Lăng Hàn cười nhạo:
- Ngươi thật lợi hại như vậy, sao có khả năng bị ta đuổi ngang ở trên tu vi, ở mặt chiến lực bị ta nghiền ép?
Thiên Sinh lập tức nói không ra lời, trước kia tu vi, chiến lực của hắn nghiền ép Lăng Hàn, nhưng bây giờ lại không còn một chút xíu ưu thế.
Nhớ ngày đó, hắn khí phách cỡ nào, từ trong tay Lăng Hàn đoạt lấy Thiên Tôn Bảo Khí, giết đến đối phương chỉ có chật vật chạy trốn, nếu không phải không gian thông đạo kia đặc thù, Lăng Hàn đã sớm chết vô số năm.
Ghê tởm, ghê tởm a!
Hắn gầm thét, nhưng thời gian không thể quay lại, đừng nói hắn chỉ là Thiên Địa hóa thân, xem như bản thân Thiên Địa cũng không thể làm được.
Lăng Hàn vận chuyển Cửu Hóa Thiên Kinh, chiến lực lập tức tăng vọt vô số lần, hắn đuổi theo Thiên Sinh hành hung.
Bành bành bành bành, sau mấy chục quyền, toàn bộ lồng ngực của Thiên Sinh đều móp méo, mỏng giống như giấy, kém một chút liền muốn vỡ vụn.
- Tiểu Hàn tử, ngươi nhẹ một chút, thân thể này còn muốn cho Thiên Tôn dùng.
Đại Hắc Cẩu nhịn không được nhắc nhở.
Thiên Sinh tự nhiên cũng nghe được, tức đến méo mũi, các ngươi còn muốn đánh chủ ý thân thể của ta?
- Mơ tưởng!
Hắn phấn khởi phản kích, xem Hắc Tháp như cây gậy dùng, oanh, Thiên Tôn Bảo Khí phát uy, dù chỉ có uy năng của Phệ Kim thiết, đó cũng rất khủng bố, đánh nát từng tầng từng tầng không gian.
Nhưng đối mặt Lăng Hàn, một chiêu này lại không dùng được, ai bảo Lăng Hàn cũng có Tiên Ma kiếm chứ?
Oanh!
Hai người kịch liệt đối oanh, Lăng Hàn có được chiến lực chuẩn Thiên Tôn hậu kỳ hoàn toàn nghiền ép Thiên Sinh, đánh cho đối phương không ngừng hoài nghi nhân sinh, vì cái gì Thiên Địa hóa thân như hắn không phải là đối thủ của Lăng Hàn?
Hắn hận, sớm biết liền không đến Viêm Sương Vị Diện, nếu ở Tiên Vực, hắn có thể có hạn độ mà ảnh hưởng Thiên Địa, các loại thiên tài địa bảo khẳng định xuất hiện ở trước mặt hắn, trợ giúp hắn tăng cao tu vi.
Chỉ là cấp độ của Tiên Vực quá thấp, ngay cả Nhất Bộ Thiên Tôn cũng bị nhằm vào, điểm ấy cho dù là hắn cũng không ngoại lệ, bởi vì một khi hắn thoát ly Thiên Địa, kỳ thật là một cá thể đơn độc.
Chính vì cân nhắc như vậy, hắn mới có thể đến Viêm Sương Vị Diện, tìm kiếm không gian phát triển rộng lớn hơn, không nghĩ tới ở nơi này đụng phải tên yêu nghiệt Lăng Hàn này.
Hắn cắn răng, quyết định rút lui, đánh như vậy hắn khẳng định sẽ hỏng bét.
- Trốn không thoát đâu!
Lăng Hàn lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm đối phương lâu như vậy, há có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Bành bành bành, hắn bước ra một bước, liên tục mười mấy quyền oanh qua, bức Thiên Sinh lui trở về.
- Nếu như ngươi giết ta, cũng khó thoát trừng phạt!
Thiên Sinh rống to.
Chí ít trên người hắn mang theo chiếc nhẫn, có công năng ghi chép, nếu chết ở trong tay Lăng Hàn, phương diện tường thành khẳng định sẽ biết.
Cái này so với võ viện giết hại đồng môn thì tội lớn hơn nhiều, tuyệt đối là một con đường chết, coi như ngươi là thân nhi tử của Thất Bộ Thiên Tôn cũng vô dụng.
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
- Ai nói muốn giết ngươi?
