Hắn liều mạng luyện đan, một bên đợi Lẫm Thiên Tông thu đồ đệ.
Thủy Nhạn Ngọc bình thường đều lại đây tu luyện, tận khả năng đề thăng tu vi, tự nhiên là nhờ Luân Hồi Thụ.
Mục tiêu của nàng rất rõ ràng, chính là muốn được Lẫm Thiên Tông thu, đi theo Lăng Hàn, bằng không lần sau tái kiến đồ lưu manh này không biết phải bao lâu sau! Hơn nữa, quang mang của tên này khẳng định đến chỗ nào cũng không che giấu được, nàng nên nhìn chăm chú, miễn cho bị nữ nhân khắc thừa dịp hư mà vào.
Nhưng nàng không có thiên phú võ đạo quá cao, năng lực vượt cấp chiến đấu chỉ có Nhị Tinh, đặt ở Xích Thiên Học Viện rất ngưu bức, nhưng Lẫm Thiên Tông thu đệ tử chính là người nổi bật của hơn một trăm đại tinh, Nhị Tinh tuyệt đối không đủ xem.
Bởi vậy, nàng muốn vào Lẫm Thiên Tông phải dựa vào cách khác.
Niên linh cộng với tu vi.
Sơn Hà Cảnh ở Lẫm Thiên Tông khẳng định không ly kỳ, nhưng nếu Sơn Hà Cảnh đại cực vị, thậm chí Đại viên mãn dưới 40 tuổi thì sao? Vậy cho dù không có năng lực vượt cấp chiến đấu gì, cũng có thể đưa về nhóm thiên tài tuyệt đỉnh.
Năng lực vượt cấp của ta không mạnh như ngươi, nhưng tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn ngươi, cảnh giới viễn siêu ngươi, vẫn có thể áp chế ngươi.
Lăng Hàn không khỏi cười to, ôm vưu vật động nhân này nói:
- Thê tử, tâm ý của ngươi làm phu quân rất cảm động, đến, hôn một cái.
Thủy Nhạn Ngọc cho cái bạch nhãn, sẵng giọng:
- Ta chỉ là muốn tiến vào Lẫm Thiên Tông đề thăng mình, có liên quan gì tới ngươi?
Nữ nhân này chính là da mặt mỏng!
Lăng Hàn ha hả cười nói:
- Thê tử a thê tử, ngươi chỉ có điểm này là không tốt, luôn luôn không chịu thừa nhận bị vi phu chinh phục! Bất quá không có vấn đề gì, ta thích chậm rãi chăm sóc dạy bảo, hưởng thụ quá trình này!
- A…
Thủy Nhạn Ngọc kinh hô, tên này lại giở trò, hơn nữa không cần suy nghĩ, chiếm lĩnh nhất định là hai nơi cao nhất của nàng. Nàng vừa thẹn vừa giận nói:
- Đồ lưu manh, không nên như vậy!
- Không nên cái gì?
Lăng Hàn cười hắc hắc, kỳ thực da thịt của Thủy Nhạn Ngọc cũng tràn đầy mỹ cảm, chỉ là chỗ này để dục vọng của hắn đại tác, nhịn không được đưa tay ra, vuốt ve đến không ngừng biến hình.
- Hả?
Một đạo ba động làm người sợ hãi bay qua, để hai người đồng thời ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn trời.
Minh Nguyệt nhô lên cao, nhưng ở trong một mảnh quần tinh lóng lánh, lại đột ngột xuất hiện một viên đại tinh, phát sinh hào quang kinh người.
Không, nó càng giống như suối phun, phụt lên quang hoa, diệu động trường không.
Oanh!
Lại một làn sóng cường liệt truyền đến, nhất định là do viên đại tinh kia phát ra ngoài.
- Đây là sao gì, lẽ nào đi tới thời kì cuối của sinh mệnh, muốn nỡ rộ lóng lánh cuối cùng sao?
Thần giới bất đồng Tiểu Thế Giới, Tiểu Thế Giới chỉ có một mảnh đại lục, tinh thần trên bầu trời kỳ thực chính là từng viên vẫn thạch, cường giả có thể dễ dàng chấn rơi xuống.
Nhưng ở Thần giới, mỗi một ngôi sao đều là một viên đại tinh, thậm chí là một Thái Dương, thiêu đốt Thần Hỏa, có thể đốt tẫn cường giả Tinh Thần cảnh, ngay cả Hằng Hà Cảnh cũng không dám xông vào.
