- Lấy lực phá trận, quả thực không phù hợp với tôn chỉ tranh tài...
Lời này vừa nói ra, người chống lại lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Nhưng Trần Hạo còn nói tiếp:
- Chỉ có điều, nếu trước đó không có nói rõ, cũng không thể thủ tiêu tư cách tranh tài của Lăng Hàn. Vậy để cho hắn một lần nữa phá trận một lần. Lần này, chỉ cho phép sử dụng thủ đoạn trận đạo.
Hắn là hội trưởng đã lên tiếng, ai dám không theo?
Chỉ có Nghiêm Tuấn, sắc mặt hắn khó coi. Bởi vì một quyền này đã phá hỏng trận cơ của hắn, xuất hiện vết nứt, vậy tất nhiên phá hủy trận văn. Còn làm sao có thể một lần nữa bày trận được?
Hắn bất đắc dĩ báo chuyện này lên trên.
Ngay lập tức chế tạo thì nhất định là không kịp. Thật may có một trận sư trung cấp đang dạy đồ đệ trận pháp tương tự, liền cho mượn trận cơ, do trận sư kia tự mình bày trận.
Lăng Hàn bắt đầu phá trận. Hắn đi nhanh vào bên trong.
Vèo vèo vèo.
Nhất thời, sát khí lưu chuyển, triển khai sát phạt về phía hắn.
Hắn cười nhạt, không né không tránh, mặc cho công kích kéo tới. Đó chính là công kích cấp bậc Thông Mạch Cảnh làm sao có thể thương tổn được hắn?
Hắn rất nhanh liền tìm được tiết điểm, sau đó lấy Trở Tuyệt Trận chặt đứt sát trận này. Trận pháp bị phá.
Toàn bộ chỉ tốn thời gian có ba phút. Có thể nói là hiệu suất cao.
Đổi lại là Lăng Hàn bày trận.
Hắn tiện tay vung lên, vẫn bày ra mê huyễn trận, bày trận trong trận.
Nghiêm Tuấn vào trận, bắt đầu phá giải. Nhưng rất nhanh, trên trán hắn lại xuất hiện mồ hôi lạnh. Bởi vì hắn chậm chạp không có tìm được chỗ tiết điểm.
Được mấy phút sau, ánh mắt hắn mới nhất thời sáng lên, bày ra Trở Tuyệt Trận. Nhưng hắn lại phát hiện trận pháp vẫn đang vận chuyển.
Lại là một tiết điểm giả.
Hắn không ngừng thử, lại không ngừng thất bại. Sau hơn mười thứ hai lần, hắn cuối cùng thành công.
Sương mù dày đặc tản đi, hắn lại xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Chỉ là còn không có chờ hắn cao hứng, trọng tài liền tuyên bố hắn thất bại. Bởi vì hắn tốn bốn mươi phút.
Nghiêm Tuấn mất hồn mất vía. Sức mạnh lớn nhất của hắn lại đến từ chính trận đạo. Trước đó, không quan tâm Lăng Hàn ở trên võ đạo biểu hiện yêu nghiệt tới mức nào, hắn trước sau cho rằng, mình không thua. Nhưng còn bây giờ thì sao?
Ở lĩnh vực mình am hiểu nhất, hắn bị hung hăng đánh bại, lòng tự tin phá tới nát bấy.
Lăng Hàn lại không liếc mắt nhìn hắn thêm một cái. Loại nhân vật nhỏ này còn cần để vào mắt sao?
Chính là không nhìn như vậy, khiến cho hai tay Nghiêm Tuấn xiết chặt thành quyền. Hình như huyết quản muốn muốn đột ngột nổ tung.
Hắn dù gì cũng là một trong ba đại thiên tài của Hổ Cứ Thành. Bây giờ người ta ngay cả liếc hắn thêm một cái cũng lười, bảo hắn làm sao chịu nổi.
Lăng Hàn! Lăng Hàn! Lăng Hàn!
Trong lòng hắn thầm rống to, thề báo mối thù này.
Lăng Hàn một đường qua ải chém tướng, khó gặp đối thủ.
Tuy rằng hắn bày ra cũng chỉ là trận pháp sơ cấp, lại là bày trận trong trận, độ khó phá giải nếu so với một trận pháp lại khó khăn gấp mười lần. Chỉ một giờ mà thôi, người có thể phá giải lại ít vô cùng.
Đến thời điểm gần chạng vạng tối, Lăng Hàn cũng thuận lợi xông vào trận chung kết.
