Thời điểm hắn lên làm đại sư tứ tinh, sẽ phong quang trở về, để cho những người của Đan Đạo Thành này biết mình đã sai lầm lớn tới mức nào, khi có thể không chọn hắn làm chưởng tọa tương lai!
Bây giờ nhìn thấy Lăng Hàn, hắn không nhịn được sự ghen ghét trong lòng, cố ý khiêu khích.
- Lăng Thánh Tử thật đúng là người biết hăm dọa!
Lỗ Tiên Minh áp chế lửa giận trong lòng.
- Đừng quên, ngươi còn chưa phải là chưởng tọa đại nhân đâu!
Vút!
Lăng Hàn một tát đánh tới. Lấy thực lực Ngũ Trảm đỉnh phong của hắn, Lỗ Tiên Minh làm sao có thể chống đỡ được. Lỗ Tiên Minh nhất thời bị một tát đánh cho đầu óc choáng váng.
Hắn thật vất vả mới đứng vững bước chân, khóe miệng lại tràn ra một tia máu tươi, tóc rơi ra, có vẻ vô cùng chật vật.
Lăng Hàn thu tay về, thản nhiên nói:
- Ngươi cũng đừng quên, ngươi đã không phải là Thánh Tử. Bất kính đối với ta, đừng nói là tát ngươi một cái, cho dù là xử tử ngươi cũng không có ai nói cái gì.
Trong hai mắt Lỗ Tiên Minh dường như có thể phun ra lửa. Nhưng giống như lời Lăng Hàn đã nói, hắn đã không còn là thánh tử cao cao tại thượng nữa. Hắn chỉ là một Đan Sư nhị tinh bình thường. Nhiều lắm chính là tiền đồ có chút sáng lạng. Cơ bản có thể trở thành Đan Sư tam tinh. Nhưng nếu muốn trở thành tứ tinh, đây gần như chính là chuyện không thể nào.
Làm sao có thể so sánh được với Lăng Hàn?
Bị đánh cũng chỉ đành chấp nhận. Có thể chạy tới nơi nào để nói lí lẽ.
Dám khiêu khích đối với chưởng tọa đại nhân tương lai, còn không nên đánh ngươi hay sao?
- Ha hả, Lăng thánh tử đại giá quang lâm, tại hạ không tiếp đón từ xa. Thất lễ, thất lễ.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng cười dài vang lên. Trong cửa một nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu trắng tung bay đi tới. Trông hắn thật sự vô cùng anh tuấn, mái đen đen bóng, đôi mắt giống như ánh trăng sáng, tản ra thần thái động lòng người.
- Mã thiếu!
Lỗ Tiên Minh liền vội vàng di chuyển tới, hành lễ với người trẻ tuổi mặc y phục màu trắng này. Thái độ có thể nói là cung kính vô cùng.
Người này chính là Mã Đồng Quang, thiên tài đan đạo đến từ Tây Tiên Vực.
Con ngươi Lăng Hàn thoáng căng thẳng, cười nói:
- Ta mới là thất lễ. Mã huynh cũng đã đến rất nhiều ngày, hiện tại ta mới tới thăm hỏi.
Đối phương là muốn giọng khách át giọng chủ. Lăng Hàn tất nhiên không có khả năng cho hắn cơ hội.
Hai mắt Mã Đồng Quang nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, nụ cười trên mặt càng lúc càng lộ rõ, nói:
- Đan đạo của Đông Tiên Vực và Tây Tiên Vực vốn là một khối. Sao có thể phân ra chủ và khách?
Trong lời nói là những lời khách sáo.
Trong lòng Lăng Hàn hiểu rõ ràng, đối phương nói đan đạo của Đông Tiên Vực và Tây Tiên Vực là một nhà. Như vậy một nhà khẳng định có một người đứng đầu trong nhà đi? Đông Tiên Vực có tư cách gì so sánh cùng Tây Tiên Vực. Ngay cả một đại tinh ngũ tinh cũng không có!
Như vậy, nếu như Lăng Hàn thừa nhận Đông Tiên Vực và Tây Tiên Vực là một nhà, vậy vị trí Thánh Tử của hắn, vị trí chưởng tọa tương lai của Đan Đạo Thành lại trở thành tên không hợp với thực.