Mỗi một viên đại tinh đều có chu kỳ tánh mạng của mình, có thể dài đến hơn mười ức thậm chí trên trăm ức năm, ngay cả cường giả Tinh Thần cảnh cũng rất khó thấy một viên đại tinh đi tới thời kì cuối của sinh mệnh.
Chỉ là nghe nói, đại tinh ở lúc sắp tử vong, sẽ phát sinh đại bạo tạc cực kỳ cường đại, ngẫm lại một viên đại tinh có thể uẩn ra bao nhiêu võ giả, cổ lực lượng này ở ngắn ngủi mấy hơi thở phát ra, phỏng chừng ngay cả Tinh Thần cảnh cũng chỉ có phần bị miểu sát.
Này là lực lượng diệt thế, chỉ có Sáng Thế cảnh mới có thể chống lại.
Hiện tại, một đại tinh trên bầu trời đột nhiên nỡ rộ lóng lánh, rất có thể là đi tới sinh mệnh cuối cùng.
- Không hợp!
Thủy Nhạn Ngọc lắc đầu:
- Ở vị trí kia, hẳn là không tồn tại tinh thần!
Lăng Hàn hoài nghi nói:
- Ngươi xác định?
- Xác định!
Thủy Nhạn Ngọc nghiêm túc gật đầu, thiên phú võ đạo của nàng quả thực xa xa không thể so với Lăng Hàn, nhưng thích đọc các loại tạp thư, chỉ nói kiến thức, vậy tuyệt đối có thể vứt Lăng Hàn mấy con phố.
- Vậy kỳ quái, này đến tột cùng là cái gì chứ?
Hai người đều nhìn bầu trời không, viên đại tinh kia vẫn phụt lên quang hoa, phát sinh ba động về các ngõ ngách trong Tinh Không, này đủ để ảnh hưởng đến các tinh hệ ở phụ cận.
Ngày thứ hai, người người đều đang nghị luận, đêm qua xuất hiện viên đại tinh kia là chuyện gì xảy ra?
Đây thật là kinh người, bình thường, ban ngày là không thể nào thấy được tinh thần, bởi vì ánh nắng quá chói mắt, nhưng bây giờ thì sao, viên đại tinh kia thình lình ở trước mắt, rõ ràng không cảm giác được quang mang kia rực sáng bao nhiêu, nhưng ánh dương quang không cách nào che giấu được.
Chúng nhân nghị luận, hiếu kỳ lai lịch viên đại tinh kia, bởi vì trước không có thấy qua ở vị trí này, hình như là đột nhiên xuất hiện.
Đại tinh cũng có thể đột nhiên xuất hiện?
Thực sự là bất khả tư nghị!
Lập tức có thế lực phái tinh thuyền tiến nhập Tinh Vũ, muốn gần gũi quan sát viên đại tinh này.
Tinh thuyền, không giống không hạm, này là phương tiện giao thông chuyên môn dùng để đi trong tinh không, yêu cầu tài liệu chế tác, nguyên động lực cao hơn không hạm vô số lần, dù sao không hạm chỉ cần có thể bay được là được.
Nếu như nói không hạm chỉ cần là thế lực liền có thể nhịn ăn nhịn mặc mua về, như vậy tinh thuyền chỉ có thế lực lớn chân chính mới có, bởi vì từ mua về đến bảo dưỡng, chi tiêu thực sự là quá lớn.
Hơn nữa, ai không có việc gì chạy ra tinh không làm gì?
Từ một viên đại tinh đến một viên đại tinh khác, động sẽ lấy năm tính, xa thậm chí hơn mấy trăm năm, không có bao nhiêu người nguyện ý ở trong tinh không cô quạnh lâu như vậy.
Chỉ vài ngày sau, tinh thuyền liền trở lại, mang về một tin tức trọng đại, không, phải nói là tin tức kinh người.
Viên đại tinh kia thật ra là một ngôi mộ!
Cái gì!
Sau khi Lăng Hàn nghe nói, lúc này liền chấn kinh rồi, trong tinh không cư nhiên xuất hiện một ngôi mộ, đây vốn là sự tình thập phần cổ quái, nhưng cách xa như vậy còn có thể thấy, tới cùng phần mộ này lớn bao nhiêu?
Dù vứt một ngọn núi vào trong tinh không, như vậy cự ly xa là hoàn toàn không thể nào thấy được, ngay cả Lăng Hàn có Chân Thị Chi Nhãn cũng không thể làm được.
---------------