Hắn rút ra hai tên Tiên Vương tầng hai trở về tọa trấn, cùng bọn người Lăng Hàn triển khai ác chiến.
Lần này chiến đấu cực kỳ kịch liệt, song phương đều đánh nhau thật tình, nhưng cuối cùng vẫn lấy nhóm Lăng Hàn lui lại kết thúc.
Hết cách rồi, tuy bọn người Lăng Hàn cũng có hai vị sức chiến đấu Tiên Vương tầng hai, nhưng sinh mệnh lũy thừa dù sao chỉ khoảng chừng sáu ngàn hai, ở trong Tiên Vương tầng hai là không cách nào xếp tới trước, mà hai tên Tiên Vương của U Sương Tiên Vương hẳn là tồn tại trung kỳ thậm chí hậu kỳ, lại thêm tốt xấu gì cũng là Hoàng giả, sức chiến đấu vượt xa.
Bọn người Lăng Hàn lui trở về một nơi đóng quân, đều nghỉ ngơi dưỡng sức, tăng cao thực lực, chuẩn bị lại tới lần nữa.
Muốn tiếp tục tiến lên, một là Thích Thiện Tử cùng Già Lan ở tầng một đi càng xa hơn, nếu bọn họ đạt đến tầng một đỉnh cao, vậy sức chiến đấu phỏng chừng có thể đạt đến tầng hai đỉnh cao, cái này tự nhiên đủ để khinh thường tầng hai.
Hai là, nhóm cường giả Lăng Hàn, Hỏa Phù Dung bước vào Tiên Vương cảnh, vậy sức chiến đấu của bọn họ khẳng định trực tiếp bão tố đến tầng hai hậu kỳ thậm chí đỉnh cao.
Bọn họ liền nhịn xuống, ở nơi đóng quân tích cực tu luyện, đều đang liều mạng tăng cao thực lực.
Đám người Lăng Hàn, Kỷ Vô Danh, Hỏa Phù Dung đều thả ra thiên kiến bè phái, không hề bảo lưu mà thảo luận, cho rằng bọn họ súc tích Tiên chủng xác thực tiếp cận hoàn mỹ, cho dù không có Tiên chủng hoàn mỹ kia cũng có thể lấy tư thái mạnh nhất bước vào Tiên Vương cảnh.
Dù sao, cái gọi là mạnh nhất kia cũng chỉ là thiên địa súc tích, với thiên địa mà nói là mạnh nhất, nhưng với mỗi người mà nói, hoàn toàn thích hợp bản thân mới thật sự là chí cường.
Mấy người xác nhận, sau đó quyết định ở ngay đây tu luyện, cho đến khi Tiên chủng mười phân vẹn mười, bọn họ liền đột phá Tiên Vương.
- Có thể, những ánh sáng, mùi thơm đặc biệt này chính là Tiên chủng hoàn mỹ.
Bọn họ có suy đoán như vậy.
Bọn họ quyết tâm, tĩnh khí, rất nhanh, ba trăm năm qua đi, khoảng cách vạn năm kỳ hạn chỉ còn ngàn năm, chiến sự phía trước càng thêm kịch liệt, Tiên Vương đều đẫm máu, hầu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trời giáng mưa máu, thiên địa tiếc thương.
Đám người Lăng Hàn không để ý đến chuyện bên ngoài, tích cực cố gắng tu luyện, bọn họ sẽ ở trước kỳ hạn vạn năm đột phá, tham dự đại chiến cuối cùng.
Nhưng vào lúc này, bình tĩnh bị đánh phá.
- Lăn ra đây cho ta!
Có người ở bên ngoài quát gọi, công kích ngạo mạn, cũng công kích xem thường.
Đám người Lăng Hàn vừa vặn lấy ánh sáng và mùi thơm đặc biệt tu luyện hoàn tất, nghe vậy nhìn lẫn nhau, thầm nghĩ cái này là ai đột nhiên giết tới cửa?
- Làm sao có chút quen tai nhỉ?
Bọn họ đi tới cửa cung điện, lấy bọn họ kiêu ngạo căn bản khinh thường đóng cổng chiến đấu.
Ồ?
Có bảy người liên thủ giết tới, cầm đầu chính là hai tên Tiên Vương tầng hai, quấn quanh tiên quang hai màu, cực kỳ loá mắt. Ngoài ra còn có bốn tên Tiên Vương tầng một, khí tức đều vô cùng mạnh mẽ, hẳn đều là tầng một đỉnh cao, chỉ có một người không có bước vào Tiên Vương cảnh, chỉ là chuẩn Tiên Vương mà thôi.
