Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ như vậy cũng thôi, then chốt là phía sau bọn họ còn có bốn lều vải!

Ăn bữa cơm cần dựng lều vải sao?

Hiển nhiên không cần, dựng lều vải chính là ở trên một ngày hoặc một đêm.

Nhưng mọi người là tu vi gì, dù liên tục mấy trăm triệu năm không nghỉ ngơi cũng sẽ không có cảm giác mệt mỏi, lúc này mới tiến vào bí cảnh bao lâu, bốn người này lại dựng lều vải chuẩn bị nghỉ ngơi, cái này há có thể không khiến người ta cười?

Đám người Thất Sương rốt cuộc biết vì sao học viện bọn họ xếp hạng thấp như vậy, bởi vì bọn họ vốn thiếu mất một người, bốn người Lăng Hàn lại ứng đối tiêu cực, cái này còn có thể xông lên 200 chính là thấy quỷ.

Hai người vừa tức giận đám người Lăng Hàn hồ đồ, một bên cũng trách cứ đám người Tốn Phong, lại không ngăn cản?

Cái mất mặt này quá lớn rồi, thực sự là muốn đào cái động chôn mình.

- Ha ha, đây là học viện nào?

Có người hỏi.

- Không rõ ràng, thật giống như là lần đầu tham gia.

- Ha ha, lần đầu tiên tham gia, không làm rõ được tình huống, cho nên coi là cắm trại sao?

- Ồ, ta thật giống như gặp qua mấy người này, lúc trước là cùng bọn họ chung một chỗ đến... A, là Bách Chiến Học Viện!

- Cái gì, Bách Chiến Học Viện?

- Cười chết ta, lẽ nào bởi vì không còn U Nguyên, bọn họ ngay cả tự tin chiến đấu cũng không có sao?

- Hừ, người như vậy muốn có tác dụng gì, lên chiến trường hai giới chỉ có thể làm mất mặt chúng ta!

Nhiều cường giả đều hừ lạnh, đối với thái độ của bốn người Lăng Hàn như vậy tràn ngập xem thường, thái độ như thế còn muốn tới đây, cái này không chỉ lãng phí tiêu chuẩn, cũng là không tôn trọng những người dự thi khác.

Thất Sương cùng Uyên đều dùng sức cúi đầu không nhìn người, miễn cho mất mặt thêm nữa.

- Ồ, Khư Tinh vừa vặn đến nơi này.

- Bọn họ muốn gặp gỡ.

- Ha ha, nên cho bọn họ chút đau khổ, nơi này không phải là địa phương bọn họ đi chơi!

Rất nhiều người đột nhiên trở nên hưng phấn, tên thiếu niên đáng sợ kia đang tiếp cận hồ lớn, chỉ cần vừa đến, liền có thể nhìn thấy nơi đó có bốn lều vải.

Mọi người dồn dập nhìn về phía gương đá, lại có chút không thể chờ đợi được nữa.

Trong bí cảnh.

Bốn người Lăng Hàn nguyên bản đang ăn hăng say, đột nhiên Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu đều giật mình, dừng động tác lại, sau đó cùng nhau nhìn về phía bên trái, các nàng phát hiện một tên thiếu niên Ác Ma tộc đang đi về phía bọn họ, tốc độ cũng không nhanh, nhưng thiếu niên này cực kỳ khủng bố, phảng phất như gánh vác ngôi sao, một cước hạ xuống, trời động mà đong đưa.

Lăng Hàn cùng Nhu yêu nữ thì đều không có phản ứng, một cái là đã sớm phát hiện, căn bản không thèm để ý, một cái khác là thật không có chú ý tới, thời điểm phát hiện Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu vẫn nhìn chằm chằm một nơi mà không có tiếp tục ăn, mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên.

- Giao ra tín tiêu, sau đó cút!

Thiếu niên lạnh lùng nói, trong khi nói chuyện, hai cánh phía sau hắn hơi lộ liễu, hiện ra thái độ cực kỳ ngạo mạn.

Lăng Hàn cười cợt nói:

- Nếu như muốn cùng một chỗ ăn thịt nướng, không ngại ngồi xuống, muốn đánh nhau, chờ chúng ta ăn xong lại nói.

Thiếu niên kia tự nhiên chính là Khư Tinh, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, lộ ra vẻ kinh ngạc, lá gan người này cũng thật không nhỏ, ở trước mặt mình lại còn dám nói trêu chọc. Hắn cười lạnh:

- Các ngươi không có tư cách cùng ta ngồi chung một chỗ.

