Kim Trí Huy, Chu Cao Dương, Phục Thiên, Ân Nguyên Hương thì không có ý kiến, vừa không đồng ý nhưng cũng không phản đối, một bộ các ngươi loạn các ngươi, ta chỉ cần quản tốt mình là đủ.
Thấy hết thảy khách nhân đều không phản đối quay lại Độc Vụ, Dương Thiết Thành hừ một tiếng nói:
- Được, vậy thì trở lại Độc Vụ.
Hắn cũng nín một hơi, có người lại dám ở dưới mí mắt của hắn hành hung, hắn nhất định phải tìm ra người này.
Thuyền chậm rãi quay đầu lại, chạy tới trong sương mù.
Mỗi người đều không nói nữa, thật giống như thủ thế chờ đợi, rất nhanh, sương mù bao phủ lại, ánh mặt trời biến mất, cuối cùng biến thành một vùng tăm tối.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe thanh âm oành oành oành oành vang lên, chiến đấu đã bạo phát.
- Ừm!
- A!
- Ồ!
Không ngừng có tiếng kêu rên truyền đến, có người bị đẩy lùi đụng vào khoang thuyền, có người bị đánh mấy quyền mấy chưởng, phát ra thanh âm đau đớn, còn có người trúng kiếm, máu tươi tung bay, dán lên mặt người nóng hầm hập.
Ở những cao thủ này mà nói, dù cho không thể nhìn thấy thì đã làm sao, đã sớm nắm giữ hoàn cảnh trên boong tàu thanh thanh sở sở, thật giống như một người đui ở trong một gian phòng mấy năm, cực kỳ quen thuộc.
Bọn họ đều cho rằng khóa chặt Lăng Hàn, ra tay đánh nhau.
- Ngươi thật là hư hỏng.
Ở trong Hắc Tháp, Thủy Nhạn Ngọc lắc đầu than thở.
La Ngọc, La Ngộ đều là lực lượng trung kiên của La gia, Tả Tiêu, Phạm Dũng, Liễu Oánh tứ nữ cũng là người sống mấy vạn năm, nhưng tất cả mọi người đều bị Lăng Hàn đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.
Hắn bảo là muốn để hung thủ hiện hình, có thể nắm chân ngựa, nhưng trên thực tế chỉ là muốn để những người này nội đấu, hắn thì xem cuộc vui.
- Vậy ngươi có thích hay không?
Lăng Hàn cười nói, đáng tiếc là, mê vụ cắt đứt thần thức, hắn ở trong Hắc Tháp cũng nhìn không thấy cái gì, để hắn cảm thấy tiếc nuối.
- Không thích!
Thủy Nhạn Ngọc vội vàng nói, rất sợ Lăng Hàn động thủ động cước với nàng, điều này làm cho nàng vừa thích lại vừa ghét.
Lăng Hàn cười hắc hắc nói:
- Không phải nói, nam nhân không xấu nữ nhân không thương sao?
- Ai nói!
Thủy Nhạn Ngọc chỉ trích nói, nàng mới sẽ không thích một nam nhân hư, bằng không như thế nào sẽ xích mích với Triệu Luân?
- Không sai biệt lắm có thể đi ra ngoài.
Lăng Hàn nói, hắn đã cảm giác có ánh dương quang chiếu xạ xuống.
Hưu, hai người cùng đi ra Hắc Tháp, có mê vụ cắt đứt, ai cũng không có khả năng phát hiện bọn họ từng tiêu thất một đoạn thời gian, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện.
Ánh dương quang chiếu khắp, ánh sáng quay về.
Tất cả mọi người có một loại âm trầm như từ Địa Ngục trở lại trần gian, cảm giác mất đi thị lực và thần thức thực sự là quá tệ.
- Tê!
Nhưng mọi người lập tức khiếp sợ, bởi vì trên boong thuyền lại thêm bảy cổ thi thể, bày rất chỉnh tề, vừa lúc là bang chúng còn dư lại của Hắc Ngũ Bang.
Mỗi người chết giống nhau như đúc, đều là ngực trúng một kiếm.
Một kích trí mạng.
Ai hạ thủ?
Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía Lăng Hàn, là hắn đề nghị tiến vào mê vụ, dĩ nhiên có hiềm nghi lớn nhất.
- Lăng Hàn, lần này ngươi còn có cái gì để nói?
La Ngọc quát.
- Đối với loại ngu ngốc như ngươi dĩ nhiên là không có gì đáng nói.
Lăng Hàn cười nói.
