Bảo tiểu tử này đi tùy tùng Lỗ Tiên Minh, phụ tá đối phương thượng vị, sau đó thừa cơ đánh cắp Tiên Thiên Đào Phù, không ngờ hắn lại tự mình làm Thánh Tử.
Này này này!
Huyết Ảnh lão ma phi thường khiếp sợ, tiểu tử này còn hiểu luyện đan, hơn nữa tạo nghệ còn không thấp, nếu không làm sao có thể bị chọn thành Thánh Tử thành Đan Đạo?
Hắn lập tức nghĩ tới khác thường trên người Lăng Hàn, cực kỳ có khả năng cất giấu bảo bối gì đó, lúc ấy hắn chỉ cân nhắc Tiên Thiên Đào Phù, nếu hắn không thể đột phá cảnh giới, bảo bối nhiều hơn nữa có thể làm được gì?
Dù sao hắn sau đó vẫn có thể chụp chết Lăng Hàn, bảo bối gì cũng là của hắn.
Hiện tại hắn cực kỳ hối hận, hắn có cảm giác mình đã làm sai.
Về sau khi Lăng Hàn thượng vị trở thành chưởng tòa tương lai của thành Đan Đạo, Huyết Ảnh lão ma ngây ngốc.
Cái này cũng được?
Bảo ngươi đi làm trợ thủ cho người khác, trợ giúp người ta thượng vị, ngươi lại tự mình thay thế người ta ngồi lên vị trí đó.
Trâu!
Cải biến kế hoạch như thế, người khác đều muốn như thế nhưng có ai làm được/
Sau đó Huyết Ảnh lão ma vô cùng khiếp sợ, hơn nữa hắn vui mừng như điên.
Như vậy hắn sẽ có Tiên Thiên Đào Phù, hơn nữa bảo vật trên người Lăng Hàn sẽ thuộc về hắn.
Hắn chờ đợi nhưng không chờ được Lăng Hàn đi ra ngoài, lão ma càng ngày càng nóng lòng, cuối cùng hắn không nhịn được đi vào thành, hắn còn bị phát hiện, bị đánh một trận và ôm thương thế trốn đi.
Dù thế hắn vẫn bắt được vài người, trực tiếp rút hồn, phát hiện Lăng Hàn đã rời khỏi thành Đan Đạo, đi phó ước với Nghiêm Tiên Lộ.
Bởi vậy hắn chạy tới, uy danh Vĩnh Xương Tiên Vương vô cùng hiển hách, hắn tự giác không đi trêu chọc vị Tiên Vương này, hắn chỉ đi bắt tiểu võ giả, tiểu đan sư mà thôi, tuyệt đối không có kinh động Vĩnh Xương Tiên Vương.
Chẳng lẽ Tiên Vương có quen biết với Lăng Hàn hay sao?
Nói đùa!
Tam Dương Phong, hắn không thể đi lên, đó là vùng đất Tiên Vương thành đạo, hiện tại Vĩnh Xương Tiên Vương chỉ cho phép hậu bối Trảm Trần đi tranh đoạt cơ duyên, những người khác căn bản không cần đi làm gì, bởi vì đùa bỡn thủ đoạn trước mặt Tiên Vương chính là tự sát.
Trừ phi thực lực còn trên cả Vĩnh Xương Tiên Vương.
Có thực lực gì còn trên Vĩnh Xương Tiên Vương? Hắn có thể đạt được cơ duyên sao?
...
Tư, lôi quang chớp động, một gã đại hán lặng lẽ xuất hiện.
Phách Yêu!
Hắn quay về Lôi Vân Điện một chuyến, thuật lại chuyện của Lăng Hàn, sau đó liền tìm cớ một mình chạy ra ngoài.
Đương nhiên là vì Lăng Hàn.
Xuất thân thế lực Tiên Vương, nhãn lực của hắn cao hơn Huyết Ảnh lão ma rất nhiều, có thể khẳng định trên người Lăng Hàn có bảo vật giá trị liên thành, cực kỳ có khả năng là thiên địa bổn nguyên, đó là chí bảo Tiên Vương.
Bởi vậy hắn độc thân đến đây, muốn đoạt bảo vật như vậy, nói không chừng hắn cơ hội thành tựu Tiên Vương nằm trên người Lăng Hàn.
- Vùng đất Tiên Vương thành đạo!
Hắn nhìn sang Tam Dương Phong, ánh mắt khiếp sợ.
