Lăng Hàn đánh Tiết Chiến một trận tơi bời.
Huynh đệ nhà họ Tiết phải cảm tạ đây là bên trong Cửu Dương Thánh địa, nếu không, Lăng Hàn tuyệt đối không khách khí như vậy, hắn sẽ giết hai người.
- Đánh thật hay! Đánh rất tuyệt!
Đại Hắc Cẩu kêu lên, nó cố nén xúc động không có xông lên đạp một cước.
Đây là Lăng Hàn cố ý nhắc, chỉ một mình hắn giải quyết.
Sau khi đánh mười phút, vị tộc thúc Tiết gia Tiết Băng Nguyên cũng đi tới.
Không phải hắn không có thu được Tiết Chiến cầu cứu, mà là khi đó hắn đang hầu hạ Liễu Tam Quân uống trà, hắn nào dám mở miệng.
Liễu Tam Quân làm người rất bảo thủ nhưng lại không ngốc, nếu biết Tiết Băng Nguyên đánh cờ hiệu của hắn cáo mượn oai hùm, Tiết Băng Nguyên tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Chỉ đối phó một Chú Đỉnh, hắn tự nhiên giải quyết nhẹ nhõm, càng không cần thiết cho Liễu Tam Quân biết.
Cho nên, Tiết Băng Nguyên chỉ không ngừng nhẫn nại, đến khi Liễu Tam Quân uống xong trà lại đi tu luyện, khi đó hắn mới có cơ hội, lập tức giết tới đây.
Khí thế của hắn bộc phát, nếu biết huynh đệ nhà họ Tiết là tộc nhân của hắn, Lăng Hàn còn dám xuất thủ, đúng là to gan.
Phản rồi sao?
- Ngươi thật to gan!
Tiết Băng Nguyên nói, hắn đạp vào hư không, đây là năng lực Sinh Đan cảnh mới có, rốt cục không cần lại mượn nhờ pháp khí mới có thể phi hành, thậm chí còn có thể đạp vào không khí.
- Không có to gan như ngươi, chỉ là một tên đạo đồng lại dám dung túng tộc nhân phá hư quy củ Thánh địa.
Lăng Hàn từ tốn nói:
- Ngươi cho rằng, Thánh địa là nhà ngươi mở?
Tiết Băng Nguyên cau mày, hắn rất tức giận.
Nhưng hắn là Sinh Đan cảnh, hơn nữa còn là đạo đồng của Liễu Tam Quân, ai không cho hắn mấy phần mặt mũi? Chỉ là đệ tử Chú Đỉnh thì thế nào, thấy hắn vẫn phải cung kính gọi một tiếng đại nhân.
Nhưng Lăng Hàn lại dám chế giễu hắn, hắn làm sao không giận?
Nhưng huynh đệ họ Tiết còn ở trong tay Lăng Hàn, hắn sợ ném chuột vỡ bình, không dám tùy tiện xuất thủ.
- Mau thả người ra!
Hắn lạnh lùng nói.
- Ngươi đùa nghịch uy phong cho ai xem?
Lăng Hàn lắc đầu, hắn không thả người.
- Hừ!
Tiết Băng Nguyên phóng thích khí tức của mình, khí tức bộc phát như biển gầm.
Đúng là ngu xuẩn, không biết võ giả cảnh giới cao hoàn toàn nghiền ép người cảnh giới thấp hay sao? Hắn không cần xuất thủ, một đạo khí tức cũng có thể làm chiến lực Lăng Hàn tan rã, không chịu nổi một kích.
Nhưng khí tức bộc phát, Lăng Hàn lại không có biến hóa gì.
Cái gì!
Tiết Băng Nguyên kinh ngạc, đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ trên người đối phương có bí bảo gì đó, có thể ngăn cản khí tức cường giả áp chế sao?
Nhất định như thế.
Hắn cảm giác có chút phiền phức, bởi vì việc này làm hắn phải xuất thủ, mà một khi hắn xuất thủ, hai con tin Tiết Chiến Tiết Hải sẽ trở thành biến số.
- Đến mà không trả lễ thì không hay!
Lăng Hàn phát động sát khí xung kích.
Sinh Đan cảnh thì như thế nào, Tiết Băng Nguyên hoàn toàn không có đề phòng, hắn lập tức trúng chiêu, xuất hiện mê mang ngắn ngủi.
Nhưng hắn dù sao cũng là cường giả, ảnh hưởng trong một nháy mắt mà thôi.
Tiết Băng Nguyên thẹn quá hoá giận, gương mặt hắn đỏ bừng.
Hắn tiếng là đạo đồng, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn đã sớm không xem mình là đạo đồng.
Việc này quá mất mặt.
Hắn phát ra khí tức hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn vừa phản kích đã làm hắn trúng chiêu... Hắn làm sao chịu nổi?
Phải biết Lăng Hàn chỉ là Chú Đỉnh, mà hắn lại là Sinh Đan.
Trong mắt Tiết Băng Nguyên sinh ra hàn mang, hắn muốn bất chấp hậu quả muốn xử lý Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn mang theo huynh đệ Tiết Chiến xoay người rời đi:
- Có bản lĩnh thì đuổi theo ta, đuổi kịp ta thì tính ngươi thắng.
Hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ cực nhanh.
Tiết Băng Nguyên không do dự đuổi theo, chỉ là Chú Đỉnh, cho dù bất phàm thì sao, chỉ là sâu kiến trong mắt hắn mà thôi.
Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, tốc độ của Lăng Hàn quá nhanh, nhanh đến mức không giống như một Chú Đỉnh cảnh.
Tốc độ này, có lẽ chỉ có Sinh Đan mới nhanh như thế.
Tiểu tử này thi triển một loại thân pháp cường đại nào đó, nhưng một môn công pháp càng cường đại, thời gian có thể thi triển càng hạn, thân pháp cũng không ngoại lệ.
Tiểu tử này quá điên cuồng, mang theo hai người còn có thể bảo trì tốc độ như vậy?
Thật không thể tin nổi.
Nhưng không có biện pháp, cũng không thể không đuổi theo?
Tiết Băng Nguyên ra sức truy đuổi, chậm rãi rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Nhưng hắn có tu vi Sinh Đan hậu kỳ, tốc độ tự nhiên không phải người vừa vào Sinh Đan có thể so sánh.
Mắt thấy khoảng cách với Lăng Hàn càng ngày càng gần, nhưng bỗng nhiên tiểu tử này dừng lại.
Hả?
Tiết Băng Nguyên không biết Lăng Hàn đang giở trò quỷ gì, nhưng hắn đã sinh ra phòng bị lớn với tiểu bối Chú Đỉnh trước mặt, hắn cũng không chủ quan, lập tức dừng lại.
Hắn chỉ cần dùng bất biến ứng vạn biến, với thực lực Sinh Đan cảnh của hắn, nhất định phải áp chế Lăng Hàn.
- Trong tay của ta có con tin, ngươi cũng không nên tới đây.
Lăng Hàn nâng hai người Tiết Chiến lên cao.
Phốc!
Tiết Băng Nguyên kém chút ngã xuống, vừa rồi hắn còn kiêng kị Lăng Hàn, nhưng tiểu tử này đảo mắt đã làm ra hành động yếu thế, thật sự làm hắn mở rộng tầm mắt.
Ngươi nói tiểu tử này nhát gan hay không dám chọc mình, nhưng muốn nói to gan, bây giờ còn muốn dùng con tin uy hiếp chính mình, việc này gọi là cái gì?
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới thả người?
Tiết Băng Nguyên từ tốn nói.
- Ngươi nói chuyện bồi thường đi.
Lăng Hàn nói.
- Tốt, ngươi muốn bồi thường thế nào?
Tiết Băng Nguyên cười cợt, tiểu tử này vẫn sợ hãi.
Việc này rất tự nhiên, hắn chính là cường giả Sinh Đan, sau lưng hắn chính là đại năng cấp Giáo Chủ, nhượng bộ không phải chuyện rất bình thường sao?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Lão đầu, ngươi sai lầm, không phải ta bồi thường thế nào, là các ngươi bồi thường thế nào.
Cái gì!
Tiết Băng Nguyên sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, hắn rất giận dữ.
Ngươi đánh tộc nhân của ta, hơn nữa còn chọc tới ta, hơn nữa một Chú Đỉnh nho nhỏ, tại sao ngươi có dũng khí lớn như vậy, dám bắt cường giả Sinh Đan như hắn bồi thường?
- Ngươi chán sống rồi!
Hắn nói.
Xèo, nơi xa có người bay tới, hơn nữa có không ít người tới gần.
Có đám người Lâm Lạc cùng Nữ Hoàng, cũng có người không liên hệ, trước đó nhìn thấy Lăng Hàn và Tiết Băng Nguyên lướt nhanh qua, vô ý thức liền chạy sang đây xem náo nhiệt.
Tiết Băng Nguyên bình thản không sợ, hắn cảm thấy việc này chính mình chiếm lý, hơn nữa còn đã thương người của mình, Liễu Tam Quân sẽ bảo vệ hắn.
Cho nên, hắn đứng chắp tay, hắn làm ra vẻ đã tính trước.
Lăng Hàn nghiêm túc nói:
- Hỗn đản này ngấp nghé thê tử của ta, ba phen mấy bận quấy rối, bị giáo huấn một lần, mục đích chỉ muốn hắn thu liễm một ít, hắn lại mời ca ca Chú Đỉnh cảnh đến đánh bằng hữu của ta một trận, nhưng bản thân lại không bị trừng phạt gì. Cuối cùng, vì sao bọn họ có lá gan lớn như vậy, chính là bởi vì có thân tộc Sinh Đan cảnh như ngươi.
Hắn vốn muốn nói Bích Tiêu công chúa thành bằng hữu của mình, nhưng nghĩ lại bằng hữu không kéo thù hận bằng thê tử, cho nên hắn vội vàng sửa miệng, tin tưởng Nữ Hoàng và công chúa Yêu tộc đều hiểu.
Huynh đệ nhà họ Tiết phải cảm tạ đây là bên trong Cửu Dương Thánh địa, nếu không, Lăng Hàn tuyệt đối không khách khí như vậy, hắn sẽ giết hai người.
- Đánh thật hay! Đánh rất tuyệt!
Đại Hắc Cẩu kêu lên, nó cố nén xúc động không có xông lên đạp một cước.
Đây là Lăng Hàn cố ý nhắc, chỉ một mình hắn giải quyết.
Sau khi đánh mười phút, vị tộc thúc Tiết gia Tiết Băng Nguyên cũng đi tới.
Không phải hắn không có thu được Tiết Chiến cầu cứu, mà là khi đó hắn đang hầu hạ Liễu Tam Quân uống trà, hắn nào dám mở miệng.
Liễu Tam Quân làm người rất bảo thủ nhưng lại không ngốc, nếu biết Tiết Băng Nguyên đánh cờ hiệu của hắn cáo mượn oai hùm, Tiết Băng Nguyên tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Chỉ đối phó một Chú Đỉnh, hắn tự nhiên giải quyết nhẹ nhõm, càng không cần thiết cho Liễu Tam Quân biết.
Cho nên, Tiết Băng Nguyên chỉ không ngừng nhẫn nại, đến khi Liễu Tam Quân uống xong trà lại đi tu luyện, khi đó hắn mới có cơ hội, lập tức giết tới đây.
Khí thế của hắn bộc phát, nếu biết huynh đệ nhà họ Tiết là tộc nhân của hắn, Lăng Hàn còn dám xuất thủ, đúng là to gan.
Phản rồi sao?
- Ngươi thật to gan!
Tiết Băng Nguyên nói, hắn đạp vào hư không, đây là năng lực Sinh Đan cảnh mới có, rốt cục không cần lại mượn nhờ pháp khí mới có thể phi hành, thậm chí còn có thể đạp vào không khí.
- Không có to gan như ngươi, chỉ là một tên đạo đồng lại dám dung túng tộc nhân phá hư quy củ Thánh địa.
Lăng Hàn từ tốn nói:
- Ngươi cho rằng, Thánh địa là nhà ngươi mở?
Tiết Băng Nguyên cau mày, hắn rất tức giận.
Nhưng hắn là Sinh Đan cảnh, hơn nữa còn là đạo đồng của Liễu Tam Quân, ai không cho hắn mấy phần mặt mũi? Chỉ là đệ tử Chú Đỉnh thì thế nào, thấy hắn vẫn phải cung kính gọi một tiếng đại nhân.
Nhưng Lăng Hàn lại dám chế giễu hắn, hắn làm sao không giận?
Nhưng huynh đệ họ Tiết còn ở trong tay Lăng Hàn, hắn sợ ném chuột vỡ bình, không dám tùy tiện xuất thủ.
- Mau thả người ra!
Hắn lạnh lùng nói.
- Ngươi đùa nghịch uy phong cho ai xem?
Lăng Hàn lắc đầu, hắn không thả người.
- Hừ!
Tiết Băng Nguyên phóng thích khí tức của mình, khí tức bộc phát như biển gầm.
Đúng là ngu xuẩn, không biết võ giả cảnh giới cao hoàn toàn nghiền ép người cảnh giới thấp hay sao? Hắn không cần xuất thủ, một đạo khí tức cũng có thể làm chiến lực Lăng Hàn tan rã, không chịu nổi một kích.
Nhưng khí tức bộc phát, Lăng Hàn lại không có biến hóa gì.
Cái gì!
Tiết Băng Nguyên kinh ngạc, đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ trên người đối phương có bí bảo gì đó, có thể ngăn cản khí tức cường giả áp chế sao?
Nhất định như thế.
Hắn cảm giác có chút phiền phức, bởi vì việc này làm hắn phải xuất thủ, mà một khi hắn xuất thủ, hai con tin Tiết Chiến Tiết Hải sẽ trở thành biến số.
- Đến mà không trả lễ thì không hay!
Lăng Hàn phát động sát khí xung kích.
Sinh Đan cảnh thì như thế nào, Tiết Băng Nguyên hoàn toàn không có đề phòng, hắn lập tức trúng chiêu, xuất hiện mê mang ngắn ngủi.
Nhưng hắn dù sao cũng là cường giả, ảnh hưởng trong một nháy mắt mà thôi.
Tiết Băng Nguyên thẹn quá hoá giận, gương mặt hắn đỏ bừng.
Hắn tiếng là đạo đồng, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn đã sớm không xem mình là đạo đồng.
Việc này quá mất mặt.
Hắn phát ra khí tức hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn vừa phản kích đã làm hắn trúng chiêu... Hắn làm sao chịu nổi?
Phải biết Lăng Hàn chỉ là Chú Đỉnh, mà hắn lại là Sinh Đan.
Trong mắt Tiết Băng Nguyên sinh ra hàn mang, hắn muốn bất chấp hậu quả muốn xử lý Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn mang theo huynh đệ Tiết Chiến xoay người rời đi:
- Có bản lĩnh thì đuổi theo ta, đuổi kịp ta thì tính ngươi thắng.
Hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ cực nhanh.
Tiết Băng Nguyên không do dự đuổi theo, chỉ là Chú Đỉnh, cho dù bất phàm thì sao, chỉ là sâu kiến trong mắt hắn mà thôi.
Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, tốc độ của Lăng Hàn quá nhanh, nhanh đến mức không giống như một Chú Đỉnh cảnh.
Tốc độ này, có lẽ chỉ có Sinh Đan mới nhanh như thế.
Tiểu tử này thi triển một loại thân pháp cường đại nào đó, nhưng một môn công pháp càng cường đại, thời gian có thể thi triển càng hạn, thân pháp cũng không ngoại lệ.
Tiểu tử này quá điên cuồng, mang theo hai người còn có thể bảo trì tốc độ như vậy?
Thật không thể tin nổi.
Nhưng không có biện pháp, cũng không thể không đuổi theo?
Tiết Băng Nguyên ra sức truy đuổi, chậm rãi rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Nhưng hắn có tu vi Sinh Đan hậu kỳ, tốc độ tự nhiên không phải người vừa vào Sinh Đan có thể so sánh.
Mắt thấy khoảng cách với Lăng Hàn càng ngày càng gần, nhưng bỗng nhiên tiểu tử này dừng lại.
Hả?
Tiết Băng Nguyên không biết Lăng Hàn đang giở trò quỷ gì, nhưng hắn đã sinh ra phòng bị lớn với tiểu bối Chú Đỉnh trước mặt, hắn cũng không chủ quan, lập tức dừng lại.
Hắn chỉ cần dùng bất biến ứng vạn biến, với thực lực Sinh Đan cảnh của hắn, nhất định phải áp chế Lăng Hàn.
- Trong tay của ta có con tin, ngươi cũng không nên tới đây.
Lăng Hàn nâng hai người Tiết Chiến lên cao.
Phốc!
Tiết Băng Nguyên kém chút ngã xuống, vừa rồi hắn còn kiêng kị Lăng Hàn, nhưng tiểu tử này đảo mắt đã làm ra hành động yếu thế, thật sự làm hắn mở rộng tầm mắt.
Ngươi nói tiểu tử này nhát gan hay không dám chọc mình, nhưng muốn nói to gan, bây giờ còn muốn dùng con tin uy hiếp chính mình, việc này gọi là cái gì?
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới thả người?
Tiết Băng Nguyên từ tốn nói.
- Ngươi nói chuyện bồi thường đi.
Lăng Hàn nói.
- Tốt, ngươi muốn bồi thường thế nào?
Tiết Băng Nguyên cười cợt, tiểu tử này vẫn sợ hãi.
Việc này rất tự nhiên, hắn chính là cường giả Sinh Đan, sau lưng hắn chính là đại năng cấp Giáo Chủ, nhượng bộ không phải chuyện rất bình thường sao?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Lão đầu, ngươi sai lầm, không phải ta bồi thường thế nào, là các ngươi bồi thường thế nào.
Cái gì!
Tiết Băng Nguyên sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, hắn rất giận dữ.
Ngươi đánh tộc nhân của ta, hơn nữa còn chọc tới ta, hơn nữa một Chú Đỉnh nho nhỏ, tại sao ngươi có dũng khí lớn như vậy, dám bắt cường giả Sinh Đan như hắn bồi thường?
- Ngươi chán sống rồi!
Hắn nói.
Xèo, nơi xa có người bay tới, hơn nữa có không ít người tới gần.
Có đám người Lâm Lạc cùng Nữ Hoàng, cũng có người không liên hệ, trước đó nhìn thấy Lăng Hàn và Tiết Băng Nguyên lướt nhanh qua, vô ý thức liền chạy sang đây xem náo nhiệt.
Tiết Băng Nguyên bình thản không sợ, hắn cảm thấy việc này chính mình chiếm lý, hơn nữa còn đã thương người của mình, Liễu Tam Quân sẽ bảo vệ hắn.
Cho nên, hắn đứng chắp tay, hắn làm ra vẻ đã tính trước.
Lăng Hàn nghiêm túc nói:
- Hỗn đản này ngấp nghé thê tử của ta, ba phen mấy bận quấy rối, bị giáo huấn một lần, mục đích chỉ muốn hắn thu liễm một ít, hắn lại mời ca ca Chú Đỉnh cảnh đến đánh bằng hữu của ta một trận, nhưng bản thân lại không bị trừng phạt gì. Cuối cùng, vì sao bọn họ có lá gan lớn như vậy, chính là bởi vì có thân tộc Sinh Đan cảnh như ngươi.
Hắn vốn muốn nói Bích Tiêu công chúa thành bằng hữu của mình, nhưng nghĩ lại bằng hữu không kéo thù hận bằng thê tử, cho nên hắn vội vàng sửa miệng, tin tưởng Nữ Hoàng và công chúa Yêu tộc đều hiểu.