Do Trì Mộng San dẫn đầu, đương nhiên không người nào dám ngăn đón, cũng không cần đi xông cái gì ba cửa ải, trực tiếp đi vào yến hội là được.
Lưu Phương nhìn hai lớn một nhỏ rời đi, trong hai mắt hắn bắn ra lửa.
Hắn cũng có suy nghĩ với Trì Mộng Hàm, tuy vị Đế nữ này cũng không có hiển lộ ra chân dung nhưng từ phong thái lộ ra ngoài, nàng tuyệt đối là tuyệt thế giai nhân, hơn nữa nhìn Trì Mộng San là biết rõ, tỷ tỷ đương nhiên đẹp như thiên tiên.
- Mặc kệ ngươi là Đinh Nhất hay là Lăng Hàn, chỉ cần dám vào Chân Long uyên, ngươi có đi mà không về!
Hắn nói thầm trong lòng, về phần truyền thuyết vô địch của Lăng Hàn, đương nhiên hắn xì mũi xem thường.
Chỉ là Sinh Đan hậu kỳ, có thể mạnh tới mức nào?
Triệu Khôn vô cùng hâm mộ, thì ra hai tên kia là ngưu nhân, không ngờ có thể câu dẫn Đế nữ tới tay.
Ai, mình lên mặt với hai người bọn họ, hiện tại nhớ lại quá mất mặt.
Hắn nhìn sang Lưu Phương, hoa cúc của hắn xiết chặt, vị tộc huynh này có ham mê đặc thù, không biết buổi tối có tới tìm hắn hay không, hắn đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Phương phát hiện hắn khác thường, vội vàng cường điệu:
- Ta không phải biến thái!
- Phải phải!
Triệu Khôn gật đầu nhưng vẻ mặt của hắn lại là “ngươi vừa bóp “hàng” và sờ mông ta, nói rõ ngươi cảm thấy hứng thú với hoa cúc của ta”.
Lưu Phương: ...
Được Trì Mộng San dẫn dắt, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhanh chóng đi vào yến hội, nơi đó nằm ở ven hồ, có từng khối đá phiêu phù trên mặt nước, mỗi khối đá đặt cái bàn, hoặc là một người người ngồi hoặc ba bốn người ngồi chung.
Trong hồ có thác nước từ trên trời chảy xuống, chảy vào giữa hồ, từng bọt nước bắn lên cao cao, âm thanh ào ào đinh tai nhức óc, tuy, đối với các thiên kiêu Sinh Đan cảnh mà nói, việc này chỉ là chuyện nhỏ, căn bản sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng thính giác nào.
Đế tộc chính là Đế tộc, mở yến hội cũng có suy nghĩ khác người, không giống nhà khác, hoặc là trong hoa viên, hoặc là trong cung điện, tất cả đều là thật, bọn họ bày yến hội ở giữa hồ, quả thật làm cho người ta cảm thấy hứng thú.
- Tỷ, lão tỷ!
Trì Mộng San kêu to:
- Ngươi xem, ta dẫn ai tới đây!
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Lăng Hàn:
- Nhanh lên khôi phục tướng mạo!
Được.
Lăng Hàn thở dài, xem ra tiểu nha đầu có rất đủ dũng khí, đã ra lệnh sai sử hắn.
Cũng phải, nếu hắn đã đến thì không cần sợ, trên đất Đế tộc, có ai dám ra tay chứ?
Lăng Hàn khôi phục tướng mạo sẵn có, mà Đại Hắc Cẩu đã sớm chán dáng vẻ nhân loại, nó biến trở lại như ban đầu, cái quần lót sắt tỏa sáng làm cay mắt người khác.
- Lăng Hàn!
Có người nhận ra hắn và hô lớn.
Trong thời gian gần đây, Lăng Hàn tạo ra quá nhiều rung động, dùng tu vi Sinh Đan cảnh đánh chết Chân Ngã cảnh, người không biết hắn thật sự quá ít.
Người có tên, cây có bóng, bất kể Lăng Hàn có mượn nhờ trận đạo hay không, người ta có thực lực đánh bại Chân Ngã cảnh là đủ rồi.
Đương nhiên, cũng có người không phục Lăng Hàn, cho rằng trong Chân Long uyên không cách nào câu thông địa mạch, Lăng Hàn cũng chỉ là Sinh Đan cảnh bình thường, cần sợ hắn hay sao?
Gương mặt Trì Mộng Hàm thay đổi, nàng vội vàng truyền âm nói với Trì Mộng San:
- Không được nói hưu nói vượn!
Tiểu nha đầu rống một câu kia trước mặt mọi người, khi đó việc vui lớn lắm.
- Tỷ, ta dẫn tỷ phu tới rồi!