Vĩnh Xương Tiên Vương cao cao tại thượng, vạn kiếp bất hủ, so với hắn, Lôi Vân Tiên Vương nhỏ bé như con kiến, không có tư cách xách giày cho người ta,
Hắn nằm mơ cũng muốn bản thân mình thành tựu độ cao giống như vậy, bình thường hắn chỉ mơ mọng xa vời bản thân mình thành tựu Tiên Vương.
Thời điểm còn là Thánh Tử, hắn tin tưởng tràn đầy, cho rằng mình nhất định thành công, về sau khi cảnh giới tăng lên, hắn dần dần phát hiện độ cao này khó hơn lên trời.
Tiên Vương... Rất khó khăn thành tựu!
Lôi Vân Điện tồn tại mấy vạn ức năm có vô số Thánh Tử Thánh Nữ, trong đó có mấy người thành Tiên Vương?
Không có!
Trong đó không thiếu thiên tài ưu tú hơn hắn, vì sao mọi người thất bại, bản thân hắn dựa vào cái gì lại thành công?
- Có thể trở thành Tiên Vương hay xong phải xem lúc này!
- Sao?
Vĩnh Xương Tiên Vương đưa mắt nhìn về phía trên bầu trời ngoài xa, trên mặt thoáng lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Đừng nói thần thức của hắn không xa tới. Hiện tại chính là tùy tiện nhìn qua một chút như vậy, cũng có thể lập tức phát hiện ra được có chuyện gì xảy ra.
Ngũ Trảm, Tiên Thiên Đào Phù.
Hai người này từ bao giờ lại có liên hệ với nhau. Còn chưa có nghe nói qua, có người có thể không dựa vào Tiên Thiên Đào Phù vượt qua Ngũ Trảm Chi Kiếp. Tuyệt đối không có. Cho dù là mấy lão quái vật năm đó cũng không có hung mãnh như vậy. Truyền nhân của bọn họ cũng không có những bảo vật khác có thể dựa vào, địch nổi đại kiếp như vậy.
Chỉ có thể dựa vào Tiên Thiên Đào Phù.
- Tiểu oa tử nhà ai lại còn có bảo vật như vậy?
Hắn có vẻ có chút ngạc nhiên. Tiên Thiên Đào Thụ chính là thiên địa bản nguyên. Nhưng ở thời điểm rất nhiều năm trước bị một vị tồn tại vô thượng phạt. Hiện tại mọi người sử dụng Tiên Thiên Đào Phù có lẽ đều là do trước kia truyền xuống. Đã không có cái mới nữa.
Đây là sử dụng một cái liền ít đi một cái. Vào lúc này có thể nhìn thấy nó, khiến cho Vĩnh Xương Tiên Vương thoáng cảm thấy có chút hứng thú.
Hơn nữa, Ngũ Trảm, đó là độ cao mà ngay cả ở môn hạ của Tiên Vương cửu trọng cũng không có mấy người có thể đạt được như vậy.
Môn hạ của mỗi một đại giáo, một kỷ nguyên cũng chỉ xuất hiện có một hai người như vậy.
Nhưng bây giờ, lại có hai người đồng thời đột phá. Cho dù hắn là Tiên Vương bát trọng, hiện tại cũng không thể nào che giấu được sự kinh ngạc.
Lữ Hải Dung cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy rằng thực lực của nàng không bằng Vĩnh Xương Tiên Vương, nhưng Côn Bằng Cung chính là thế lực Tiên Vương cửu trọng. Thứ nàng biết thật ra còn nhiều hơn so với Vĩnh Xương Tiên Vương.
Côn Bằng Cung cũng không còn lại bao nhiêu Tiên Thiên Đào Phù.
- Có ý tứ! Thật sự thú vị!
Ánh mắt Vĩnh Xương Tiên Vương sáng quắc, vẻ kinh ngạc trên mặt càng thêm nồng đậm.
Trước đó, hắn căn bản không có ý định sẽ lưu Lăng Hàn ở lại. Mãi đến khi bị Thiên Kiếp thu hút, hắn mới liếc mắt nhìn thêm một cái. Sau đó hắn liền phát hiện ra Tiên Thiên Đào Phù. Tiếp theo, hắn còn nhìn thấy được nhiều thứ hơn.
Tiên Vương chỉ cần muốn biết, không có dấu vết nào có thể che giấu được!
- Thiên Địa Tổ Hỏa, Mẫu Thủy!
Vĩnh Xương Tiên Vương thì thào.
- Hai loại lực bản nguyên này, cho dù là Tiên Vương được một cái cũng đặc biệt khó khăn. Nhưng hắn lại độc chiếm tới hai đạo. Lẽ nào hắn là...