- Chủ ý này của ta không tệ đi, hung thủ lại xuất hiện. Chỉ là các vị không có đồng tâm hiệp lực, bằng không có vài cao thủ Sơn Hà Cảnh đại viên mãn tọa trấn, hung thủ có thể sát nhân xong lại toàn thân trở ra sao?
- Nói sạo, rõ ràng là ngươi hạ thủ!
La Ngộ chỉ vào Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Mọi người nói thẳng ra đi, vừa rồi các ngươi đều công kích ta, ta làm sao có thời giờ đi ám sát người, hơn nữa còn là giết bảy người?
- Không nên ngậm máu phun người!
Phạm Dũng thản nhiên nói.
- Đúng, đừng vội nói bậy!
La Ngọc cũng lập tức phủ nhận, giết đệ tử của Xích Thiên Học Viện, này truyền đi không phải là chuyện tốt gì.
Dương Thiết Thành nhíu mày, hắn tự nhiên rõ ràng, tràng diện loạn như vậy, đúng là tất cả mọi người công kích Lăng Hàn, muốn nói ở trong hoàn cảnh như vậy, Lăng Hàn còn có thể ra tay giết người, hơn nữa giết bảy cái, hắn là không thể nào tin tưởng.
Nhưng trái lại, Lăng Hàn quả thực có hiềm nghi lớn nhất, hắn đề nghị trở lại mê vụ, mà hắn lại có cừu oán với Hắc Ngũ Bang, tất cả căn cứ đều chỉ hướng Lăng Hàn.
- Không bằng chúng ta lại về mê vụ một lần nữa, bất quá, lần này cần trói chặt người này!
La Ngọc chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Ý kiến hay!
Phạm Dũng lập tức vỗ tay tán thành.
- Hắc hắc. Lăng Hàn, ngươi không phải luôn miệng nói mình thuần khiết sao, tự trói đi, nếu ra mê vụ vẫn có người tử vong, vậy chứng minh ngươi không phải là hung thủ.
La Ngộ nói.
Lăng Hàn xuy một tiếng nói:
- Các ngươi ngu ngốc sao? Nếu như hung thủ bất động, chẳng phải ta bị vu oan giá hoạ sao? Hơn nữa, các ngươi từng cái nhìn ta bất thiện như vậy, ta tự trói để thành mục tiêu sống cho các ngươi sao!
- Dương huynh, ngươi là chủ nhân, ngươi nói làm sao bây giờ!
La Ngọc ném vấn đề cho Dương Thiết Thành.
Dương Thiết Thành suy tính một hồi lâu, lúc này mới nói:
- Lăng Hàn, ngươi qua đây, ta sẽ bảo hộ ngươi an toàn!
Nói lời này ý tứ là đồng ý đề nghị của đám người La Ngọc, muốn dồn Lăng Hàn ra sau, trở về mê vụ.
Lăng Hàn hơi suy tính một chút lại nói:
- Hảo, ta tin tưởng Dương đại nhân!
Hắn gật đầu với Thủy Nhạn Ngọc, hai người đi đến bên cạnh Dương Thiết Thành.
Dương Thiết Thành lấy ra hai dây xích nói:
- Này là Thần Thiết cấp bốn chế tạo, phía trên còn có ba đạo thần văn, bị khóa lại, ngay cả Sơn Hà Cảnh đại viên mãn cũng không thể cởi ra.
Tất cả mọi người gật đầu, này là chuyên môn dùng để ràng buộc cường giả, đây chỉ là Thần Thiết cấp bốn chế tạo, còn có cấp sáu cấp bảy cấp tám, ngay cả cường giả Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn cũng có thể vây khốn.
Ba đạo thần văn sẽ chế ước lực lượng của võ giả, một khi bị trói lại, sẽ không khác phế nhân.
Hắc hắc, lần này hắn chết chắc rồi!
Bọn người La Ngọc thầm nói, bọn họ cũng không thèm để ý Lăng Hàn có phải là người hành hung hay không, chỉ là muốn mượn cơ hội này giết chết Lăng Hàn mà thôi.
Trước mặt của mọi người, Dương Thiết Thành khóa Lăng Hàn lại, đồng thời nói:
- Yên tâm, chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ bảo chứng ngươi an toàn!
Đối với điểm ấy, Lăng Hàn không tin chút nào.
Thực lực của Dương Thiết Thành quả thực rất mạnh, nhưng người nơi này cũng không yếu a, La Ngọc, Liễu Oánh tứ nữ đều là Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, năm người đồng thời động thủ, chẳng lẽ còn đỡ không được Dương Thiết Thành?
---------------