Tiểu nha đầu vô cùng ngây thơ, người không biết nàng sẽ bị lừa gạt.
Ahhh, tỷ phu!
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người im lặng, bọn họ nhìn sang Trì Mộng Hàm, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lăng Hàn.
Ầm ầm ầm, chỉ còn tiếng thác nước rơi xuống.
- Mộng San, không nên nói bậy!
Một bà lão chạy đến kéo Trì Mộng San mang đi, sau đó cười nói với mọi người:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, các vị tiểu hữu không cần để ở trong lòng.
- Vâng, tiền bối.
- Ha ha, dù sao cũng là tiểu hài tử nha, tiền bối không cần quá mức trách cứ.
Mọi người lúc này mới khôi phục lại, liên tục cười nói.
Trì Mộng San liên tục giãy dụa, nàng có thể thoát được mới là quái sự, nàng còn muốn mở miệng, lại phát hiện miệng không mở ra được, đã bị đạo tắc phong tỏa, giống như nàng không sinh ra cái miệng.
- Hai vị tiểu hữu, chính mình tìm địa phương ngồi đi.
Bà lão nói với Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, nhưng sau đó xoay người mang theo Trì Mộng San rời đi, xem ra sẽ giáo huấn nàng một trận.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu tìm tảng đá không người, sau khi nhảy lên liền rót rượu uống.
- Hảo tửu!
Đại Hắc Cẩu uống một ngụm, nó nói:
- Đông Lâm Đế tộc thật sự tài đại khí thô, rượu này dùng không ít tiên dược tạo thành, nếu có thể uống liên tục sẽ có tác dụng trợ giúp ngộ đạo.
- Uống nhiều một chút.
Lăng Hàn cười nói.
- Phải!
Người bàn khác ít động tới, dù biết rõ rượu này là đại bổ nhưng lại bận tâm hình tượng, bọn họ uống rất khắc chế, nhưng mà Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu là người quan tâm hư vinh sao?
Bọn họ tiêu diệt sạch bình rượu trên bàn.
Đại Hắc Cẩu lập tức cầm bình rượu rỗng, lớn tiếng nói:
- Tiểu nhị, đầy vào! Đầy vào!
Các thiên kiêu khác cảm thấy trơ trẽn, các ngươi có xấu hổ hay không? Yến hội này quy cách cực cao, do Đế tộc tổ chức, dự họp còn có Đế tử, thiên kiêu bài danh tốp một trăm tinh võng, còn có có chút đạo tử thánh nữ của Thánh Địa chỉ có tư cách dự thính, làm sao lại biến thành ăn hàng giống các ngươi?
- Nhìn cái gì vậy, cũng không có ăn uống của các ngươi!
Đại Hắc Cẩu trừng mắt nhìn bọn họ, ai sợ ai chứ.
Rất nhanh, có người hầu tới đổi bình mới cho Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, cũng mang bình cũ đi.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không biết xấu hổ uống sạch, bầu rượu này cũng biến thành trống rỗng.
- Tiểu nhị, đưa rượu lên!
Đại Hắc Cẩu lên tiếng gọi, sau đó nói với Lăng Hàn:
- Tiểu Hàn tử, nghe Cẩu gia nói, ngươi không bằng làm con rể Đông Lâm Đế tộc đi, như vậy chúng ta có thể uống rượu ngon mỗi ngày.
Lời này vừa nói ra, chẳng những người Đông Lâm Đế tộc tức giận, các thiên kiêu ở đây đều muốn làm thịt nó, làm một bữa tiệc thịt chó.
Ngươi cho rằng con rể Đế tộc là ngươi muốn làm có thể làm hay sao?
Quá không biết xấu hổ!
- Đúng là ngựa không biết mặt mình dài!
Có người hừ lạnh một tiếng, lúc này có một đạo hàn quang bay tới và tỏa ra khí tức đáng sợ, giống như bầu trời sập xuống.
Lăng Hàn vươn tay ngăn cản, ba, đạo hàn mang bị hắn tiêu diệt, nhưng hắn cũng rùng mình, một kích này phi thường đáng sợ.
Mấu chốt là, đối phương chỉ liếc mắt nhìn đã có uy lực đáng sợ như thế, thực lực chân chánh càng bất phàm.
Lăng Hàn nhìn sang người “ra tay”, đó là một nam tử trẻ tuổi, tuy ngồi xếp bằng ở đó nhưng lại giống như thương long, chỉ cần hành động là kinh động tám phương.
Thằng này là ai?
- Ha ha, quá kiêu ngạo, cuối cùng cũng chọc Bách Lý Đế tử ra tay!
Có người nói ra.
Bách Lý Đế tử?
Lăng Hàn giật mình, Đế tộc có họ Bách Lý thì đó là hậu nhân của Tử Vi Đại Đế.
Lưu Phương nhìn hai lớn một nhỏ rời đi, trong hai mắt hắn bắn ra lửa.
Hắn cũng có suy nghĩ với Trì Mộng Hàm, tuy vị Đế nữ này cũng không có hiển lộ ra chân dung nhưng từ phong thái lộ ra ngoài, nàng tuyệt đối là tuyệt thế giai nhân, hơn nữa nhìn Trì Mộng San là biết rõ, tỷ tỷ đương nhiên đẹp như thiên tiên.
- Mặc kệ ngươi là Đinh Nhất hay là Lăng Hàn, chỉ cần dám vào Chân Long uyên, ngươi có đi mà không về!
Hắn nói thầm trong lòng, về phần truyền thuyết vô địch của Lăng Hàn, đương nhiên hắn xì mũi xem thường.
Chỉ là Sinh Đan hậu kỳ, có thể mạnh tới mức nào?
Triệu Khôn vô cùng hâm mộ, thì ra hai tên kia là ngưu nhân, không ngờ có thể câu dẫn Đế nữ tới tay.
Ai, mình lên mặt với hai người bọn họ, hiện tại nhớ lại quá mất mặt.
Hắn nhìn sang Lưu Phương, hoa cúc của hắn xiết chặt, vị tộc huynh này có ham mê đặc thù, không biết buổi tối có tới tìm hắn hay không, hắn đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Phương phát hiện hắn khác thường, vội vàng cường điệu:
- Ta không phải biến thái!
- Phải phải!
Triệu Khôn gật đầu nhưng vẻ mặt của hắn lại là “ngươi vừa bóp “hàng” và sờ mông ta, nói rõ ngươi cảm thấy hứng thú với hoa cúc của ta”.
Lưu Phương: ...
Được Trì Mộng San dẫn dắt, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhanh chóng đi vào yến hội, nơi đó nằm ở ven hồ, có từng khối đá phiêu phù trên mặt nước, mỗi khối đá đặt cái bàn, hoặc là một người người ngồi hoặc ba bốn người ngồi chung.
Trong hồ có thác nước từ trên trời chảy xuống, chảy vào giữa hồ, từng bọt nước bắn lên cao cao, âm thanh ào ào đinh tai nhức óc, tuy, đối với các thiên kiêu Sinh Đan cảnh mà nói, việc này chỉ là chuyện nhỏ, căn bản sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng thính giác nào.
Đế tộc chính là Đế tộc, mở yến hội cũng có suy nghĩ khác người, không giống nhà khác, hoặc là trong hoa viên, hoặc là trong cung điện, tất cả đều là thật, bọn họ bày yến hội ở giữa hồ, quả thật làm cho người ta cảm thấy hứng thú.
- Tỷ, lão tỷ!
Trì Mộng San kêu to:
- Ngươi xem, ta dẫn ai tới đây!
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Lăng Hàn:
- Nhanh lên khôi phục tướng mạo!
Được.
Lăng Hàn thở dài, xem ra tiểu nha đầu có rất đủ dũng khí, đã ra lệnh sai sử hắn.
Cũng phải, nếu hắn đã đến thì không cần sợ, trên đất Đế tộc, có ai dám ra tay chứ?
Lăng Hàn khôi phục tướng mạo sẵn có, mà Đại Hắc Cẩu đã sớm chán dáng vẻ nhân loại, nó biến trở lại như ban đầu, cái quần lót sắt tỏa sáng làm cay mắt người khác.
- Lăng Hàn!
Có người nhận ra hắn và hô lớn.
Trong thời gian gần đây, Lăng Hàn tạo ra quá nhiều rung động, dùng tu vi Sinh Đan cảnh đánh chết Chân Ngã cảnh, người không biết hắn thật sự quá ít.
Người có tên, cây có bóng, bất kể Lăng Hàn có mượn nhờ trận đạo hay không, người ta có thực lực đánh bại Chân Ngã cảnh là đủ rồi.
Đương nhiên, cũng có người không phục Lăng Hàn, cho rằng trong Chân Long uyên không cách nào câu thông địa mạch, Lăng Hàn cũng chỉ là Sinh Đan cảnh bình thường, cần sợ hắn hay sao?
Gương mặt Trì Mộng Hàm thay đổi, nàng vội vàng truyền âm nói với Trì Mộng San:
- Không được nói hưu nói vượn!
Tiểu nha đầu rống một câu kia trước mặt mọi người, khi đó việc vui lớn lắm.
- Tỷ, ta dẫn tỷ phu tới rồi!
Tiểu nha đầu vô cùng ngây thơ, người không biết nàng sẽ bị lừa gạt.
