Mọi người mới vừa còn chấn kinh tại Ngũ Nguyệt môn thần thông này đáng sợ, nhưng mà, một chuyển quay đầu lại, lại phát hiện một chuyện càng kinh khủng hơn.
Lăng Hàn thản nhiên đứng đó, trên đỉnh đầu của hắn không có Đạo quả thụ!
Khốn kiếp, chẳng lẽ ngươi không phải Giáo Chủ sao?
Nếu không, vì cái gì Đạo quả thụ của ngươi không có bị câu ra?
Ngươi xem, Giáo Chủ cửu tinh của Thế hệ hoàng kim cũng không cách nào tránh được, căn bản không có cách khống chế, ngươi dựa vào cái gì?
Chẳng lẽ không có quan hệ với thực lực hay sao?
– Làm sao có thể!
Ngũ Nguyệt kinh hô, hắn mở to mắt, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Đây là thiên phú dị năng của hắn, cho dù người có cảnh giới cao hơn hắn thực lực mạnh hơn hắn cũng vô dụng, nhất định sẽ bị câu da Đạo quả thụ.
Dựa vào một chiêu này, hắn chiến thắng rất nhiều người có thực lực mạnh hơn hắn.
Tại sao dùng lên người Lăng Hàn lại không được?
Trên người của ngươi có bí bảo gì sao?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
– Thế nào, thật kỳ quái sao?
– Tại sao ngươi không bị ảnh hưởng!
Ngũ Nguyệt hoàn toàn không cách nào tiếp nhận, đây chính là thiên phú dị năng của hắn.
Lăng Hàn nhún vai:
– Nếu ngươi yêu cầu mãnh liệt như vậy, ta sẽ phối hợp với ngươi một chút.
Hắn chủ động thả ra Đạo quả thụ của mình, thứ này chập chờn trên đỉnh đầu của hắn.
Mẹ nó!
Nếu Lăng Hàn không thả ra Đạo quả thụ, hắn tiếp tục đánh với Ngũ Nguyệt, cho dù Ngũ Nguyệt không thể tiếp nhận nhưng cũng không đến mức có tâm tình tiêu cực.
Nhưng bây giờ thì khác.
Lăng Hàn chủ động thả ra Đạo quả thụ, chẳng khác gì đang thương hại hắn.
Ngũ Nguyệt hắn tung hoành thật nhiều thời kì, giết qua thiên tài đếm không hết, tại sao đến thế hệ này lại bị người ta thương hại?
Hắn cảm thấy nhục nhã to lớn.
Ngũ Nguyệt tức giận đến ,ức khuôn mặt xanh biếc, nổi giận gầm lên một tiếng và trường kiếm chém loạn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người lại kịch chiến với nhau.
Cái gì gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Ngũ Nguyệt bị tức hồ đồ, đám người bốn phía nhìn thấy rõ ràng, cả đám đều bắt đầu hít khí lạnh, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Trên đạo quả của Lăng Hàn có ba đạo kim tuyến, hơn nữa đạo kim tuyến thứ ba rõ rệt còn có chút phai nhạt, không bằng hai đạo khác.
Đây là Giáo Chủ cửu tinh sao?
Tam tinh! Tam tinh! Tam tinh!
Lăng Hàn, chỉ là Giáo Chủ tam tinh!
Khốn kiếp!
Cho dù là thế hệ hoàng kim thì như thế nào, tất cả đều khiếp sợ khó nói thành lời.
Nghe Ngũ Nguyệt ngươi nói hươu nói vượn rồi!
Cái gì tu vi trên ngươi, trợn to mắt chó của ngươi nhìn xem, đây là Giáo Chủ cửu tinh sao?
Ngươi có biết đếm hay không?
Một, hai, ba!
Ba đầu kim văn, đây chính là Giáo Chủ tam tinh, ngươi đừng nói nhảm nữa.
– Mẹ nó, hắn lại là Giáo Chủ tam tinh!
– Ta sắp điên rồi!
– Giáo Chủ tam tinh đã cường đại như thế, đây quả thực là đầm rồng hang hổ!
– Đệ nhất lịch sử!
– Gần như không tồn tại!
Mỗi người đều đưa ra tán thưởng của mình, bởi vì bọn họ không còn gì để nói.
Từng câu tán thưởng truyền vào tai Ngũ Nguyệt, hắn ngay từ đầu không có chú ý, qua tai là quên, lúc này là lúc kịch chiến, nếu phân tâm chú ý thì hắn sẽ chịu chết.
Nhưng mà, sau khi nghe mọi người bàn tán xôn xao, hắn vẫn không nhịn được nghe một chút.
Hắn liền kinh ngạc.
Ngũ Nguyệt nhìn lên đỉnh đầu của Lăng Hàn, hắn liếc mắt nhìn sang.
Sau đó, hắn suýt nữa ngã xuống đất.
Tam tinh, thực sự là Giáo Chủ tam tinh!
Trong nháy mắt, Ngũ Nguyệt mặt đỏ tới mang tai.
Trước đó hắn còn tràn đầy tự tin nói tu vi Lăng Hàn nhất định trên hắn, nhưng còn bây giờ thì sao?
Đánh mặt!
Thật nặng, hắn không biết nên giấu mặt vào đâu.
Khó trách mọi người nghị luận xôn xao như thế, tự mình biến thành trò cười của thiên hạ.
Đánh không lại, có thể, võ giả nào chưa từng bại qua? Đừng nói võ giả bình thường, cho dù Đại Đế lúc còn trẻ cũng bại thường xuyên.
Thế nhưng mà, hắn quá tự tin nên thành đánh mặt.
Gương mặt Ngũ Nguyệt đỏ thẫm, sát khí trong mắt càng đáng sợ hơn trước.
Hắn biến nhục nhã thành sát ý, chỉ cần chém giết Lăng Hàn, tất cả đều giải quyết.
Ân, nhất định sẽ như thế.
Có lẽ chiến lực của hắn không bằng Lăng Hàn, thiên phú dị năng vô hiệu, hắn lật bàn thế nào?
Dựa vào vừa đánh vừa rống giận hay sao?
Lăng Hàn thét dài một tiếng, chiến lực mở ra hoàn toàn, hắn xuất ra từng quyền thật nhanh.
Hắn còn chưa dùng tới năng lượng hủy diệt, bằng không chỉ vài phút là đánh chết Ngũ Nguyệt.
Nhưng mà đây là lá bài tẩy của hắn, cũng dễ dàng bại lộ thân phận của hắn.
Ách, mặc dù thân phận của hắn bây giờ cũng sắp bị làm sáng tỏ.
– Người này là ai?
– Ta chỉ nghĩ đến một người.
– Ta cũng thế.
– Lăng Hàn!
Mọi người đều nói ra, trừ Lăng Hàn, còn ai có thể yêu nghiệt như thế?
Lại nói, trên đời này có bao nhiêu siêu cấp biến thái như vậy, Đinh Thụ, Thủy Nhất, Vạn Đạo, tất cả chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâu thể vô căn cứ nhảy ra ngoài như thế.
Thánh Nhân đều xác nhận Lăng Hàn tử vong?
Nhất định là Thánh Nhân hoa mắt!
Thánh Nhân cũng không phải chân lý, nhất định sẽ đúng.
Trì Mộng Hàm hưng phấn, cả người tỏa ra hào quang bừng bừng.
Lăng Hàn không chết, Lăng Hàn không chết. Lăng Hàn không chết!
Ngũ Nguyệt hoàn toàn rơi vào hạ phong, phải biết, Lăng Hàn không những chiếm ưu thế quy tắc, chất lượng Đạo quả của hắn được tiên khí cửu tinh rèn luyện, cho nên phẩm chất đạt tới cao nhất.
Oanh! Oanh!
Ngũ Nguyệt đã vô lực tiếp tục, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Lăng Hàn.
– Ta nhận thua!
Hắn cắn răng, biệt khuất, phẫn nộ nhưng lại bất đắc dĩ.
– Nha.
Lăng Hàn gật đầu, nắm đấm của hắn tiếp tục oanh kích.
– Ngươi!
Ngũ Nguyệt vừa sợ vừa giận, a, tại sao ngươi không tuân quy củ?
– Cặn bã Chiến Thần cung, thấy một giết một!
Lăng Hàn lạnh lùng nói.
Thời điểm Chiến Thần cung các ngươi ám sát, các ngươi có từng nói quy tắc hay không?
Vậy tại sao ta cần phải giữ quy củ?
Ngũ Nguyệt gầm thét, hắn vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà, cảnh giới tương đối còn muốn bỏ qua Lăng Hàn?
Ngươi cho rằng, Phượng Dực Thiên Tường danh xưng thiên hạ đệ nhất thân pháp chỉ là hư danh?
Oanh, hỏa dực vỗ mạnh, Lăng Hàn chặn đường, Ngũ Nguyệt không thể thoát khỏi.
Lần này, thân phận Lăng Hàn đã bị xác nhận không thể nghi ngờ!
Đế Tử Minh lập tức quát lớn:
– Lăng Hàn, nơi đây không phải nơi khai chiến, đây chính là nơi tất cả Đế tộc liên hợp quyết định, ngươi dám trái lại, bản Đế tử vì duy trì trật tự, không thể không giết ngươi tại trận!
Miệng hắn nói nhưng hắn đã xuất thủ, hắn muốn bắt lấy Lăng Hàn.
Xoát, một đạo côn ảnh đánh tới, giống như một vạn viên tinh thể tập kích.
Đế Tử Minh không dám đón đỡ, hắn chỉ có thể né tránh, công kích đánh ra cũng biến mất.
Hầu ca đứng ngạo nghễ trên không trung, côn sắt gác trên hai bờ vai, hắn móc lỗ tai và nói:
– Nghĩ ức hiếp huynh đệ lão Tôn? Hỏi cây gậy trong tay lão Tôn trước đã!
Hắn bễ nghễ chúng sinh, bá đạo vô song.