Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Bái kiến Đại Đế! Tất cả mọi người đều quỳ xuống đất. Đế, cao cao tại thượng, bá chủ thiên hạ. Đương nhiên, thế đạo hơi loạn, bởi vì từ thái cổ tới nay chưa từng xuất hiện hai Đại Đế cùng một thời đại. Nếu những người này biết rõ, sẽ biết thế gian hiện tại không chỉ có hai Đại Đế. Huyền Linh Đại Đế tùy ý nhấc tay, sau đó nhìn sang tên Thánh Nhân vừa nói chuyện: – Ngươi muốn trút giận thay bản Đế? – Nguyện ra sức vì Đại Đế! Tên Thánh Nhân vui mừng. Đây là cơ hội vuốt mông ngựa tuyệt hảo. – Nếu ngươi có thể giết hắn, bản Đế sẽ ban thưởng cho ngươi tạo hóa. Huyền Linh Đại Đế nói. – Cảm ơn Đại Đế! Tên Thánh Nhân kia quỳ xuống cảm ơn lần nữa. Đại Đế nói tạo hóa chắc chắn rất trâu bò.

Đám người Lăng Hàn kinh ngạc, người khác không biết bọn họ là Đại Đế, chẳng lẽ Huyền Linh Đại Đế cũng không biết hay sao? Nếu biết, vì cái gì còn hại thủ hạ của mình? Hỉ nộ vô thường? Không đặt tính mạng người khác trong lòng? Có lẽ là cả hai. Bị nhốt vô số năm, tính tình Huyền Linh Đại Đế khẳng định đại biến, cho nên, hắn thoát khốn sẽ liều mạng cưới thê tử, sinh con, thủ hạ với hắn chỉ là đồ chơi, còn không đặt trong lòng. – Ngươi là người phương nào, cho phép ngươi xưng tên ra, sau khi chết cũng có thể lập bia mộ cho ngươi. Tên Thánh Nhân kia nói, ở trước mặt Đại Đế, hắn phải biểu hiện mình một phen. Lăng Hàn cười một tiếng: – Vậy thì không cần, chỉ là việc nhấc tay mà thôi. – Ngươi nói cái gì? Tên Thánh Nhân giận tím mặt, đối phương đang xem thường hắn sao? – Ban đầu định tế điện ngươi sau khi chết, đáng tiếc ngươi nhất định tự mình tìm đường chết! Thánh nhân kia lạnh lùng nói, sau đó hắn lao tới chém giết Lăng Hàn. Lăng Hàn không hành động, chờ tên Thánh Nhân kia lao tới trước người Lăng Hàn ba trượng thì tự động tan rã. Tay chân của hắn biến mất trước tiên, hắn hoảng sợ kinh hãi, vẻ mặt khiếp sợ khó nói thành lời, mở miệng muốn kêu cứu cũng không được, hắn biến mất sạch sẽ. – Xem ra, ngươi không chiếm được tạo hóa của bản Đế. Huyền Linh Đại Đế thì thào, khóe miệng còn tươi cười, giống như đang xem trò hay. – Thú vị không? Lăng Hàn hỏi.


– Thú vị. Huyền Linh Đại Đế gật đầu. – Hiện tại thế giới này, ta thấy nên chơi thế nào mới thú vị. – Đã như vậy, vì cái gì không trân quý thế giới này? Lăng Hàn hỏi. – Thế giới này chung quy sẽ bị hủy đi, hà tất trân quý? Huyền Linh Đại Đế hỏi lại. Lăng Hàn lắc đầu: – Đạo bất đồng, bất tương vi mưu! Nghe hai người đối thoại, tất cả mọi người cảm thấy da đầu tê dại. Có thể nói chuyện ngang hàng cùng Đại Đế như thế, đối phương có thân phận gì? Chỉ có thể là Đại Đế! Trời ạ, bọn họ la lối om sòm trước mặt Đại Đế? Thế nhưng mà, một vị Đại Đế khác không phải là Vô Lượng Đại Đế sao? Vị trước mặt hoàn toàn không giống. – Lần trước không có giết ngươi, ngươi không hảo hảo ở lại Đế đảo, lại nhất định chạy ra đây tìm cái chết? Huyền Linh Đại Đế từ tốn nói, cũng không hề tức giận. Hắn là ai? Hắn là đại năng vượt qua mấy điệp kỷ, vô địch thiên hạ chân chính, cũng bất tử bất diệt. Sống được đủ lâu, hắn đã không thèm quan tâm rất nhiều thứ. Hắn một tay đạo diễn phồn vinh thịnh thế hiện tại, nhưng nói không chừng nhất niệm sẽ hủy diệt tất cả sinh mệnh.


