- Tuân lệnh!
Đây là một đại cao thủ Hoán Huyết cảnh, trừ Tôn Kiếm Phương có thể miễn cưỡng ngang hàng ra người khác chỉ có nước phục tòng.
Một đám người từ trên chiến thuyền nhảy xuống, phân phối mỗi thế lực nhận một người đi phối hợp giải quyết việc quy thuận. Vì quy hàng Huyền Bắc quốc không phải chỉ có cắm cờ là xong.
Liên Tuyết Dung cười khách sáo nói với Tôn Kiếm Phương:
- Lão nhân gia, bổn tọa tham thảo với ngươi.
Đến Hùng Cứ thành thì Hoán Huyết cảnh xứng là cảnh giới, Tôn Kiếm Phương tự đột phá cảnh giới này, thiên phú và nghị lực đáng khen. Nên Liên Tuyết Dung cho đối phương mặt mũi, nếu Tôn Kiếm Phương vượt qua được khốn khó căn nguyên cạn kiệt hao tổn tuổi thọ thì không chừng tương lai có tiềm lực phát triển lớn hơn.
Tôn Kiếm Phương gật đầu, đối phương thưởng thức Lăng Hàn khiến lão rất hưởng thụ. Tôn Kiếm Phương không có con cái, đã xem Lăng Hàn là hậu nhân của mình.
Tôn Kiếm Phương khách sáo đáp lễ:
- Mời.
Hai người lên chiến hạm tham thảo võ đạo, đám người Hạ Quan thì mang theo một chiến sĩ Huyền Thanh kỳ về Cổ Đạo tông giải quyết sự việc quy hàng cụ thể.
Đám người Vương Phong xúm lại:
- Huynh đệ!
Bọn họ nhìn Lăng Hàn như xem quái vật:
- Tiêu rồi, ngươi tiêu đời.
- Đúng thế, nam nhân bị kỳ chủ nhà ta thưởng thức thì không ai còn nguyên.
- Ài, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Lăng Hàn bật cười hỏi:
- Liên kỳ chủ khủng bố vậy sao?
Một nam nhân đầu trọc nói:
- Sao không? Đừng thấy kỳ chủ của chúng ta xinh đẹp hút hồn người, đẹp nhỏ nước, nhưng bên trong lạnh tựa băng sương, còn là ác ma.
- Trước kia có đội trưởng ỷ vào mình là thân thích của thành chủ nương men say ba hoa với kỳ chủ đại nhân, ngươi đoán kết quả thế nào?
- Miệng bị tát nát, bên dưới bị cắt, không ra nam chẳng ra nữ.
Lăng Hàn nói:
- Đó là vì người kia gieo gió gặt bão.
Vương Phong lòng còn sợ hãi nói:
- Ngươi không hiểu, Liên kỳ chủ là người hai mặt, bây giờ lạnh như khối băng nhưng qua mấy ngày sẽ nóng bỏng như lửa hòa tan ngươi. Nhưng ngươi dám lộ ra chút xíu gì... he he, tự hiểu, vậy thì chờ bị trừng trị đi.
Lăng Hàn nhìn người này, hỏi:
- Các người đã nếm mùi đau khổ rồi?
Đám Vương Giả thập nhị mạch thở dài:
- Ài.
Một nam nhân vạm vỡ áo xanh nói:
- Ai chẳng có lúc không hiểu chuyện.
Hèn gì đám người này đi theo Liên Tuyết Dung xuống chiến hạm ngoan như con nít, hóa ra đã bị trừng trị để lại ám ảnh tâm lý.
Không nhìn ra nữ nhân lạnh như băng kia còn có lúc quyến rũ đa tình.
Vương Phong giang hai tay hướng Lăng Hàn, siết chặt hắn:
- Ngoài ra hoan nghênh huynh đệ tham gia vào Huyền Thanh kỳ chúng ta!
Những người khác cũng tiến lên ôm Lăng Hàn, tự giới thiệu.
Đám người này vừa đơn giản vừa chân thành, khiến Lăng Hàn đổi suy nghĩ, hắn vốn rất ghét bọn họ.
Tư Mã Vinh thì thảm, mặc dù Liên Tuyết Dung không trách gì gã nhưng ai cũng biết Liên kỳ chủ ghét nhất bị người lừa. Bây giờ Liên Tuyết Dung không nổi đóa là vì rất chú trọng Tôn Kiếm Phương, trong một chốc không rảnh phạt.
Đám chiến sĩ vốn khinh thường kẻ nịnh hót như Tư Mã Vinh nên không ai muốn xin xỏ giùm gã, coi gã như không khí, bọn họ đi tới đi lui không thèm nhìn cái nào.
