Nhân viên trắc nghiệm lại đứng lên, giao thẻ bài cho Lăng Hàn:
- Đậu, số của ngươi là năm năm bảy bốn.
Có lẽ mấy năm nữa sẽ là một Mạo Đại mới, tạo ra một truyền kỳ mới.
Mắt Mạo Thư Ngọc sáng rực nhìn Lăng Hàn từ trên xuống dưới:
- Ngươi tên là gì? Từ đâu đến?
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Ta tên Lăng Hàn, mới vào Thương Nguyệt thành. Lúc trước luôn ở trong rừng núi, mãi đến không lâu trước trong núi bùng nổ thú triều, toàn thôn chúng ta hoặc chết hoặc tứ tán, nên chúng ta chạy nạn đến Thương Nguyệt thành.
Đây là hắn, Nữ Hoàng, Lôi Hỏa Đại Đế, Đại Hắc Cẩu đã thống nhất khẩu cung.
- Lăng Hàn?
Đinh Khiếu Trần đến gần bễ nghễ Lăng Hàn:
- Cho ngươi một cơ hội lớn, làm tùy tùng của ta. Đừng nghĩ đây là đang ô nhục ngươi, thật ra biết bao nhiêu thiên tài, cường giả muốn làm tùy tùng của ta nhưng không có cơ hội này.
Không phải Đinh Khiếu Trần muốn nâng đỡ Lăng Hàn mà muốn giữ siêu thiên tài cạnh mình, sau đó tùy tiện tìm cách giết chết.
Thiên tài đỉnh cấp Thương Nguyệt thành có một mình gã là đủ, gã không cần ai ngang hàng với mình chứ đừng nói là vượt qua.
Tất nhiên Lăng Hàn từ chối:
- Không hứng thú.
Đinh Khiếu Trần sắc mặt âm trầm nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng có được cái mũi lên mặt!
Lăng Hàn lười quan tâm, cười nhạt:
- Ha ha.
- Kệ hắn đi!
Mạo Thư Ngọc khịt mũi:
- Đinh Khiếu Trần, bản cô nương cảnh cáo ngươi không được làm bậy. Ta định giới thiệu người này cho phụ thân, xem phụ thân có hứng thú nhận đồ đệ không. Nếu ngươi có ý đồ gì không nên có thì dù ngươi là người của Đinh gia thì phụ thân cũng dám chém ngươi!
Ngón tay Đinh Khiếu Trần nhúc nhích, đây là biểu hiện gã rực cháy lửa giận. Đinh Khiếu Trần nhìn Lăng Hàn một lúc, nhếch mép cười nhạt.
Chỉ là đại cực vị bình thường, dù có tư chất tam tinh rưỡi thì sao? Đinh Khiếu Trần có ưu thế hơn một tiểu cảnh giới, chẳng lẽ không thể bù đắp chênh lệch về tư chất nửa tinh được sao?
Tiếp theo sàng tuyển toàn là đao quang kiếm ảnh, nếu bị gã giết chết thì sao?
Quy định là quy định!
Đinh Khiếu Trần không nói gì thêm nhưng trong mắt tràn đầy sát ý.
Lăng Hàn thầm bực mình nghĩ nếu hắn có thể lôi ra Côn Bằng cung làm da hổ thì tốt rồi, gặp kẻ đáng ghét thế này muốn giết liền giết, không cần lo bị thế lực sau lưng đối phương trả thù.
Nhưng Lăng Hàn đã hứa với Hồ Vũ phải đẩy ngã Đinh gia, vốn hắn không thích hại lây người khác, một gia tộc dù có tiếng xấu đến đâu cũng sẽ có vài người tốt, người vô tội.
Nhưng hiện tại Lăng Hàn dứt khoát quyết định rồi, mặc kệ Đinh gia nhà ngươi có người tốt không, ta san lật đổ hết.
Một nam nhân trung niên mặc kiểu quan quân xuất hiện:
- Người nhận được thẻ hãy tiến lên, bắt đầu sàng tuyển.
Nam nhân trung niên quan quân là một đỉnh Thánh Vương, trong Cổ giới có thể nói là cường giả tuyệt thế nhưng tại đây thì chỉ là một quan quân bình thường. Đây còn là vì Thương Nguyệt thành là thành nhất tinh, nếu chạy đến thành nhị tinh, tam tinh chưa biết chừng chỉ có thể làm binh sĩ tầng chót nhất.
Hơn năm ngàn người tiến tới chân núi.
Quan quân đi tới trước một bước, nói:
- Với người hôm nay vượt qua sàng tuyển thì ta sẽ là giáo quan của các ngươi trong một trăm năm sắp tới. Ta mặc kệ các ngươi là ai, đến đây, vào tay ta thì các ngươi chỉ là một tên binh, rõ chưa?
Hơn năm ngàn người đồng thanh kêu lên:
- Rõ!
- Ta tên Đồ Khang, các ngươi có thể gọi ta là Đồ giáo quan.
Quan quân bổ sung thêm:
- Giờ ta nói quy tắc sàng tuyển, xuất phát từ chỗ này, trèo qua chín đỉnh núi, nơi đó có nhiều Huyết Ảnh Lang, thực lực từ Hằng Hà cảnh đến Sáng Thế cảnh. Các ngươi cần làm là mang một cái đuôi của Huyết Ảnh Lang trở về.
Đồ Khang tạm dừng sau đó nói tiếp:
- Chỉ có một ngàn người mang về đuôi Huyết Ảnh Lang nhanh nhất mới có tư cách trở thành quân dự bị Thương Nguyệt quân, còn người khác... ta không cần biết vì lý do gì, đào thải hết! Trong thời gian này sống chết mỗi người tự chịu trách nhiệm, nếu sợ chết thì biến ngay bây giờ cho ta!
Những quy định này thật ra mọi người sớm biết rồi, một số người không phải lần đầu tiên tham gia, nhưng có một ít lần đầu tiên tới thì thấy do dự. Cứ tưởng mình không sợ gì, nhưng khi đến một bước này thì vẫn run.
Khoảng hơn ba trăm người bỏ cuộc, còn lại vẫn hơn năm ngàn người, tỷ lệ rất cao.
Đồ Khang búng tay cái bóc, sau đó ngồi xuống:
- Vậy... Xuất phát đi!
Rầm rập!
Hơn năm ngàn người lao ra ngoài, lần này sàng tuyển chẳng những xem thực lực còn có phần vận may. Như Hằng Hà cảnh tuy không đấu lại Sáng Thế cảnh nhưng miễn may mắn gặp Huyết Ảnh Lang Hằng Hà cảnh thì vẫn có cơ hội trở thành một ngàn người đi đầu.
Mạo Thư Ngọc giữ lời hứa vẫy tay với Lăng Hàn, Nữ Hoàng:
- Đi theo ta!
Lăng Hàn, Nữ Hoàng không so đo, đi theo Mạo Thư Ngọc cùng thi triển thân pháp vượt qua rừng núi.
Trong Cổ giới tốc độ của Thánh Nhân ngang nhau, trừ phi Sáng Thế cảnh chuyên tu quy tắc không gian mới nhanh hơn một bậc. Nhưng ở Tiên Vực thì tốc độ của Sáng Thế cảnh không đồng đều, lý do là vì quy tắc của Tiên Vực hoàn thiện, kết cấu thiên địa cực kỳ ổn định, muốn hình thành tốc độ cao phải vượt qua nhiều lực cản khiến tốc độ mỗi Sáng Thế cảnh bị chênh lệch.
Thánh Vương chắc chắn mau hơn Đại Thánh, Đại Thánh nhanh hơn Trung Thánh, đương nhiên phép so sánh này không thích hợp với hai yêu nghiệt Lăng Hàn, Nữ Hoàng.
Mạo Thư Ngọc không biết điều đó nên nàng chủ động giảm chậm lại, sợ bay hết sức thì Lăng Hàn, Nữ Hoàng không theo kịp. Dù vậy tốc độ vẫn rất nhanh, dù sao trong đội chỉ có hơn ba trăm Thánh Vương.
Cuộc chiến sàng tuyển vào một ngàn hàng đầu là được, thành tích tốt một chút cũng chỉ là để khi tranh giành vị trí đội trưởng thì sớm đứng ra. Với Mạo Thư Ngọc thì chức vụ này chẳng là gì, có thực lực thì sợ gì.
Đinh Khiếu Trần đi theo sau bọn họ, bộ dạng như chim ó săn mồi. Mạo Thư Ngọc hơi thả lỏng một cái là Đinh Khiếu Trần sẽ phát động một kích sấm sét giải quyết Lăng Hàn.
Nếu Mạo Thư Ngọc không có mặt Lăng Hàn rất vui lòng dụ Đinh Khiếu Trần đến góc hẻo lánh trừ khử tên khốn này, nhưng bây giờ hắn không thể diệt khẩu luôn nàng được.
Lăng Hàn giơ ngón giữa hướng Đinh Khiếu Trần, môi mấp máy chửi tục. Ở chung với nhóm Đại Hắc Cẩu lâu nếu Lăng Hàn muốn chọc tức người thì thủ đoạn bao la.
Đệt mợ nó!
Mặt Đinh Khiếu Trần đen như than, gã thề nếu Lăng Hàn rơi vào tay mình thì sẽ cho đối phương sống không bằng chết!