Nhưng tên chuẩn Tiên Vương này lại để đám người Lăng Hàn kinh ngạc.
Đông Phương Duệ!
Hắn lại trộn lẫn với U Sương Tiên Vương?
- Lăng Hàn!
Đông Phương Duệ mở miệng, trên mặt mang theo vẻ trào phúng.
- Ngày hôm nay chính là ngày chém đầu ngươi!
Lăng Hàn giễu cợt:
- Ngươi là ăn nhiều đan dược quá, đầu óc không bình thường sao?
Đông Phương Duệ biết Lăng Hàn miệng tiện, tự nhiên sẽ không nổi giận, điểm ấy hàm dưỡng hắn còn có. Hắn nhìn về phía đám người Hỏa Phù Dung nói:
- Chư vị, nể tình cùng là của người Tiên Vực, kính xin mọi người không nên nhúng tay, miễn tổn thương hòa khí.
Lời này hắn chủ yếu là nói với Hỏa Phù Dung, người ta được xưng Vạn Cổ Đệ Nhất Tiên, tương tự có bối cảnh cấp bậc Thiên Tôn.
Hỏa Phù Dung cực kỳ xem thường:
- Đông Phương Duệ, ngươi thực sự là càng sống càng trở lại, đánh nhau cùng cấp lại còn muốn tìm giúp đỡ, thực sự là để Phong Tình Đại Nhân hổ thẹn!
Đông Phương Duệ cũng không cho là nhục, mà cười ha ha:
- Ta cùng U Sương đại nhân đạt thành nhận thức chung, U Sương đại nhân sẽ thay ta tranh cướp Tiên chủng hoàn mỹ kia, mà coi như hồi báo, chờ rời đi Tiên lộ, U Sương đại nhân sẽ được gia phụ chỉ điểm, thành tựu Tiên Vương tầng chín là điều chắc chắn.
Hỏa Phù Dung chẳng muốn cùng hắn lãng phí nước miếng, giơ giơ tay áo, không phản ứng nữa.
- Lăng Hàn, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết ở chỗ này!
Đông Phương Duệ uy nghiêm đáng sợ nói, Lăng Hàn đã thành một khối tâm ma của hắn, nhất định phải gạt bỏ.
Thích Thiện Tử nhìn lại Kỷ Vô Danh, ở đây chỉ có hắn cùng Già Lan mới có thể đối kháng Tiên Vương tầng hai, nếu như bọn họ không ra tay, vậy Lăng Hàn chỉ có con đường trốn.
Kỷ Vô Danh gật gù:
- Có thể giết liền giết, không cần lưu tình.
Thời khắc này, hắn lại thành Ma Phật.
- Kính xin hai vị đại nhân ra tay.
Đông Phương Duệ quay đầu nói với hai tên Tiên Vương tầng hai ở bên người.
Hai người này cũng không dám bắt bí cái giá, dù sao đây chính là con trai độc nhất của một vị Thiên Tôn, bọn họ trước cũng không biết có Thiên Tôn tồn tại, nhưng chỉ cần biết Thiên Tôn còn muốn trâu bò hơn Tiên Vương tầng chín liền được.
- Chúng ta nhất định sẽ không để Duệ thiếu thất vọng.
Hai tên Tiên Vương này nói, cho Đông Phương Duệ đủ mặt mũi.
Bọn họ nhanh chân mà ra, áp sát về phía cung điện.
Thích Thiện Tử dũng cảm đứng ra, che ở trước Lăng Hàn, mà Già Lan do dự một chút, cũng lựa chọn cùng Thích Thiện Tử đứng sóng vai.
Hai đại Tiên Vương đối diện tự nhiên sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không kỳ quái hai người Thích Thiện Tử xuất hiện, bọn họ cũng không chút khách khí ra tay, oanh, đại đạo hóa thành binh khí, ở trong tay bọn họ tỏa ra tiên mang vô tận, đánh tới hai người Thích Thiện Tử.
Thích Thiện Tử cùng Già Lan toàn lực ứng phó, cùng hai đại Tiên Vương ác chiến.
Có điều, hai đại Tiên Vương này rõ ràng càng mạnh hơn, lại ăn Hàng Tử Quả, rất nhanh liền chiếm cứ thượng phong, đè đánh Thích Thiện Tử cùng Già Lan, tuy thủ thắng không phải chuyện thoáng qua, nhưng tuyệt đối sẽ không cần thời gian quá lâu.
Chỉ non nữa ngày sau, Thích Thiện Tử cùng Già Lan liền hoàn toàn tan tác, hai đại Tiên Vương tầng hai giết tới, làm cho đám người Lăng Hàn chỉ có thể lui lại.