Ahhh, tỷ phu!
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người im lặng, bọn họ nhìn sang Trì Mộng Hàm, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lăng Hàn.
Ầm ầm ầm, chỉ còn tiếng thác nước rơi xuống.
- Mộng San, không nên nói bậy!
Một bà lão chạy đến kéo Trì Mộng San mang đi, sau đó cười nói với mọi người:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, các vị tiểu hữu không cần để ở trong lòng.
- Vâng, tiền bối.
- Ha ha, dù sao cũng là tiểu hài tử nha, tiền bối không cần quá mức trách cứ.
Mọi người lúc này mới khôi phục lại, liên tục cười nói.
Trì Mộng San liên tục giãy dụa, nàng có thể thoát được mới là quái sự, nàng còn muốn mở miệng, lại phát hiện miệng không mở ra được, đã bị đạo tắc phong tỏa, giống như nàng không sinh ra cái miệng.
- Hai vị tiểu hữu, chính mình tìm địa phương ngồi đi.
Bà lão nói với Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, nhưng sau đó xoay người mang theo Trì Mộng San rời đi, xem ra sẽ giáo huấn nàng một trận.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu tìm tảng đá không người, sau khi nhảy lên liền rót rượu uống.
- Hảo tửu!
Đại Hắc Cẩu uống một ngụm, nó nói:
- Đông Lâm Đế tộc thật sự tài đại khí thô, rượu này dùng không ít tiên dược tạo thành, nếu có thể uống liên tục sẽ có tác dụng trợ giúp ngộ đạo.
- Uống nhiều một chút.
Lăng Hàn cười nói.
- Phải!
Người bàn khác ít động tới, dù biết rõ rượu này là đại bổ nhưng lại bận tâm hình tượng, bọn họ uống rất khắc chế, nhưng mà Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu là người quan tâm hư vinh sao?
Bọn họ tiêu diệt sạch bình rượu trên bàn.
Đại Hắc Cẩu lập tức cầm bình rượu rỗng, lớn tiếng nói:
- Tiểu nhị, đầy vào! Đầy vào!
Các thiên kiêu khác cảm thấy trơ trẽn, các ngươi có xấu hổ hay không? Yến hội này quy cách cực cao, do Đế tộc tổ chức, dự họp còn có Đế tử, thiên kiêu bài danh tốp một trăm tinh võng, còn có có chút đạo tử thánh nữ của Thánh Địa chỉ có tư cách dự thính, làm sao lại biến thành ăn hàng giống các ngươi?
- Nhìn cái gì vậy, cũng không có ăn uống của các ngươi!
Đại Hắc Cẩu trừng mắt nhìn bọn họ, ai sợ ai chứ.
Rất nhanh, có người hầu tới đổi bình mới cho Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, cũng mang bình cũ đi.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không biết xấu hổ uống sạch, bầu rượu này cũng biến thành trống rỗng.
- Tiểu nhị, đưa rượu lên!
Đại Hắc Cẩu lên tiếng gọi, sau đó nói với Lăng Hàn:
- Tiểu Hàn tử, nghe Cẩu gia nói, ngươi không bằng làm con rể Đông Lâm Đế tộc đi, như vậy chúng ta có thể uống rượu ngon mỗi ngày.
Lời này vừa nói ra, chẳng những người Đông Lâm Đế tộc tức giận, các thiên kiêu ở đây đều muốn làm thịt nó, làm một bữa tiệc thịt chó.
Ngươi cho rằng con rể Đế tộc là ngươi muốn làm có thể làm hay sao?
Quá không biết xấu hổ!
- Đúng là ngựa không biết mặt mình dài!
Có người hừ lạnh một tiếng, lúc này có một đạo hàn quang bay tới và tỏa ra khí tức đáng sợ, giống như bầu trời sập xuống.
Lăng Hàn vươn tay ngăn cản, ba, đạo hàn mang bị hắn tiêu diệt, nhưng hắn cũng rùng mình, một kích này phi thường đáng sợ.
Mấu chốt là, đối phương chỉ liếc mắt nhìn đã có uy lực đáng sợ như thế, thực lực chân chánh càng bất phàm.
Lăng Hàn nhìn sang người “ra tay”, đó là một nam tử trẻ tuổi, tuy ngồi xếp bằng ở đó nhưng lại giống như thương long, chỉ cần hành động là kinh động tám phương.
Thằng này là ai?
- Ha ha, quá kiêu ngạo, cuối cùng cũng chọc Bách Lý Đế tử ra tay!
Có người nói ra.
Bách Lý Đế tử?
Lăng Hàn giật mình, Đế tộc có họ Bách Lý thì đó là hậu nhân của Tử Vi Đại Đế.