu một trận công bằng với ngươi? Nắm đấm mới được là vương Đạo!
Ai bảo hiện tại Bắc Huyền Minh nắm giữ vương đạo chứ?
- Đi!
Hắn phất phất tay, muốn dẫn người rời đi.
- Như thế nào, nói một câu liền đi?
Bắc Huyền Minh cười lạnh,
- Có hiểu quy củ hay không, đã nhận thua phải lưu lại chút gì đó.
Phó Cao Vân khẽ cắn môi, nâng tay phải lên cắt xuống một cái, huyết quang bắn ra, tay trái rơi xuống.
- Ca!
Phó Hiểu Vân kinh hô.
Phó Cao Vân nhìn cũng không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào bắc Huyền Minh:
- Đủ chưa?
Bắc Huyền Minh cười to, gia hỏa này quá ngu ngốc, lúc trước tâng bốc hắn không muốn, hiện tại tự ăn ác quả! Ngươi cho rằng như vậy là xong? Bắc Huyền Minh còn thấy chưa đủ.
- Chưa đủ!
Lúc này đám người Trình Chung cũng tức giận, đoạn một tay cho ngươi còn chưa đủ? Vậy ngươi còn muốn thế nào?
Bắc Huyền Minh nhìn chằm chằm vào Phó Hiểu Vân, khóe miệng cong lên, ánh mắt âm độc.
- Phó Hiểu Vân, có sự việc hôm nay đều là vì ngươi! Đã như vậy, giải chuông cần người buộc chuông.
- Ngươimuốn thế nào?
Phó Hiểu Vân cắn chặt môi.
- Cởi quần áo ra.
Bắc Huyền Minh lãnh đạm lên tiếng.
- Để đại gia thưởng thức dáng người một chút.
Hắn đã tuyệt tâm tư cưới Phó Hiểu Vân, mà nam nhân muốn muốn trả thù có đôi khi còn độc ác hơn nữ nhân, mà Bắc Huyền Minh chính là người như vậy.
Phó Hiểu Vân tức giận tái mặt, bởi nàng cởi sạch trơớc mặt mọi người, nàng về sau còn có mặt mũi gặp người sao? Cho dù ngày sau trở thành Tiên cũng phải thừa nhận sỉ nhục mãi mãi.
Tư Đồ Tiểu Chân là người đầu tiên không nhịn được, lập tức nhảy ra, nói:
- Ngươi có còn là nam nhân không? Đến đấy, có gan ngươi thượng lão nương, xem lão nương có kẹp chết ngươi hay không.
Lăng Hàn vốn muốn ra tay giải vây, nghe nàng nói bưu hãn như thế làm da mặt hắn co rúm lại.
May mắn Tư Đồ Đường lão gia tử không ở đây, bằng không nghe nói như thế, đoán chừng sẽ phun ra một ngụm máu tươi, hắn có khả năng bị tức chết.
Bắc Huyền Minh đau răng, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám làm gì cháu gái của đan sư tam tinh. Hắn phất phất tay, nói:
- Thiếu Lân, nếu Phó tiểu thư không chịu cứu huynh, như vậy ngươi đánh phục bọn chúng đi.
- Tuân mệnh, Thánh Tử đại nhân!
Hà Thiểu Lân khôn khéo, hắn biết rõ tương lai Bắc Huyền Minh sẽ có thành tựu hơn xa mình, bởi vậy biểu hiệu vô cùng cung kính.
Sau đó, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Phó Cao Vân.
Bản thân Hà Thiểu Lân không phải Vương giả, cho nên hắn càng mong chờ giẫm Vương giả dưới chân, đây chính là chuyện hắn vui vẻ làm nhất.
Hắn ngạo nghễ nhìn Phó Cao Vân, lần này giẫm mặt đối phương, cho dù ngày sau đối phương có thành cái gì Phân Hồn Cảnh Chí Tiên Phủ cảnh cũng không rửa được mối nhục hôm nay.
- Ha ha, hôm nay đại khai nhãn giới, cái gì gọi là không nắm chắc, không biết giới hạn, cái gì gọi là tiểu nhân vô sỉ.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn đi lên phía trước.
Nữ Hoàng chắp tay sau lưng, mới mặc kệ những chuyện cặn bã này.
- Lăng Hàn, đừng nóng vội, hiện tại còn chưa tới phiên ngươi đâu.
Bắc Huyền Minh cười lạnh, gia hỏa này cho rằng mình bỏ qua cho hắn? Quá ngây thơ.
- Nhưng ta không kiên nhẫn!
Lăng Hàn đi về phía trước, hắn không có hứng thú xem Bắc Huyền Minh biểu diễn buồn nôn, huống chi hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với Phó Cao Vân nhưng vẫn thiếu nhân tình của người ta, ít nhất Huyết Long Giáp trên người Nữ Hoàng là Phó Cao Vân tặng.
Hơn nữa gia hỏa này làm người cũng không tệ.
- Đứng lại!
Một gã nam tử sau lưng Bắc Huyền Minh lao tới, hắn giơ quyền tấn công Lăng Hàn. Có nô tài mà cần chủ nhân ra tay, nô tài như vậy có ý nghĩa gì?
Oanh, một quyền đánh tới với thanh thế kinh người, dẫn động đại đạo, xuất hiện một ký hiệu.
Đó là cường giả tam trảm, đã tu đến đỉnh phong, trên thực tế chiến lực của hắn còn cường đại hơn Bắc Huyền Minh nhưng chỉ không bằng Hà Thiểu Lân mà thôi.
Một quyền đánh tới, hắn muốn nghiền nát Lăng Hàn.
Lăng Hàn ra tay, không có người nào thấy rõ hắn làm như thế nào, hắn chỉ hành động tùy ý, hắn nắm cổ tay người này và vặn ngược.
Bắc Huyền Minh lập tức giật mình há to mồm, bởi vì hắn nghĩ Lăng Hàn chỉ là nhị trảm mà thôi, cho dù yêu nghiệt thế nào cũng không địch nổi cường giả tam trảm. Nhưng vừa ra tay đã ăn cái tát vang dội.
Tam trảm!
Lăng Hàn là tam trảm, điều này sao có thể!
Lúc này mới qua bao lâu, hắn từ nhị trảm tiến vào tam trảm, từ cảnh giới đã vượt qua bản thân mình, tại sao trên đời có việc như thế?
- Đánh người rất thoải mái sao?
Lăng Hàn bình tĩnh hỏi người này.
Gương mặt người nọ giật giật ra, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Ba!
Lăng Hàn nắm cổ tay đối phương sau đó tát thẳng vào mặt vài cái.
- Sướng hay không?? Sướng hay không??
Hỏi một lần hắn tát một cái.