Ngược lại, sinh mệnh cuối cùng cũng sẽ kết thúc. Tất cả đều là tuần hoàn. Tuần hoàn đáng chết. Lăng Hàn lắc đầu: – Ta không thể tán đồng cách làm của ngươi, thế gian phát triển, tự có quy luật, ngươi ta không nhúng tay vào mới tốt! – Ha ha ha ha, nếu bản Đế không đồng ý, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết bản Đế hay sao? Huyền Linh Đại Đế cất tiếng cười to, vô cùng thô kệch. Đây là chuyện cười, hắn cũng đã lâu chưa từng cười to như thế. Dù sao, thế gian có tư cách chọc cười hắn không nhiều. Lăng Hàn không cười, hắn thản nhiên nói: – Đi vực sâu nguyên thủy đánh một trận! Với cấp bậc của bọn họ, một khi khai chiến có thể hủy thiên diệt địa, cuộc chiến này sẽ làm toàn bộ vũ trụ tan vỡ, không còn tinh cầu nguyên vẹn. – Hà tất phiền phức như thế? Huyền Linh Đại Đế xuất chưởng tấn công Lăng Hàn. Hắn căn bản không đặt tinh cầu này vào trong, người chết thì đã chết, ngược lại một ý niệm của hắn có thể tạo vật và giao phó sinh mệnh. Lăng Hàn không có đón đỡ, hắn có lo lắng khi khai chiến tại đây. Hắn chỉ xuất thủ dẫn công kích của Huyền Linh Đại Đế vào tinh không, mặc dù tinh không xuất hiện lỗ đen, cũng không có tạo thành bất cứ sinh mệnh nào tử vong. – Lòng dạ đàn bà! Huyền Linh Đại Đế lạnh lùng nói. Thấy cảnh này, tất cả mọi người trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


Lăng Hàn rõ ràng là địch nhân lại suy nghĩ vì sinh mệnh của bọn họ, mà Huyền Linh Đại là kẻ thống trị lại không quan tâm tới bọn họ sống chết thế nào. Bọn họ im lặng. Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: – Những kẻ này tối thiểu cũng là đồ chơi của ngươi, như thế nào cũng bỏ ra một phen tâm huyết của ngươi đúng không? Nếu hủy đi như vậy, không cảm thấy đáng tiếc hay sao? Huyền Linh Đại Đế cười ha ha: – Tốt, ngươi là người gần chúng ta nhất, vậy ta đồng ý ngươi một lần. – Vậy thì chiến! Lăng Hàn cất bước đi vào vực sâu nguyên thủy. Huyền Linh Đại Đế nhún vai, hắn rời đi. Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long vội vàng đuổi theo, tốc độ của bọn họ chậm hơn một chút, lập tức liền mất đi bóng dáng của Lăng Hàn cùng Huyền Linh Đại Đế,nhưng không có quan hệ, ngược lại khẳng định sẽ đi vực sâu nguyên thủy. Nhìn Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long cũng điều khiển kim quang đại đạo rời đi, đế uy bộc phát rất mạnh, các Thánh Nhân đều ngây người. – Con chó kia… Cũng là Đại Đế! – Trời ạ, làm sao có thể! – Tiện cẩu kia có thể thành Đế! – Ông trời bị mù sao? Bọn họ phản ứng đầu tiên chính là kinh hãi, hơn nữa cũng kinh hãi đê tiện như Đại Hắc Cẩu cũng có thể thành đế, thế gian lại chưa cho phép tân Đế xuất thế. Bởi vậy có thể thấy được, tiện đạo của Đại Hắc Cẩu đạt tới mức nào. Khó trách những người ngồi xuống lúc trước đều rách quần.


Một vị Đại Đế giở trò xấu, có Thánh Nhân nào cản được? Nhưng ngươi là Đại Đế, chơi như vậy vui sao? Tiện, đúng là tiện! Mọi người tạo thành nhận biết thống nhất, danh hào Tiện Đế cũng vang danh thiên hạ từ đó. … Bên trong vực sâu nguyên thủy, Lăng Hàn và Huyền Linh Đại Đế đứng đối diện với nhau. – Có thể rời khỏi hòn đảo kia, nói rõ ngươi cũng nắm giữ bốn yếu tố. Huyền Linh Đại Đế nói. – Cho nên, ngươi cảm thấy chiến đấu có ý nghĩa sao? Ngươi giết không được ta, ta cũng không giết được ngươi, cho dù nắm giữ bốn yếu tố giống nhau, nhưng mà ưu khuyết điểm không ảnh hưởng kết quả sau cùng. Ngược lại, song phương đều bất tử bất diệt. – Có ý nghĩa! Lăng Hàn trầm giọng nói. – Ta không quen nhìn ngươi! – Ha ha, ha ha ha! Huyền Linh Đại Đế cười ha hả, cười một lúc hắn mới nói: – Cách đây thật lâu, lâu đến mức bản Đế cũng không nhớ rõ, bản Đế đã từng ấu trĩ tầm thường như ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK