Lăng Hàn cảm khái, khó trách lúc trước ngay cả một gốc tiên dược Phó Cao Vân cũng tình nguyện chắp tay nhường lại, yêu nữ này quả thực là đại họa, tuyệt đối không có mấy nam nhân có thể chống cự được mị lực của nàng.
Bất quá nếu như nữ hoàng chịu mở miệng, cam đoan ngay cả nữ nhân cũng bị nàng mê hoặc tới đầu óc choáng váng.
Động tác của Nhu yêu nữ rất chậm, phát huy sự hấp dẫn của tứ chi tới mức tận cùng. Lúc này có thể thấy được Phó Cao Vân đang chảy nước miếng. Chỉ là Lăng Hàn vẫn thờ ơ, khiến cho trong lòng nàng kinh ngạc thêm vài phần.
Chẳng lẽ nàng phải chủ động vận chuyển mị thuật mới có thể hấp dẫn được người này?
Mị thuật nàng đã vận dụng và nắm giữ tới tình trạng xuất thần nhập hóa, hơn nữa không nên coi thường. Mị thuật làm tăng mị lực của nàng lên, mà cũng không phải làm tăng nhu cầu ở phương diện kia của người ta.
Nam nhân đã gặp nàng nhất định sẽ suy nghĩ làm thế nào để có được nàng. Mà không phải là gấp gáp chiếm hữu nàng.
Thế nhưng mị thuật vì sao lại gọi là mị thuật cơ chứ?
Khi nàng chủ động vận chuyển mị thuật, như vậy sẽ sinh ra hấp dẫn trí mạng với nam nhân. Đối phương sẽ sinh ra ý nghĩ liều lĩnh muốn chiếm hữu nàng. Đến lúc đó nàng lại thừa cơ ra tay, tự nhiên dễ dàng như trở bàn tay.
Đầu ngón tay Nhu yêu nữ khẽ run lên, trên bàn có thêm một bộ sách cổ, bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng. Hắn là bị năm tháng ăn mòn.
- Phó thiếu, còn có vị muội muội này, mời tránh khỏi đây một chút.
Nhu yêu nữ nói, nàng sợ bị hai người này nhớ rõ công pháp, vạn nhất Lăng Hàn không thể chữa trị, bọn hắn còn có thể mang theo công pháp bị tàn phá tới tìm những người khác.
Phó Cao Vân không nói hai lời, trực tiếp quay người rời khỏi phòng.
Ngay cả một gốc tiên dược cũng chắp tay nhường, một bộ công pháp đối với hắn cũng không tính là gì.
Nữ hoàng thì không thèm để ý tới, chỉ dùng ánh mắt bễ nghễ quét ngang Nhu yêu nữ, muốn ra lệnh cho nàng sao? Hừ.
- Vị muội muội này.
Nhu yêu nữ nhìn chằm chằm vào Nữ hoàng, ánh mắt có chút xiết chặt.
Hay cho dáng người hoàn mỹ.
Hơn nữa tuy rằng che mặt nhưng cỗ khí chất cao quý ung dung kia vẫn khó có thể che dấu, khiến cho người ta sinh lòng muốn quỳ xuống.
Trong lòng nàng cả kinh, phải biết rằng nàng là nữ tử, lại tu luyện mị thuật, tâm thần vô cùng vững chắc, không ngờ lại còn sinh ra ý nghĩ muốn lè lưỡi liếm chân, quỳ xuống dưới chân đối phương?
Mị lực của nữ nhân này không ngờ lại mạnh tới tình trạng như vậy?
- Muội muội xưng hô thế nào đây?
Nàng hỏi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ nhân này cũng tu luyện mị thuật nào đó mới có thể khiến cho tim nàng đập thình thịch như vậy?
Nữ hoàng thì gõ gõ vào thành ghế, nói:
- Gọi là tỷ tỷ.
Nhu yêu nữ có cảm giác như nằm mơ, nàng là Thánh nữ, hơn nữa lại là người thừa kế duy nhất, tương lai tất thành môn chủ một môn. Nắm giữ một thế lực lớn như tam tinh. Ngươi có tư cách gì để ta gọi là tỷ tỷ chứ?
- Muội muội, ngươi rất tự tin.
Nàng ung dung nói.
Nữ hoàng chỉ liếc mắt nhìn nàng, không gọi tỷ tỷ thì nàng cũng không buồn nói với đối phương.
Dựa vào, không ngờ lại bị ghét bỏ.
Nhu yêu nữ trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc sao lại như vậy chứ? Một yêu nữ tuyệt sắc, phong hoa tuyệt đại như nàng không ngờ lại có lúc bị người ta ghét bỏ? Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy Lăng Hàn đã đọc văn tự, nàng lập tức ngậm miệng lại.
Hiện tại không thể quấy nhiễu Lăng Hàn.
Lăng Hàn đọc rất nhanh, khi ánh mắt đảo qua, Cửu Thiên hỏa sẽ có động tĩnh, sau đó những chữ không trọn vẹn kia cũng tự động hiện lên.
Đại bộ phận văn tự rất là bình thường, nhưng cũng có một ít khó hiểu. Thậm chí còn không thể được xưng là văn tự, chỉ là một ký hiệu, ký hiệu đại đạo. Thứ này chỉ có cường giả vô thượng mới có thể khắc xuống, những người khác căn bản không có cách nào hình thành kỳ hiệu như vậy trong đầu.
Muốn làm được chuyện này cần lĩnh ngộ đại đạo cực cao.
Ký hiệu như vậy có thể trấn được càn khôn, khóa được năm tháng, bởi vậy cho dù chữ bên trên cuốn sách này bị phá hỏng nhưng những ký hiệu bên trên lại không thể bị phá hỏng. Trên thực tế cũng chính là bởi vì những ký hiệu này tồn tại cho nên mới khiến cho bản cổ thư này mới có thể tồn tại nhiều năm như vậy, nếu không đã sớm hoàn toàn bị ăn mòn.
Rất nhanh Lăng Hàn đã đọc qua một lần, hai mắt nhắm lại, trong đầu lập tức xuất hiện cả bộ công pháp, tản ra đại đạo chi quang.
Nếu như hiện tại hắn nói không có cách nào chữa tị, như vậy chẳng khác nào có thể độc chiến cả bộ công pháp Tiên vương này.
Bất quá hắn cũng không phải là người như vậy, chuyện qua sông đoạn cầu có thể không làm thì không nên làm là tốt nhất. Hơn nữa ngươi khác có đạt được thì cũng chỉ có thể điều khiển hỏa nguyên thiên địa. Thế nhưng hắn lại có thể điều khiển Cửu Thiên hỏa, uy lực này hoàn toàn không thể so sánh.
Bởi vậy hắn trầm ngâm một lúc mới lấy ra giấy bút, ghi ở phía trên.
Văn tự luu động, nhưng mà khi gặp những ký hiệu đại đạo kia, Lăng Hàn không có biện pháp khắc lên, hắn chỉ có thể ghi chú rõ vào bên trên. Hắn nhanh chóng ghi lại, chỉ nửa thời thần sau, một bộ công pháp nguyên vẹn đã hoàn thành.
Chuyện này...
Nhu yêu nữ không khỏi khiếp sợ, bộ công pháp kia nàng cũng đưa cho sư phụ, cũng chính là môn chủ Nam Tố Ngọc xem qua. Thế nhưng Nam Tố Ngọc nghiên cứu nhiều năm, lại không điền nổi một chữ nào.
Đây là kết tinh tâm huyết của Tiên vương, chỉ bằng vào Tiên Phủ cảnh cũng muốn chữa trị sao? Nói đùa.
Thế nhưng Lăng Hàn chỉ dùng thời gian nửa ngày đã xong, như vậy cũng quá kinh người.
Ngươi không phải tùy ý làm loạn đó chứ?
Nhu yêu nữ cầm qua bản thảo, vội vàng đọc. Càng nhìn nàng càng kinh hãi, càng kích động, bởi vì bên trên rõ ràng là công pháp nguyên vẹn, quả thực không thể nghi ngờ.
Muốn nàng sáng tạo ra một môn Tiên Vương pháp đó là chuyện vạn lần không có khả năng, thế nhưng nếu như chỉ là phân biệt thật giả của công pháp, như vậy nàng chí ít có chín thành nắm chắc. Bởi vì nếu như không đúng, một khi đọc lên trong đầu nhất định sẽ có chỗ đình trệ.
Thiên tài.
Không, không, không, há có thể đơn giản như thiên tài. Chuyện này khiến cho nàng không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dùng.
Nàng chỉ biết bộ công pháp kia rất là trâu bò, nàng cũng không rõ đây thực ra là một bộ Tiên vương pháp, nếu không nhất định nàng sẽ vô cùng khiếp sợ.