Tư Mã Vinh thẫn thờ, gã về Thương Vũ thành vì mang theo nhiệm vụ, làm lính hầu, thám tử, chủ yếu tìm hiểu nhân tài ưu tú trong từng thế lực. Kết quả Lăng Hàn là siêu thiên tài nhưng Tư Mã Vinh vì ghen tỵ mà suýt mai một.
Liên Tuyết Dung tha cho gã sao?
Chạy!
Tư Mã Vinh nhủ thầm, ở lại thì thê sờ thảm, gã đã là Vương Giả thập mạch, trời đất bao la có nơi nào không đi được?
Nhưng Tư Mã Vinh mới định xuống núi thì nam nhân đầu trọc cười tủm tỉm chặn đường đi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Đây là cường giả thập nhị mạch!
Tư Mã Vinh ngồi bệch xuống đất, chạy cũng không xong, đành treo tim treo gan chờ bị phạt.
Lăng Hàn không xuống ao ngay, trong nước còn đầy kịch độc, yêu thú thập mạch cũng không chịu nổi. Hắn liều lĩnh nhảy vào rất có thể không ra được nữa.
Chờ chút đi, dù sao một tháng nữa chiến hạm mới cất cánh quay về Hùng Cứ thành.
Lăng Hàn thừa dịp này hỏi thăm đám người Vương Phong tìm hiểu về Huyền Bắc quốc.
Huyền Bắc quốc khởi nguồn từ đất cực bắc Nguyên Hải tinh, sau đó thiên địa biến động lớn thì nhanh chóng vươn lên, rất nhanh quét sạch khắp nơi không ngừng khuếch trương lãnh thổ.
Tại sao đám người Cổ Đạo tông không hay biết gì có vật khổng lồ như vậy tồn tại?
Đươn giản vì thiên địa biến dị, dã ngoại tràn ngập yêu thú, thiết bị thông tin bị hỏng, con người không đi xa được, nghe hoặc biết bị giới hạn. Mãi khi bước chân khuếch trương của Huyền Bắc quốc đến bọn họ mới hiểu ra, hóa ra bên ngoài còn có thế lực siêu mạnh.
Quốc chủ của Huyền Bắc quốc họ Trần, tên gì thì không biết, đây là tôn húy, người thường không có tư cách biết. Trần quốc chủ có tu vi gì thì càng thêm không người biết.
Tóm lại Trần quốc chủ là cường giả số một Huyền Bắc quốc, rất có thể là số một Thiên Hải tinh.
Thật ra đám người Vương Phong không biết nhiều, bọn họ mới chỉ ba mươi tuổi, từ nhỏ sinh ra trong Hùng Cứ thành, sau đó luyện võ, tham gia quân đội mong có tương lai. Trải qua nhiều đợt sàn lọc bọn họ vào Huyền Thanh kỳ.
Quân đội bình thường của Hùng Cứ thành đại khái cỡ vạn người, người ưu tú nhất được chọn ra tham gia vào bốn đội đặc biệt Huyền Thanh, Địa Hoàng, Thiên Hỏa, Vân Mặc.
Trong bốn đội này chọn đại một người nào đều là Vương Giả thập mạch.
Nhiệm vụ của họ cơ bản là thanh trừ yêu thú trong quốc cảnh, hành động chiêu an thế này chỉ làm ngẫu nhiên, giống như nghỉ phép.
Tôn Kiếm Phương rất nhanh đi ra, vẻ mặt kích động.
Tôn Kiếm Phương kêu Lăng Hàn lại gần, nghiêm nghị khuyên hắn buông hết mọi chuyện của Cổ Đạo tông. So với Huyền Bắc quốc vĩ đại thì Cổ Đạo tông chẳng đáng gì.
Thái độ của lão già thay đổi mau vậy?
Lăng Hàn không thật sự để bụng, hắn đi vào Cổ Đạo tông chưa được vài tháng, không có cảm giác trung thành. Chẳng qua Tôn Kiếm Phương đáng tôn trọng, kết bạn với Nhiếp Dương, còn có một thị nữ nhỏ.
Lúc trước Lăng Hàn nhờ Nhiếp Dương sau khi về thông báo cho Hoán Tuyết biết, qua vài ngày nàng sẽ cùng chiến sĩ Cổ Đạo tông đến đây.
Mấy ngày sau chất độc trong ao thanh lọc, Lăng Hàn nhảy vào ao nước xem thử Phục Lăng quả chín chưa.
Mới lặn xuống nước Lăng Hàn đã rùng mình, lạnh quá, làm máu của hắn sắp đông lại.
Lăng Hàn vội vận chuyển công pháp Hầu Ca, hơi nóng chuyển động trong người xua tan buốt giá.
Vẫn rất lạnh nhưng có thể chịu đựng được.