Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Tử Minh lạnh lùng nhìn Hầu ca, biểu lộ uy nghiêm đáng sợ.

Hắn hiện tại đã là Tôn Giả tam tinh, trên cảnh giới không kém Hầu ca chút nào, cho nên, hắn hoàn toàn không sợ.

– Hầu Tử, ngươi nhiều lần bao che nghịch tử này, không biết ngươi đang tự đào mộ cho mình hay sao?

Hầu ca dùng thái độ khinh miệt nhìn hắn và nói:

– Bớt nói nhảm, muốn đánh thì phóng ngựa tới.

Đế Tử Minh hừ một tiếng, hắn lao tới tấn công Hầu ca.

Oanh, hắn xuất một chưởng không mang theo binh khí nào, lại có thể một đạo hàn quang có thể khai thiên tích địa.

Hầu ca không sợ, vung côn nghênh tiếp.

Côn ảnh trùng điệp, có chút uy năng Thánh cấp.

Đế Tử Minh không thể không khiến, hắn trâu bò cũng không dám đỡ một kích của thánh liệu, hắn sẽ bị đánh tan vỡ tam hồn thất phách.

Vừa mới khai chiến, Đế Tử Minh đã rơi vào hạ phong.

Mọi người thấy rõ ràng, không chỉ binh khí trong tay Hầu ca trâu bò, càng quan trọng hơn là, Hầu ca vận dụng quy tắc cũng mạnh hơn Đế Tử Minh.

Đế tử giống như bọn họ, một kích có thể đánh ra mười đạo quy tắc thất tinh, nhưng đây là trạng thái cực hạn, không có khả năng nhiều lần đều như thế, nhưng mà, có thể thấy rõ ràng, số lần Hầu ca đánh ra mười đạo quy tắc thất tinh cũng nhiều hơn Đế Tử Minh.

Cho nên, binh khí không bằng, quy tắc không kịp, Đế Tử Minh rơi vào hạ phong không phải chuyện rất bình thường sao?

Đế Tử Minh không thể nào tiếp thu được.

Rõ ràng cảnh giới giống nhau, vì cái gì hắn lại không bằng Hầu ca?

Đây là đương nhiên!

Trước đó Hầu ca chưa ăn Cửu Hoàng Thập Diệp đan, lấy tiên khí cửu tinh gia cố tu vi, mà Đế Tử Minh, dù là ở Đế tộc, tiên khí cửu tinh cũng là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Hắn đã từng chiếm được, nhưng vẫn không có thể luyện cơ sở hoàn mỹ.

Cho nên, cái nhược điểm này lúc gặp đối thủ mạnh hơn sẽ bị phóng đại.

Oanh, oanh, oanh, toàn trường chỉ nhìn thấy Hầu ca điên cuồng tấn công, mà Đế Tử Minh không có lực chống đỡ.

– Hầu Tử, ta há sợ ngươi?

Đế Tử Minh quát to, hắn thét dài một tiếng, trong đôi mắt bắn ra hai đạo hào quang, giống như có thể xuyên thủng hư không.

Đây là thiên phú dị năng của hắn, Hư Không Nhãn, không chỉ có thể nhìn rõ tồn tại ẩn trong hư không, hơn nữa còn có lực sát thương to lớn.

Hầu ca xùy một tiếng, hắn cũng trừng mắt bắn ra hai đạo kim quang!

Bành!

Cột sáng va chạm, ánh mắt Đế Tử Minh lập tức vỡ vụn, mà Hầu ca đánh ra kim quang lại có thế công như chẻ tre.

Cái gì!

Đế Tử Minh im lặng.

Thiên phú thần thông của hắn lại không bằng Hầu ca!

– Lại ăn lão Tôn một gậy!

Hầu ca hét lớn một tiếng, điều khiển côn sắt nện xuống, uy năng rất đáng sợ.

Bành!

Một kích này, Đế Tử Minh bị đánh bay ra ngoài, toàn thân phun máu tươi.

Một kích này, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể đón đỡ, lập tức bị thánh liệu đánh cha mẹ không nhận ra.

Hầu ca đang muốn thừa thắng truy kích giải quyết đối thủ này, đã thấy Đế Tử Thiên dậm chân bay lên tấn công hắn.

Kể từ đó, Đế Tử Minh đạt được cơ hội thở dốc, sau khi khôi phục lại liên thủ với Đế Tử Thiên tấn công Hầu ca.

Hai đại Đế tử mạnh nhất đều bước vào tam tinh, cho nên, bọn họ liên thủ cũng vượt qua Hầu ca.

Nhưng mà, bọn họ không có cách nào bảo trì trạng thái mạnh nhất, chiến lực có lên có xuống, tương phản, Hầu ca có thể bảo trì bảy thành đỉnh phong, kể từ đó, Hầu ca không chiến thắng cũng không lâm vào hạ phong.

Các đạo tử đều cảm thán, thực, thời kỳ thuộc về Đế tử, thuộc về thế hệ hoàng kim đã qua.

Hiện tại là thời đại của mấy thiên kiêu như Lăng Hàn, Dương Dịch Hoàn, Đinh Thụ, Hầu ca.