Thiên Sinh sững sờ, nghĩ đến Đại Hắc Cẩu nói, tự nhiên tỉnh ngộ:
- Các ngươi còn muốn để Duyên Sinh Thiên Tôn chết rồi sống lại, thay thế ta chiếm cứ thân thể này? Ha ha ha, đây là si tâm vọng tưởng!
- Nếu ta chết, nhất định sẽ ở trước khi chết bóp nát tàn hồn của hắn!
Lăng Hàn hừ một tiếng:
- Ngươi làm được sao?
Hắn đoạt công, kiếm kiếm ngoan lệ, không còn lưu thủ.
Thiên Sinh bị tăng áp lực, một khi Lăng Hàn phát uy, hắn làm sao cũng gánh không được, dù sao thực lực giữa bọn hắn sai biệt quá lớn.
Đây là nghiền ép thiên về một bên, đơn phương đánh đập.
Bành bành bành, Thiên Sinh đánh đến vô cùng thê thảm.
Lúc trước ở trong Cửu Tuyệt Trận công bằng chiến một trận, Thiên Sinh liền không phải đối thủ của Lăng Hàn, hiện tại hai người chênh lệch lại lớn hơn.
Chừng trăm chiêu, Lăng Hàn một cước đạp lăn Thiên Sinh, gát Tiên Ma kiếm ở trên cổ của đối phương.
Nếu không phải không thể thật giết gia hỏa này, Lăng Hàn nào cần dùng nhiều chiêu như vậy?
Đương nhiên, đánh thoải mái cũng là một nguyên nhân.
- Giết a, có bản lĩnh ngươi đâm kiếm xuống đi!
Thiên Sinh cười ha ha.
- Đừng quên, Duyên Sinh cùng ta là dùng chung một thân thể, ta chết, tương đương với hắn cũng chết!
Đại Hắc Cẩu nhảy tới, gấp đến độ xoay quanh:
- Tiểu Hàn tử, vậy phải làm sao bây giờ?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Nếu quả thật không cứu được Duyên Sinh Thiên Tôn, vậy không thể làm gì khác hơn là xóa đi người này!
Thiên Sinh là hóa thân vị diện, ý nghĩ của hắn cùng người bình thường khẳng định khác biệt. Nếu để cho hắn một mực cường đại lên, hắn tuyệt đối sẽ không đi chống cự Cuồng Loạn, mà muốn trở thành Cuồng Loạn thứ hai, nói không chừng cuối cùng còn muốn diệt đi Cuồng Loạn, độc bá Nguyên Thế Giới.
Muốn giết người cũng đơn giản, chỉ cần ở trước khi giết người lấy giới chỉ của đối phương xuống là được.
Thiên Sinh nghe Lăng Hàn lạnh lùng nói, trong lòng không khỏi rùng mình, Lăng Hàn là thật muốn giết hắn, mà không phải đang hù dọa hắn.
Làm sao bây giờ?
Hắn dù sao cũng không muốn chết a.
- Các ngươi không muốn cứu Duyên Sinh sao?
Hắn kêu lên, đây là cây cỏ cứu mạng duy nhất của hắn.
Đại Hắc Cẩu cũng luồn lên nhảy xuống, mặc dù hiện tại Thiên Sinh bị bọn hắn bắt, nhưng làm sao cứu Duyên Sinh Thiên Tôn lại trở thành một vấn đề lớn.
Lăng Hàn cười một tiếng, vẫy tay, Hắc Tháp liền rơi vào trong tay hắn.
Hắn không khỏi cảm khái, hơn một trăm triệu năm qua, Hắc Tháp rốt cục trở về.
- Tốt, Thiên Tôn Bảo Khí này ta tặng cho ngươi!
Thiên Sinh nói.
- Ta có thể xóa đi ý chí võ đạo phía trên, để nó hoàn toàn cùng ta thoát ly quan hệ. Thế nào, một kiện Thiên Tôn Bảo Khí đổi ta một mạng, ngươi là kiếm lợi lớn a.
Hắn cũng là co được dãn được, hắn thấy, chỉ cần cho hắn thời gian trưởng thành, tương lai hắn thành tựu cũng sẽ không thấp hơn Cuồng Loạn, hết thảy cường giả thế gian đều chỉ là dinh dưỡng của hắn mà thôi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, đột nhiên vung Hắc Tháp lên, đập tới Thiên Sinh.
Bang, Thiên Sinh liền ngất.
Lực lượng của Lăng Hàn là bực nào? Nếu như một kích này của hắn dùng đủ toàn lực, dùng lực phá hoại của Thiên Tôn Bảo Khí, đầu của Thiên Sinh đã sớm biến thành một đoàn bột nhão.