Trận chung kết sẽ diễn ra vào ngày hôm sau. Tuy rằng trận chung kết đều là trận sư sơ cấp, nhưng dù sao cũng là trận chung kết mỗi năm một lần, không thể quá mức qua loa.
Không ai nhắc lại chuyện xử phạt Lăng Hàn.
Nói đùa, thiên tài yêu nghiệt như vậy làm sao nỡ xử phạt?
Hơn nữa, ai bảo bản thân Chu Thân miệng tiện? Nói cái gì tới đề tài mẫn cảm nhất?
Yêu thú tàn sát bừa bãi.
Ngươi hết lần này tới lần khác còn muốn ở phương diện này phát ngôn bừa bãi, không phải là tự mình tìm đường chết sao? Hiện tại tốt rồi. Cũng bị đưa tới trên mạng. Nói không chừng ngay cả Thánh Hoàng bệ hạ cũng sẽ biết. Không chết cũng sẽ bị rơi một lớp da.
Ở điều kiện tiên quyết như vậy, còn có ai sẽ nói giúp hắn?
Lăng Hàn không có trở về học viện. Dù sao sáng sớm hôm sau sẽ tiến hành trận chung kết, hắn tránh đi thêm một chuyến.
Hắn quan tâm chỉ là phần thưởng.
Chỉ có điều, loại so tài này phần nhiều chính là một loại vinh quang. Cho nên phần thưởng cũng không phải là loại Lăng Hàn kỳ vọng như bảo quả có thể nâng cao tu vi hoặc là lực tinh thần, mà là một bản thiếu của môn trận pháp, hơn nữa còn là bản viết tay.
Mặc dù là bản thiếu, nhưng vẫn nắm giữ giá trị nghiên cứu cực lớn.
Lăng Hàn cũng biết một chút về đối thủ trận chung kết của hắn. Người này là thiên tài trận đạo đến từ Nghênh Phong Thành, tên là Trọng Phi Dương. Có người nói hắn thật sự là thiên tài đặc biệt.
Hắn thờ ơ ngả đầu liền ngủ.
Một đêm trôi qua. Lúc mặt trời vừa lên, Lăng Hàn tự nhiên rời giường tu luyện.
Đáng tiếc, thời gian thu công cũng không hấp thu được mây tía. Vậy chỉ có ở trong dãy núi lớn mới có thể có được.
Sau khi ăn cơm xong, hắn chậm rãi đi tới sân chiến đấu.
Hôm nay là trận chung kết, quần chúng vây xem đương nhiên vẫn là rất nhiều. Nhưng toàn bộ đều là trận sư, cũng không có mời người ngoài.
Bởi vì người khác xem cũng không hiểu. Nhất là võ giả, nửa ngày đều nhìn đông một cái, đi tây một cái, bao giờ cũng không đánh, ai sẽ có hứng thú?
Cuối cùng, Lăng Hàn thấy được đối thủ của hắn.
Trọng Phi Dương thật đúng là một người trẻ tuổi thần thái phần chấn, dáng người cao ráo, hình như bao phủ một tầng thần quang.
- Ném tiền đồng tới quyết định ai bày trận trước.
Trọng tài nói. Hắn nhìn về phía Lăng Hàn trước.
- Ngươi muốn mặt trước hay mặt sau.
- Mặt trước.
Lăng Hàn tùy ý nói.
Trọng tài gật đầu. Hắn ném một tiền đồng.
Đinh.
Thoáng cái đồng tiền rơi xuống trên mặt đất, xoay tròn vài cái, lại là mặt sau.
Nói cách khác, Trọng Phi Dương bày trận trước.
Trọng Phi Dương mỉm cười:
- Vậy ta sẽ không khách khí nữa.
Hai tay hắn hoạt động liên tục, ném ra từng trận cơ. Số lượng rất nhiều. Phải có tới ba mươi mấy cây, nhưng tốc độ lại hoàn toàn không chậm. Chỉ khoảng nửa phút, trận cơ cũng đã được bố trí xong.
Sau đó, trận văn phát sáng, nói rõ trận pháp đã vận chuyển.
- A, trận pháp gì cuối cùng lại cần tới 36 cây trận cơ?
- Lẽ nào cũng bày trận trong trận?
- Không đúng!
Có một trận sư trung cấp bất chợ đứng lên, kêu lên một tiếng, nói:
- Đây là Cuồng Lôi Trận!
- Cái gì?
Người nghe được lời hắn nói đều vô cùng kinh ngạc. Bởi vì Cuồng Lôi Trận căn bản không phải là trận pháp sơ cấp, mà là trung cấp!
Điều này có ý nghĩa như thế nào?