Hầu ca đại chiến hai đại Tôn Giả, một bên khác, Lăng Hàn trấn áp thô bạo, Ngũ Nguyệt cũng không kiên trì nổi.

Bành bành bành, Lăng Hàn tích lũy đại chiêu, hắn đánh ra một kích mang theo hai mươi đạo quy tắc, công kích này vượt qua cực hạn chịu đựng của Ngũ Nguyệt, một kích này đánh hắn chia năm xẻ bảy.

Nhưng mà huyết nhục gây dựng lại, hắn khôi phục trong nháy mắt.

Thế Tử Phù!

Lăng Hàn kinh ngạc, lẽ nào Chiến Thần cung thật sự có được một vị Đại Đế truyền thừa, nếu không, nghe nói không có Đế binh thì không có cách gì chế tạo ra Thế Tử Phù, việc này dính đến quy tắc tối cao.

Ngũ Nguyệt nhặt về một cái mạng, hắn không dám thả câu nói hung ác, vội vàng xé rách không gian chạy trốn

Nhưng mà, Lăng Hàn phát động Phượng Dực Thiên Tường đã đuổi kịp, một quyền của hắn mang theo năng lượng hủy diệt.

Trạng thái hoàn toàn!

Lập tức, thiên địa thất sắc, hư không run rẩy.

Lăng Hàn giật mình, tình huống như thế nào?

Đây là lần đầu tiên hắn thi triển sau khi có đủ Hủy Diệt linh đồ, hoàn toàn không ngờ rằng có thể dẫn động dị tượng.

Hắn vừa mới tu thành năng lượng hủy diệt trạng thái hoàn toàn, thiên địa bị kinh động và hạ xuống lôi phạt, từ đó tạo ra gông xiềng trên Đạo quả của hắn, đến nay vẫn không thể giải trừ, điều này cũng làm cho nội tâm của hắn sinh ra cố kỵ, không còn dùng qua năng lượng hủy diệt.

Hắn không cần thiết sử dụng.

Nhưng bây giờ vì bỏ qua Thế Tử Phù, hắn vô ý thức dùng ra năng lượng hủy diệt, từ đó dẫn tới thiên địa thất sắc?

Cái này chẳng lẽ thiên địa bất dung sao?

Bành!

Năng lượng hủy diệt đánh ra, hóa thành một đạo lưu quang đánh trúng người Ngũ Nguyệt.

Không cách nào hình dung tốc độ đạo ánh sáng này, dường như vừa ra tay đã đánh trúng.

Ngũ Nguyệt không kịp trốn tránh và chống đỡ, bởi vì hắn giao thủ với Lăng Hàn lâu như vậy, hắn tự nhiên cũng hiểu rõ chiến lực của Lăng Hàn, căn bản không có khả năng nghĩ tới tốc độ công kích của Lăng Hàn nhanh như thế.

Bành, năng lượng hủy diệt đánh tới, Ngũ Nguyệt mất đi nửa người và rơi từ không trung xuống.

Hạt giống mạnh nhất Chiến Thần cung đã vẫn lạc.

Các Đế tử khiếp sợt, bọn họ có thể khẳng định, Thế Tử Phù của Ngũ Nguyệt tuyệt đối không có khả năng chỉ có thể phát huy một lần, nhưng trên thực tế, hắn quả thật bị một kích của Lăng Hàn oanh sát.

Năng lượng đáng sợ kia có năng lực mất đi tác dụng của Thế Tử Phù hay sao?

Việc này quá kinh khủng, mang ý nghĩa về sau giao đấu với Lăng Hàn, căn bản không có cơ hội thứ hai.

– Lăng Hàn, ngươi quả nhiên không chết!

Đám người Đinh Thụ đều lắc đầu, bọn họ cũng cảm thấy thoải mái, cũng có một loại cảm khái, ngay cả Thánh Nhân xuất thủ cũng không thể xử lý hắn, gia hỏa này quá đáng sợ.

– Lăng Hàn!

Trì Mộng Hàm lao tới, trước đó Lăng Hàn đang chiến đấu, nàng không thể quấy nhiễu, nhưng bây giờ, lo lắng của nàng, nàng buồn khổ tăng thêm vui mừng cùng bộc phát.

Lăng Hàn cười và ôm Trì Mộng Hàm vào trong ngực, đây là lần đầu tiên hắn công khai thừa nhận quan hệ với Trì Mộng Hàm.

Nếu có người biết được suy nghĩ của hắn, khẳng định bọn họ sẽ tức điên.

Đây chính là Đế nữ, hơn nữa còn là Đế nữ sánh ngang thế hệ hoàng kim, có thể có được đã là phúc khí tám đời của ngươi, ngươi còn ra sức khước từ, còn lấy đó làm kiêu ngạo?

Ai, người so với người thật tức chết mà.

Đế tử, đạo tử muốn chặt Lăng Hàn, một đóa tiên hoa tuyệt thế lại bị Lăng Hàn hái đi, thật đáng giận.

Hả?

Nội tâm Lăng Hàn hơi động, hắn dùng thần thức truyền âm với Hầu ca.

– Có Thánh Nhân sắp đến, chúng ta nên rút lui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK