- Các hạ, cho ta đến lĩnh giáo một chút!
Hắn đi ra một bước, oanh, khí tức bạo quyển.
Đại Hắc Cẩu rõ ràng một tay liền có thể trấn áp Vân Ngạo Không, nhưng nếu nó có người có thể phân công lại không cần, kia hay vẫn là nó sao?
- Tiểu Hàn tử, lên cho bản tọa!
Nó nhìn về phía Lăng Hàn thét.
Ba, Lăng Hàn một cước đá tới Đại Hắc Cẩu, để Đại Hắc Cẩu vội vàng nhanh chân bỏ chạy.
- A, ngươi?
Vân Ngạo Không nhìn Lăng Hàn, lộ ra vẻ cổ quái.
Tướng mạo người này... rất quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra giống ai.
- A, ngược lại có chút giống người đã chết kia.
Tư Đồ Thái Long nói.
Vân Ngạo Không lập tức giật mình, dáng dấp người này xác thực có chút giống Lăng Hàn, nhưng hiển nhiên bắt chước không quá giống, bởi vì Lăng Hàn có một loại bá khí, đứng ở đó ngay cả mặt trời cũng ép không được huy hoàng của hắn. Nhưng người trước mặt này lại khí thế nội liễm, không hề đặc sắc, giống như người bình thường.
Từ khi Lăng Hàn hoành không xuất thế, lập nên chiến tích nghịch thiên, hắn cũng thắng được vô số người trẻ tuổi truy phủng, tranh nhau bắt chước, cho nên nhìn thấy một người dung mạo, khí chất tương đương Lăng Hàn cũng không kỳ quái.
Chỉ là người trước mặt này học quá tệ đi.
- Hừ, ta ghét nhất là người kia, ngươi lại chỉnh mình thành hình dạng của hắn, đây là muốn chết!
Vân Ngạo Không lạnh lùng nói, hắn lại đưa tay, bắt về phía Lăng Hàn.
Ba!
Lăng Hàn vung tay lên, lăng không quất về phía Vân Ngạo Không, lấy thực lực của hắn, Vân Ngạo Không còn có chỗ trống phản kháng sao?
Tay nâng, chưởng rơi, người ngã.
Thời điểm Vân Ngạo Không ngã xuống, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ cổ quái: tại sao mình lại ngã xuống như vậy? Giống như đã từng quen biết a.
Tư Đồ Thái Long thì kinh hãi, thực lực của hắn cùng Vân Ngạo Không không kém bao nhiêu, nhưng Vân Ngạo Không không phải đối thủ của Lăng Hàn, thậm chí đối phương chỉ lăng không một kích mà thôi, Vân Ngạo Không liền ngã, đây là thực lực tuyệt đối nghiền ép.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Thực lực mạnh như vậy, thế mà còn muốn bắt chước người khác, quá mất mặt.
- Lăng Hàn.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Tư Đồ Thái Long khịt mũi coi thường, Lăng Hàn đã sớm chết, chẳng lẽ đường đường Vân gia sẽ còn thả ra tin tức giả sao?
- Các hạ, ngươi cũng là chúa tể một phương, cần gì phải giả mạo một người chết?
Hắn nói.
Đây là kéo dài thời gian, hắn không phải là đối thủ của Lăng Hàn, chỉ có chờ Vân gia đến giúp.
Lăng Hàn cười ha ha, nhìn về phía Đại Hắc Cẩu:
- Vì cái gì thời điểm ta nói thật, lại không ai tin tưởng?
- Đó là bởi vì bình thường ngươi nói dối quá nhiều!
Đại Hắc Cẩu thừa cơ nói móc.
- Tiểu Hàn tử, người đang làm, trời đang nhìn, cho nên phải đối với Cẩu gia cung kính một chút, khách khí một chút, Cẩu gia là đại ân nhân của ngươi a.
Tư Đồ Thái Long tức giận đến phát run, đệ đệ bị người đánh ngã giữa đường, mà đồng bạn thì bị một kích đánh ngất xỉu, hai người kia vẫn còn ở trước mặt mình lẫn nhau trêu chọc, cũng quá khoa trương a.
Vân gia đâu, làm sao còn chưa có người tới?
Hưu hưu hưu, đúng lúc này, trên bầu trời bắn nhanh xuống năm người, đều bắn ra khí tức cường đại.
