- Thời gian trùng hợp như vậy, sẽ không phải là nhằm vào ta chứ?
Lăng Hàn cười nói, hắn đánh bể Thần Khí của Càn Thi Vân, còn thu luôn tàn thể, nữ nhân kia tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Hắc hắc, ta muốn nhìn một chút, ở đây còn có sáu người tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, thực lực sẽ mạnh đến trình độ nào.
Ngày thứ hai, Lăng Hàn một thân một mình, lửng thững đi tới địa phương tập hợp.
Lần này thưởng trà luận đạo cử hành ở Bạch Sương Phong, bởi vì ngọn núi này dành riêng cho đệ tử hạt giống giao thủ luận bàn, cho dù đệ tử trọng điểm, đệ tử bình thường muốn quan chiến cũng không có khả năng, vì căn bản không có thể tới đây.
Đỉnh núi rất cao, nhưng đối với Sơn Hà Cảnh mà nói, chút cao độ ấy tự nhiên không tính là gì, chỉ sau nửa giờ, cho dù lấy tốc độ "tản bộ" của Lăng Hàn, hắn cũng đi tới đỉnh núi.
- Xin lấy ra thiệp mời.
Đây là một bình thai rất rộng rãi, lối vào có hai nam tử trẻ tuổi, khí vũ bất phàm làm thủ vệ.
Đây hẳn là thị vệ của ai đi, bất quá, thị vệ cũng bất phàm như vậy, thực lực tên đệ tử hạt giống kia có thể nghĩ.
Lăng Hàn đưa ra thiệp mời, một thanh niên tiếp nhận nhìn, vẻ mặt lộ ra một tia nghiêm túc nói:
- Nguyên lai là Hàn thiếu, mời!
Trên bình đài xếp từng khối thạch đầu, tất cả lớn nhỏ không đồng nhất, nghĩ đến chắc là ghế ngồi. Lúc này, trên phần lớn tảng đá đã có người ngồi, ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, liền thấy được vài người quen.
Thiệu Tư Tư, Tô Kinh, Đỗ An, Toàn Lập Hiên, còn có Vũ Hoàng, Đinh Bình!
Hai người này hiển nhiên không có nhận ra Lăng Hàn, bởi vì không có nghe được tên của Lăng Hàn, tự nhiên sẽ không liên tưởng đến trên người Lăng Hàn, chỉ nhìn lướt qua hắn liền thu hồi ánh mắt.
Tiếp, lại có mấy người tới, như Hạ Vô Khuyết, Hồ Phỉ Vân,… còn có Càn Thi Vân!
Nữ nhân này vừa xuất hiện, liền đưa mắt nhìn Lăng Hàn, tản mát ra hàn ý lành lạnh.
Lăng Hàn tự nhiên không sợ, thậm chí lười để ý tới, tự mình lấy ra một Thần Quả cắn ăn.
Đây chỉ là một Thần Quả cấp hai, không tính quá trân quý, nhưng Lăng Hàn lấy làm hoa quả ăn, điều này làm cho rất nhiều người kêu to xa xỉ.
Càn Thi Vân thiếu chút nữa tức điên, tên này lại còn như không có chuyện gì xảy ra ăn hoa quả, căn bản không coi nàng uy hiếp ra gì.
Ghê tởm!
Người càng ngày càng nhiều, lúc thái dương lên đỉnh, cuối cùng không có người nào tới nữa.
Tất cả thạch đầu đều có người ngồi, nhưng cũng có vài người đứng, đều là thị vệ, phân ở bốn phía bình thai, không có tư cách đi tới phía trước.
Số lượng thạch đầu nhất định tương xứng với đệ tử hạt giống, không trống chỗ nào, liền biết hôm nay tất cả mọi người đều tới.
Lần đầu tiên đệ tử hạt giống tụ hội, mọi người đều cảm thấy hứng thú, hơn nữa, mỗi một đệ tử hạt giống đều tràn đầy tự tin, tin tưởng mình vô địch, tự nhiên muốn mượn cơ hội này lập địa vị.
- Ha hả, người đều tới đông đủ a.
Một nam tử đứng lên, hướng chúng nhân lộ ra nụ cười.
- Chắc có người còn không biết thân phận của ta, vậy tự giới thiệu một chút. Tại hạ Hà Thao, ở 900 năm trước nhập tông.
Tên này rất mạnh, Lăng Hàn thầm nói.