Đơn giản, không được người đứng đầu trong nhà phê chuẩn, ngươi dựa vào cái gì ở chỗ này làm chưởng tòa?
Chỉ là một câu nói mà thôi, liền chôn xuống thật sâu.
Người này không đơn giản!
Lăng Hàn cười ha hả, nói:
- Đan sư thiên hạ đều là đồng đạo. Đông Tiên Vực và Tây Tiên Vực giống như hai huynh đệ. Đan đạo Đông Tiên Vực chúng ta nền tảng mỏng. Vẫn mong huynh đệ Tây Tiên Vực giúp đỡ nhiều hơn.
Huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng, huống gì là chuyện quản lý nhà đối phương.
Cho nên, vẫn là mỗi người quản chuyện của mình.
Sau khi Mã Đồng Quang thoáng dừng lại một chút, cất tiếng cười to, hình như rất vui thích.
Lăng Hàn chỉ mỉm cười. Hắn mới lười cùng người này lá mặt lá trái.
- Nói vậy Lăng huynh sẽ đại biểu cho Tử Thành đại sư đi vào Tây Tiên Vực tham gia thịnh hội đan đạo?
Mã Đồng Quang đột nhiên đổi đề tài.
- Không sai.
Lăng Hàn gật đầu.
- Ta đến chính là vì chuyện này.
Lỗ Tiên Minh lập tức lộ ra vẻ đố kị. Nếu như không có việc Lăng Hàn cản trở, bây giờ người có được vị trí này chính là hắn.
Thật phong cảnh. Đại biểu cho toàn bộ đan đạo của Đông Tiên Vực.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn chỉ có thể lấy thân phận bằng hữu của Mã Đồng Quang tham gia. Đây là nói dễ nghe một chút. Nói khó nghe một chút, đó chính là một kẻ theo hầu, một tiểu đệ. Có ai sẽ để ý tới một người như hắn?
Ban đầu, hắn chính là thánh tử của Đan Đạo Thành. Hắn đi tới chỗ nào cũng là bị người vây quanh. Hiện tại hắn thoáng cái từ trên đám mây ngã rơi xuống. Khiến cho hắn làm thế nào cũng không thể thích ứng cho được.
Điều này cũng làm cho hắn hiểu rõ, trước đây vì sao những khu khác bọn họ không nghĩ tới tình đồng đạo, không muốn diệt trừ hắn. Sự mê hoặc của quyền lực thực sự quá lớn.
Hiện tại, nếu để cho hắn có một cơ hội diệt trừ Lăng Hàn, như vậy hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tranh thủ cho được.
Mã Đồng Quang nói:
- Lăng huynh, sau khi ngươi đến Tây Tiên Vực sẽ phát hiện ra, trình độ của Đông Tiên Vực thực sự quá thấp. Không nói gì khác, chỉ là Đan Sư tứ tinh, trong hồ sơ đăng ký của Tây Tiên Vực chúng ta có ba nghìn sáu trăm năm mươi lăm người!
So sánh giữa hai bên, chênh lệch cũng quá xa. Đan Sư tứ tinh của Đông Tiên Vực, tính toán đâu ra đấy, chắc hẳn cũng chỉ có mười người. Đây là đã tính cả mấy người đã sớm ẩn cư. Cũng không biết bây giờ bọn họ còn đang tại thế hay không. Dù sao không thành Tiên Vương chung quy sẽ có một ngày sẽ bị thiên nhân ách chém rơi.
Hơn ba nghìn sáu trăm một Đan Sư tứ tinh, con số này quá dọa người.
Lăng Hàn A một tiếng, nói:
- Thật đúng là không ít.
- Lăng huynh, tuy rằng huynh được coi là tuổi trẻ tài cao, hi vọng sẽ trở thành Đan Sư tứ tinh lại không đủ một phần vạn.
Mã Đồng Quang thản nhiên nói.
- Chỉ có điều, nếu như ngươi đầu nhập vào ta, có sự trợ giúp của ta, đừng nói là Đan Sư tứ tinh, cho dù là đại tinh ngũ tinh cũng không phải là không thể làm được!
Đại tinh ngũ tinh, thật sự là tồn tại có địa vị ngang hàng cùng Tiên Vương!