- Ngươi ăn gì không?
Xương cốt nghiêng đầu nhìn, rất muốn bắt chước Lăng Hàn ăn nhưng nó không có miệng, không cắn được. Khúc xương sốt ruột kêu la rồi lại không biết làm sao, nó giận, chợt bắn ra luồng sáng lục chiếu vào thực vật.
Bóc!
Thực vật lập tức hóa thành hư vô.
Khúc xương vui vẻ kêu lên, tâm tình tốt hơn nhiều:
- Ư ô u!
Thật bướng bỉnh.
Lăng Hàn ngạc nhiên, ánh sáng lục có uy lực rất mạnh. Không không không, không phải mạnh mà là siêu mạnh, Lăng Hàn tự nghĩ hắn phải dốc hết sức ra mới chặn lại được.
Khúc xương như vua trẻ con nắm giữ quyền lực vô thượng, hở chút có thể làm thế giới đảo điên, gần như không ai chế ngự được nó. Nhưng nó chỉ là một khúc xương, tại sao có lực lượng như vậy? Làm sao khai hóa ra linh trí?
Lăng Hàn đứng dậy đi xuống núi, xương cốt cũng học theo. Trí tuệ của nó càng lúc càng cao, biết rút linh khí thiên địa mọc ra thân thể. Mình, tứ chi, đầu rất nhanh biến ra, thân xác có máu thịt chỉ không có linh hồn. Hơi thở hỗn độn bao phủ người khúc xương, người bình thường không nhìn ra được nó là gì.
Khiến Lăng Hàn câm nín là khúc xương lấy hắn làm bản gốc tạo ra thân thể giống hệt, tuy nhiên chỉ giống bề ngoài, không bắt chước được hơi thở. Khúc xương không để bụng, nó không phải muốn lẫn lộn thật giả mà chỉ là tâm lý con nít ta muốn giống ngươi.
Làm Lăng Hàn bất ngờ là hắn nhìn thoáng qua không thấy thân thể mới của khúc xương có vấn đề gì, phải nhìn thật kỹ mới thấy dư một khúc xương trong cơ thể tức là chân thân của nó.
Có thể nói hàng này ngụy trang hoàn mỹ!
Ngụy trạng khiến khúc xương phát ra hơi thở yếu đi nhiều, cỡ Thánh Vương sơ kỳ, đó là vì có lớp thịt bao bọc nên tự nhiên suy yếu hơi thở, dù sao là tự nó sinh ra máu với thịt. Vậy cũng tốt, miễn cho hù sợ người.
Xương mở miệng nói:
- U ô ư!
Khúc xương đã có thân xác, có thể nói chuyện làm nó rất vui vẻ, nhưng biểu đạt vẫn cứ là ô ư, lặp lại lời người ta nói.
Lăng Hàn cười, lấy quần áo trong Hắc tháp ra ném cho nó.
Hai ‘người’ xuống núi, chốc lát sau thấy bốn người Thiên Phượng Thần Nữ.
- Ủa?
Thấy một người khuôn mặt giống hệt hắn đi bên cạnh Lăng Hàn làm cả đám ngạc nhiên.
Chẳng phải ngươi lên núi thăm dò sao? Tại sao mang theo một người xuống, bộ dạng giống ngươi như đúc?
Lăng Hàn đặt tên cho khúc xương:
- Đây là Tiểu Cốt.
Khúc xương ngờ nghệch lặp lại:
- Đây... là... Tiểu... Cốt.
Long Hương Nguyệt xì cười:
- Lăng sư huynh, tại sao hắn học vẹt lại sư huynh vậy?
Khúc xương hớn hở bắt chước:
- Lăng... sư... huynh... tại...
Tên này tới chọc cười sao?
Bốn người Thiên Phượng Thần Nữ biểu tình quái dị. Người này rốt cuộc là ai?
Tuy Tiểu Cốt phát ra hơi thở mông lung nhưng ba Thánh Thiên Phượng Thần Nữ cảm ứng được, biết đây là Thánh Nhân. Nhưng đường đường là Thánh Nhân mà bắt chước người ta nói, bộ dạng ngây thơ đáng yêu, ngươi không thấy ngượng sao?
Lăng Hàn cười nói:
- Tính cách của hắn hơi lạ.
Đúng là kỳ dị, chưa từng thấy Thánh Nhân giống vậy.
Tiểu Cốt lại học nói, vẻ mặt ngu đần:
- Tính... cách... của... Hắn...
Long Hương Nguyệt bật cười. Thánh Nhân này đúng là quái lạ, Thánh Nhân luôn vênh váo kêu kiệu, chỉ có mấy Thánh Nhân trẻ tuổi mới lên như Lăng Hàn, Thiên Phượng Thần Nữ là dễ nói chuyện chút. Nhưng có dễ tính đến đâu cũng không giống Tiểu Cốt, còn xem mình là Thánh Nhân không?
Tiểu Cốt cũng cười:
- Ha ha ha!
Tiểu Cốt như bọt biển có gì hấp thu cái nấy, học theo.
- Đi thôi, chúng ta đi đỉnh núi tiếp theo.
Bọn họ đi vòng quanh núi, Lăng Hàn kể cảnh tượng thấy trên đỉnh núi. Bốn người Thiên Phượng Thần Nữ giật mình, Tiểu Cốt thì mặt không biểu tình. Lăng Hàn nói câu nào Tiểu Cốt lặp lại câu đó chẳng ngại phiền.
Tiểu Cốt không phiền nhưng năm người Lăng Hàn thì có, cả ngày có người lặp đi lặp lại lời ngươi đã nghe ngay bên tai, không phiền sao được?
Đến ngày thứ bốn thì Tiểu Cốt không mù quáng bắt chước nữa, biết chọn lựa. Lời đã từng nghe Tiểu Cốt sẽ không lặp lại, nếu có danh từ nó chưa nghe sẽ hào hứng học vẹt.
Lăng Hàn không nói lai lịch thật sự của Tiểu Cốt, hắn cảm thấy không cần thiết. Tuy Tiểu Cốt có thực lực Thánh Nhân nhưng trong mắt Lăng Hàn thì ngây thơ như con nít, hắn không muốn để người khác biết chi tiết về nó sinh ra phản ứng khác lạ.
Như thế này rất tốt.
Nhóm Lăng Hàn đi qua khu vực đã bị nhiều người đi trước, nên bọn họ không tìm được Thánh dược gì, ngược lại thấy vài mảnh áo rách. Có lẽ võ giả đi vào gặp yêu thú bất hạnh bị ăn mất.
Nơi này có nhiều yêu thú giống báo đen, nhưng có quy luật là một đỉnh núi chỉ có một con yêu thú.
Hơn một tháng sau, trước mặt bọn họ không còn là dãy núi mà xuất hiện một bình nguyên mênh mông, có con sông lớn chảy, tiếng nước ầm ầm như lũ. Đây là một con sông lớn rộng ngàn dặm, không thấy dài bao nhiêu. Nó từ nơi rất xa chảy tới, thường dấy lên sóng cao cỡ dặm, tình hình rất kinh người. Giữa sông có sinh vật, có cá to mọc sừng dài nhọn, có cua mọc sáu chân đuôi chim, có rùa nổi lên mặt đất thân hình che trời như cõng một ngọn núi.
Các loài sinh vật cực kỳ mạnh nhưng không rời khỏi khu vực nữa tấn công bọn họ, chúng nó vui vẻ bơi.
Sáu người Lăng Hàn không xuống núi khiêu khích đám yêu thú cường đại. Con sông này chảy rất quái lạ, có ký hiệu đại đạo lao nhanh trong đó, nếu lỗ mãng xâm nhập có lẽ sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho bọn họ.
Bọn họ đi dọc theo con sông lên trên, theo lối mòn tư duy không ai biết cuối con sông có cái gì nên nhóm Nữ Hoàng có lẽ đi tìm phần nguồn.
Đi một chuyến qua mười ngày, bình nguyên xảy ra biến đổi vi diệu, thực vật đa dạng hơn, xuất hiện động vật, có mạnh có yếu. Nhưng dù là mạnh hay yếu đều không khai hóa trí tuệ, hung ác vô cùng.
Dần dần phát hiện dược thảo ở đây, nhưng phẩm cấp không quá cao. Có Linh Hải, Phá Hư, Sơn Hà, Tinh Thần cảnh. Từ Hằng Hà cảnh thì thưa dần, không có Thánh cấp.
Tiểu Cốt chưa thấy những động vật này, nếu gặp sẽ bắt lại ôm, chơi chán thì thả đi. Đôi khi Tiểu Cốt ôm con trâu, con voi to hơn mình gấp mười lần, hình ảnh rất buồn cười.
Lại qua ba ngày, phía trước đột nhiên xuất hiện một khu đất trống đen như mực, đất trống cỡ một dặm, từ xa tỏa mùi tanh hôi làm người ngửi choáng váng mặt mày. Chính giữa đất trống có một miếng thịt nát, đen thui, không nhìn kỹ sẽ không thấy nó. Miếng thịt thiu là nguồn gốc mùi hôi.