Đây là địa bàn của Vân gia, mà bọn hắn là Tiên Vương của Vân gia, tự nhiên không cần che giấu cái gì.
Năm người này đều là Tiên Vương tầng tám, liên thủ cũng có thể gánh vác một Tiên Vương tầng chín.
- Cuồng đồ phương nào, dám đến Vân gia ta sinh sự?
Một Tiên Vương quát, ánh mắt đảo qua, đứng ở trên thân Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu.
Hắn chuyên chú vào Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này rất quen mặt.
- Đến đòi nợ.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Đòi nợ?
Làm sao hiện tại lưu hành chuyện tới Vân gia đòi nợ nhỉ, đều do Lăng Hàn mở tiền lệ, thật muốn móc hắn từ dưới nền đất ra, tiên thi một vạn năm.
- Hắn nói hắn gọi Lăng Hàn.
Tư Đồ Thái Long khoanh tay, lạnh lùng nói.
Lăng Hàn?
Năm tên Tiên Vương tầng tám kia đều cười lạnh, dáng dấp người này xác thực rất giống Lăng Hàn, nhưng khác biệt cũng rất rõ ràng. Trọng yếu nhất là cái gì, Lăng Hàn đã chết!
Người chết làm sao còn có thể đứng ở chỗ này chứ?
- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao muốn đến Vân gia quấy rối?
Có Tiên Vương hỏi.
- Làm ai sai khiến ngươi?
Muốn bọn hắn tin tưởng một Tiên Vương dám đến Vân gia quấy rối, bọn hắn cái nào cũng không tin, thế gian ở đâu ra nhiều mãnh nhân như vậy?
- Cầm tên tuổi một người chết nháo sự, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Lăng Hàn không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn lúc nào chết rồi?
- Lười nói nhảm với các ngươi, trấn áp toàn bộ các ngươi, Vân Hạo Dưỡng nên đi ra a!
Lăng Hàn cười nói, vươn tay về phía một Tiên Vương.
- Lớn mật!
Ngũ đại Tiên Vương tầng tám đồng thời xuất thủ, nghênh kích về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn mở ra một tay, như trời rơi xuống.
Ngũ đại Tiên Vương ngăn cản, nhưng làm sao chống đỡ được, ba ba ba, bọn hắn ai cũng ngã xuống.
Người xung quanh nhìn thấy, không tự chủ được đều há to miệng.
Đây cũng quá khoa trương đi, đây chính là năm tên Tiên Vương tầng tám a, thế mà không phải đối thủ của Lăng Hàn.
- Tiên Vương tầng chín!
- Tuyệt đối là vậy.
Bọn hắn đều dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn về phía Lăng Hàn, Tiên Vương tầng chín a, đứng ở Tiên đạo đỉnh phong, ai có thể không ngưỡng mộ?
Lăng Hàn kia “trồng” năm tên Tiên Vương kia ở trên mặt đất.
- Tiểu tử, khẩu vị của ngươi thật nặng.
Đại Hắc Cẩu nói.
Lăng Hàn lại nhìn về phía Tư Đồ Thái Long nói:
- Làm sao xử trí ngươi đây?
Tư Đồ Thái Long cũng nhìn Lăng Hàn, hắn duỗi ngón tay ra, run dữ dội hơn:
- Ngươi, ngươi thật sự là Lăng Hàn! Ngươi không chết!
Mạnh đến mức không tưởng nổi, lại rất giống Lăng Hàn, thậm chí tác phong làm việc cũng không sai biệt lắm, đây không phải là Lăng Hàn còn có thể là ai?
Vân gia náo loạn một cái Ô Long, tên sát tinh, yêu nghiệt này căn bản không có chết.
Lăng Hàn nhìn Tư Đồ Thái Long, như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Hắn có che giấu qua mình sao? Hắn từ đầu tới cuối đều nói mình là Lăng Hàn, chỉ là những người này không chịu tin tưởng, nhất định phải nói hắn giả mạo mà thôi.
- Chung một chỗ đi.
Lăng Hàn cười nói, đưa tay chộp tới Tư Đồ Thái Long.
- Ta là đệ tử võ viện, ngươi không thể đối với ta như vậy!
Tư Đồ Thái Long kêu lên.