Khí tức của đối phương không hiện, thâm trầm như biển, rất có khả năng tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, mới có thể có khí tức cường đại như vậy.
Nếu như đổi lại ở Hợp Ninh Tinh, Lăng Hàn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng nơi này là Lẫm Thiên Tông, hội tụ vô số thiên tài đỉnh cấp, hơn nữa Hải Vân trưởng lão đã nói, tính cả hắn, trong tông có tất cả bảy đệ tử hạt giống tu ra tòa Sơn Hà thứ năm.
Đây chỉ là trong phạm vi Sơn Hà Cảnh, nếu như mở rộng đến Nhật Nguyệt Cảnh mà nói, nhân số khẳng định còn hơn.
- Nguyên lai hắn chính là Hà Thao!
- Trong đệ tử hạt giống Sơn Hà Cảnh, thực lực của hắn có thể ổn bài trước năm.
- Nhạ, bên cạnh hắn là Ngô Triết, đồng dạng là người nổi bật trong đệ tử hạt giống, có thể sánh vai Hà Thao.
- Cộng thêm Vũ Văn Thông, Thạch An Quốc, Trầm Trúc Nhi, Khuông Bội Sam, hợp xưng sáu tiểu vương giả.
Bên cạnh có người thấp giọng giao lưu, sau khi Lăng Hàn nghe liền hiểu, cái gọi là Lục Vương này chính là đệ tử Sơn Hà Cảnh trong Lẫm Thiên Tông, tu ra tòa Sơn Hà thứ năm.
- Ha ha, nói là thưởng trà luận đạo, tự nhiên phải có trà.
Hà Thao cười nói, hắn từ trong Không Gian Linh Khí lấy ra một bếp lò, phía trên có một ấm trà, bắt đầu nấu nước.
Hắn dùng cũng không phải phàm hỏa, mà là lòng bàn tay phun ra Liệt Diễm, có thần văn đan vào, lấy quy tắc đại đạo làm Hỏa Nguyên.
Ở dưới Thần Hỏa như vậy, kim chúc phổ thông nhất định sẽ bị dung luyện, hơn nữa, lấy thực lực của hắn, sợ rằng Thần Thiết cấp bốn cũng có thể bị hóa thành nước thép.
Nhưng bếp lò kia tuy thoạt nhìn nhỏ nhắn, diện mạo xấu xí, lại có tính kháng hỏa rất mạnh, ở dưới thần diễm đốt cháy cũng không ngại chút nào.
Cái bếp lò này không đơn giản.
Lăng Hàn thầm nói, hắn không có ý thu cái Thần Khí này, chỉ có một ý niệm… chém, dùng cho Tiên Ma Kiếm đề thăng phẩm chất.
Theo lý mà nói, thần diễm đốt nấu như vậy, nước bên trong hẳn là rất nhanh sẽ sôi trào, nhưng một nén hương thời gian đi qua, miệng lô còn không có một tia nhiệt khí bay ra, để người hoài nghi trong này căn bản không có nước.
- Ha hả, trong này chứa Cực Dạ Hàn Băng, muốn hòa tan mà nói, cần thời gian hơi lâu.
Hà Thao cười nói.
- Bất quá, chúng ta thưởng trà luận đạo ít cũng phải năm ba ngày, vậy trước tiên luận đạo, trà có thể chờ một chút lại uống.
- Cái gì, Cực Dạ Hàn Băng!
Không ít người kinh hô, những người không biết đây là vật gì, có người giải thích mới hiểu được.
- Cực Dạ Hàn Băng, chỉ ở cực bắc của Phi Vân Tinh mới có thể hình thành, nơi đó băng hàn triệt cốt, quanh năm bị băng tuyết bao trùm, mà ở dưới băng tuyết, khắp nơi có vết nứt đáng sợ, một khi người đạp lên, sẽ té vào vết nứt, bị đóng băng vĩnh viễn.
- Ngay cả cường giả Nhật Nguyệt Cảnh cũng không muốn đi nơi đó, bởi vì nơi này không có thần dược trân quý gì, cũng không có Yêu Thú đáng giá.
- Bất quá, Cực Dạ Hàn Băng lại là đặc sản, ở nơi đặc thù do đại đạo ngưng tụ thành, uống nó, có thể ngộ được một tia Hàn Băng chi diệu.
- Sơn Hà Cảnh phổ thông chạm phải sẽ bị đông thành nước đá, không chết cũng trọng thương.
---------------