Ở dưới sự hướng dẫn của hai quan quân này, Lăng Hàn đi tới Hồng phủ.
Hồng Thiên Bộ chính là từ nơi này đi ra, trở thành yêu nghiệt ép trời uy danh hiển hách.
Lăng Hàn hơi dừng một chút, sau đó mới một lần nữa khởi bước.
Hai quan quân nhìn nhau cười. Bọn họ cho rằng Lăng Hàn cuối cùng đã sợ.
Đây là tất nhiên. Hồng phủ, nơi trang nghiêm gần với hoàng cung. Có thái sư đương triều trấn thủ, cường giả Minh Văn Cảnh!
Lăng Hàn theo hai người này tiến vào Hồng phủ, một đường rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng mới đến bên ngoài một gian thư phòng.
- Đại nhân, Lăng Hàn đã tới.
Một quan quân gõ cửa một cái, cung kính nói.
- Vào đi.
Bên trong truyền đến âm thanh.
Tên quan quân kia đẩy cửa ra, sau đó nhìn về phía Lăng Hàn hất cằm, ra hiệu hắn đi vào.
Lăng Hàn cười, đi vào. Phía sau, hai quan quân một lần nữa đóng cánh cửa phòng lại, đứng trang nghiêm ở hai bên, làm môn thần.
Đây là một gian thư phòng, bên trong ngoại trừ từng hàng giá sách ra, còn có một cái tủ sách. Hồng thái sư an vị ở phía sau chiếc bàn.
- Hồng thái sư.
Lăng Hàn ôm quyền.
Hồng thái sư ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lăng Hàn, nói:
- Mấy ngày trước đó, ngươi đã đi di tích cổ Hằng Nguyệt?
Trong lòng Lăng Hàn thoáng động, tới rồi.
Hắn gật đầu, nói:
- Có đi.
Hồng thái sư nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Bản tọa vừa vừa nhận được tin tức, nói ngươi giết Vu Ích thành chủ của Cát Ninh Thành. Đây có phải là sự thật?
- Không sai, là sự thật.
Lăng Hàn lại gật đầu.
- Được, nếu ngươi đã thừa nhận, vậy không có gì đáng nói nữa. Theo luật pháp của đế quốc, sát hại quan viên của đế quốc, đều là xử tử!
Hồng thái sư lộ vẻ uy nghiêm đáng sợ nói.
Cái gì gọi là không có gì đáng nói?
Lăng Hàn bật cười, nói:
- Đại nhân, tại hạ có lời!
- Nói cái gì? Muốn đổi ý sao?
Hồng thái sư thản nhiên nói.
- Luật pháp của đế quốc còn nói, thám hiểm ở trong di tích cổ mạo, mọi người đều là người tìm bảo bình thường. Cho dù chính là hoàng tử cũng giống như thứ dân.
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Ta quả thực giết chết Vu Ích, nhưng lúc đó hắn không có khả năng thành chủ của Cát Ninh Thành, chỉ là một người thám hiểm bình thường.
- Hơn nữa, nếu thật sự lấy ta ra hỏi tội, hình như cũng có thể là do nghị sự trưởng đại nhân tới chủ trì. Tay của đại nhân khó tránh khỏi duỗi quá dài đi!
Hồng thái sư thiếu chút nữa hất bàn. Hắn là ai?
Trước đó, yêu tộc còn chưa có xuất hiện, hắn chính là tồn tại cường đại nhất dưới thánh hoàng. Người có thể cùng hắn sánh vai cũng chính là số ít mấy người bốn đại soái, nghị sự trưởng Dương Bách.
Hiện tại đám người bốn đại soái cũng chỉ có thể có địa vị ngang hàng cùng hắn. Chính là mấy hoàng tử thứ hạng sát đầu hình như thoáng cái lại ngất trời, chiến lực đạt tới Khai Khiếu Cảnh.
Cho dù như vậy, một Hoán Huyết Cảnh nho nhỏ làm sao có tư cách ở trước mặt hắn làm càn?
- Lớn mật!
Hắn lớn tiếng quát.
Ầm.
Cửa phòng cũng bất chợt được đẩy mạnh ra. Hai quan quân đều cầm binh khí, chỉ về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt, nói:
- Đại nhân, ta nói sai chỗ nào vậy?
- Bản tọa quả thực không có quyền chấp pháp.
Hồng thái sư nhìn về phía hai quan quân phất phất tay, ra hiệu bọn họ ra ngoài. Khi cánh cửa một lần nữa đóng cửa, hắn lại nói.
- Chỉ có điều, bản tọa thân là thái sư của đế quốc, lẽ nào ngay cả hỏi cũng hỏi không được sao?
- Thái sư đương nhiên hỏi được. Nhưng cũng phải tìm hiểu nghe câu trả lời rõ ràng.
Lăng Hàn nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Còn nữa... Hồng Thái Sâm là do ngươi giết?
Gương mặt Hồng thái sư lộ vẻ nghiêm túc.
Lăng Hàn vuốt tay:
- Hồng Thái Sâm nào?
Hồng thái sư nhìn chằm chằm vào, giống như là muốn xuyên qua thân thể hắn, nhìn thẳng nội tâm của hắn:
- Không sao, cho ngươi tiến vào thiên lao, dưới nghiêm hình tra tấn, tin tưởng ngươi sẽ nói ra được!
Trong lòng Lăng Hàn nhất thời dâng lên một ngọn lửa giận. Ngươi nói nghiêm hình tra tấn là nghiêm hình tra tấn sao?
Hắn mở ra quang não, để lộ ra sắc mặt đang ghê tởm của cả nhà Vu Ích, sau đó nói:
- Ta vừa truyền đoạn hình ảnh này ra ngoài.
- Ngươi!
Hồng thái sư giận dữ. Tiểu tử này lại dám động chân động tay ở ngay trước mặt hắn!
Hắn thấy rõ, người một nhà của Vu Ích quả thực quá mức, gần như là đang ép Lăng Hàn đại khai sát giới, trách được ai?
Ở trong di tích cổ, không có hoàng tử, đại soái. Tất cả đều là người thám hiểm bình thường. Đây là do thánh hoàng chính miệng nói ra, viết ở trong luật pháp.
Hắn hừ một tiếng, nói:
- Giết chết thành chủ của đế quốc, làm sao có thể dễ dàng tin lời một phía từ ngươi được? Người đâu.
Cửa phòng lại đẩy ra. Hai quan quân này lại đi đến.
- Áp giải người này đi thiên lao!
Hồng thái sư nói.
Hắn biết thực lực của Lăng Hàn rất mạnh, hai quan quân căn bản không thể chống lại. Nhưng hắn cũng không lo lắng. Tốt nhất là Lăng Hàn thật sự đả thương người, chạy trốn. Như vậy tội danh của Lăng Hàn lại lớn hơn.
Lăng Hàn cười. Đừng tưởng rằng hắn nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, nhưng hắn lại là lão quái đã sống vô số năm, làm sao có thể không nhìn thấu được dụng ý của Hồng thái sư?
Hắn hoàn toàn không chút phản kháng, theo hai quan quân rời đi. Lúc này không cần tranh khí phách.
Két.
Cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Hồng thái sư thoáng lộ ra một sát ý. Người trẻ tuổi này quá yêu nghiệt, đạt tới mức độ uy hiếp Hồng Thiên Bộ. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Nhân cơ hội này, diệt trừ người trẻ tuổi này.
Lăng Hàn thành thật, ở dưới sự áp giải của hai quan quân đi tới thiên lao.
- Hừ, ai bảo ngươi trước đó kiêu ngạo!
- Dám đối phó với Hồng thái sư, thực sự não tàn!
Hai quan quân đều cười lạnh nói.
Lăng Hàn tâm niệm thoáng động.
Bốp.
Một tảng đá liền từ phía sau bay lên, đập về phía hai quan quân.
- Ôi!
Hai quan quân đều phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bọn họ chỉ là Hoán Huyết Cảnh, làm thế nào phòng bị được công kích do Lăng Hàn lấy niệm lực phát động?
Bốp.
Hai người bị đánh thoáng lảo đảo. Thật may, Lăng Hàn khống chế lực lượng. Bằng không cho dù là đá cùn, nhưng lấy tốc độ nhanh chóng đập tới cũng thành trí mạng.
Ai lén tập kích bọn họ?
Hai người đều dừng lại, nhìn về phía sau. Chỉ là cả con đường vắng ngắt, làm gì có người nào?
Cổ quái.
Lăng Hàn không khỏi mỉm cười. Hai người này cáo mượn oai hùm, không giáo huấn một chút cũng không được?
- Ngươi cười cái gì?
Hai người kia tìm không ra người đánh lén, dưới tâm trạng buồn bực xấu hổ lại nhìn về phía Lăng Hàn quát lớn. Bọn họ lại không biết người trước mặt này chính là kẻ gây họa.