Hắn nhanh chân đi về phía đoàn người Lăng Hàn, khí thế vô biên dật động, hắn phảng phất như một vị Ma Thần không cách nào vượt qua.

Tuy Hổ Nữu, Nữ Hoàng vẫn không có bước vào Thập Nhất Diệp, nhưng bản thân là Thập Diệp Đế Tinh, tự nhiên không thể bị khí thế của Thập Nhất Diệp áp chế, chỉ có Nhu yêu nữ mới hơi lộ ra vẻ khó chịu, dù sao tu vi của nàng kém có chút xa.

Lăng Hàn lấy ra một chén rượu không, đổ đầy, sau đó quăng về phía Khư Tinh, cực kỳ vững vàng, không có tung ra một giọt.

- Ta nói rồi, các ngươi không xứng!

Khư Tinh hừ một tiếng, đấm ra một quyền, muốn đập vỡ tan chén rượu này.

Nhưng sau khi đánh ra một quyền, hắn hơi biến sắc, trên chén rượu gia trì lực lượng quy tắc mạnh mẽ, hắn lại không cách nào phá hư, nhưng bị chặn lại như thế, lực lượng trên chén rượu cũng miễn cưỡng dùng hết, nhất thời ngừng lại ở trước mặt hắn, sau đó dưới tác dụng của trọng lực, rơi xuống đất.

Sắc mặt Khư Tinh lại biến, hắn đưa tay ra, đùng, tiếp được chén rượu.

Nếu như hắn một quyền đánh nổ, vậy tự nhiên là không lời nào để nói, nhưng tình huống bây giờ không phải như vậy, mà là Lăng Hàn ngăn được lực lượng một quyền của hắn, vừa vặn đưa đến trước mặt hắn, nếu hắn không tiếp, rượu tung ở trước mặt, đây chính là sỉ nhục với hắn.

Vì lẽ đó, hắn nhất định phải đỡ lấy chén rượu.

Nhưng mà như thế, Lăng Hàn mời rượu, miệng hắn nói không xứng, nhưng tay lại nhận, như vậy hắn liền thua một bậc.

Hết cách rồi, ai bảo hắn đoán sai thực lực của Lăng Hàn, thời điểm đấm ra một quyền hắn đã rơi vào hạ phong.

Hắn xác thực không để Lăng Hàn ở trong mắt, cú đấm này dùng lực lượng cũng không lớn, nhưng cũng đủ để cho hắn ý thức được Lăng Hàn mạnh mẽ.

- Có chút ý nghĩa.

Hắn nhếch miệng cười, hàm răng trắng như tuyết, khá giống như dã thú hung tàn.

- Đối thủ như vậy ta cũng không bỏ được giết chết ở đây. Ta ở trong quyết đấu một chọi một chờ ngươi, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.

Hắn cười to ba tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Chiến ý của hắn đã sôi trào, nhưng chiến đấu ở nơi này không cách nào để cho hắn tận hứng, có quá nhiều điều kiện hạn chế.

Vì lẽ đó, hắn nhịn.

Lăng Hàn cười nhạt, hai tay có chút run, đương nhiên không phải bởi vì sợ sệt, mà là hưng phấn.

Đối thủ này để hắn có loại cảm giác gặp gỡ Kỷ Vô Danh, cường đại đến kinh người.

Vậy thì ở cao thủ bảng tái chiến đi.

Hai người là luyến tiếc đối thủ, nhưng người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, lại không cách nào nghe được âm thanh, đều không hiểu, làm sao một cái kính chén rượu, một cái khác tiếp nhận liền đi.


Lẽ nào bọn họ nhận thức sao?


- Coi như bọn họ may mắn.


Cường giả bên ngoài đều khó chịu nói.


Bọn họ cũng không có lại quan tâm đám người Lăng Hàn, bởi vì hình ảnh xoay một cái, đã từ trên người đám người Lăng Hàn dời đi, chuyển tới một khu vực khác.


Một cái chớp mắt mà thôi, mười lăm ngày đã qua, tín tiêu chôn ở đây đều bị người lấy ra toàn bộ, có mấy người mang theo tín tiêu ẩn núp, có mấy người thì bắt đầu càn quét, thu được càng nhiều tín tiêu hơn.


- Nên xuất phát rồi.


Lăng Hàn cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK